Thoáng chốc đã đến ngày dự tiệc, nàng một thân váy trắng vừa sang trọng vừa đẹp đẽ, mái tóc được Tiểu Tô búi lên một nửa rất tỉ mỉ lại hợp với bộ váy. Nàng soi mình trong gương thấy rất bất ngờ khi gương mặt này lại giống y hệt với nàng vậy, mặt trái xoan, mũi cao, mắt hai mí to ngũ quan thanh tú diễm lệ. Mấy ngày qua nàng dưỡng thương cũng chưa ngắm qua chính mình một phần nàng sợ nhìn vào trong gương thấy gương mặt xa lạ phần còn lại cũng lo nhỡ thân thể này thuộc dạng xấu nữ. Giờ tốt rồi, ít ra ở nơ xa lạ này, thân thể xa lạ này còn có gương mặt giống nàng đã là một phần an ủi rồi.
Tiểu Tô bên cạnh nhìn nàng ánh mắt toát lên sự ngưỡng mộ,
"Công chúa người thật xinh đẹp trong các phi tần của hoàng thương không có ai đẹp hơn người cả"
Ngọc Tuyết dựa vào thái độ của Tiểu Tô máy ngày nay nhìn thấy nàng ta vừa hiểu chuyện ăn nói cũng không giống các dạng nựng bợ, có thể thấy đây là một nha hoàn trung thành. Nàng ta chỉ lo chăm chút cho nàng mà quên luôn bản thân, trong đầu nàng liền nảy ra ý định bồi cho Tiểu Tô
"Tiểu Tô hôm nay là tổ chức tiệc ăn mừng cho ta khỏi bệnh, muội vào xem chỗ trang phụ mới được tặng của ta bộ nào đẹp mắt thì lấy mà mặc."
Nàng dứt lời Tiểu Tô tỏ ra vẻ sợ hãi hai chân nhũn cả ra quỳ xuống, miệng thì lắp bắp:
"Công chúa, Tiểu Tô luôn một lòng chung thành với người, nếu công chúa không thấy vừa lòng chỗ nào xin người cứ trách phạt, tiểu tô chưa bao giờ có ý nghĩ quá phận chủ tử."
"Tiểu Tô em làm sao vậy này mau đứng lên."
"Tiểu Tô thấy sợ hãi, công chúa người không cần em nữa sao?"
Nàng đến bên cạnh đỡ Tiểu Tô lên dùng giọng trấn tĩnh
"Em làm sao vậy, vốn dĩ ta thấy mấy hôm nay em chăm sóc cho ta vất vả lại thêm bộ quần áo trên người em nay đi tiệc thì quá sơ sài nên muốn tặng cho em bộ mới đẹp hơn thôi mà."
Tiểu Tô ngước mắt lên nhìn nàng một lần nữa xác định lại, bản thân cũng thả lỏng hơn, sau trong tâm nàng ta thấy ấm áp, công chúa trước kia đối xử với nàng ta rất tốt, bây giờ công chúa lại càng đối tốt hơn, đây là phúc mấy đời của nàng tu được để có được một người chủ tốt như vậy.
"Công chúa Tiểu Tô là nô tì nên không được phép mặc đồ giống như các phi tần."
"Thì ra là vì chuyện này, không sao, em cứ mặc đi ta cho phép, ta là hoàng hậu mà."
"Công chúa Tiểu Tô không mặc được đâu, người bảo em mặc là hại chết em đó."
"Thôi được rồi thời gian đang còn sớm, em vào sửa xoạn rồi đi thôi."
"Vâng, đa tạ người."
Trong lúc buổi yến tiệc chưa đến, nàng ngồi trên ghế ngoài hành lang tay mân mê một chậu hoa màu đỏ nhìn những bông hoa đẹp mắt bị sâu ăn trong lòng nàng khẽ than; hoa đẹp thật cơ mà lũ sâu gặm gần hết rồi, giá mà có thuốc trừ sâu thì em sẽ không bị những con sâu ăn hết hoa rồi.
Thấy đóa hoa đang thương quá nàng vội dùng kinh nghiệm 4 năm đại học nông nghiệp của mình nghĩ ra biện pháp đó là bắt sâu, nàng đặt chậu hoa xuống tay vén lá vén bông tìm sâu bắt, 1 con, 2 con, 3 con.. Nàng bắt được gần chục con, những con sâu này nàng mang hết cho chú chim nhỏ trong lồng bên cạnh làm bữa.
Được ăn sâu chú chim có vẻ cao hứng kêu liên tục:
"Hoàng hậu bắt sâu giỏ, thật giỏi, giỏi hơn ta."
Chú chim cất lời khiến nàng không biết nên cười hay khóc đây nàng cũng không thua đáp trả:
"Ngươi có thể khen ta xinh đẹp, đáng yêu nha." Nàng nhìn chim rồi chu mỏ đáp trả
"Bắt sâu giỏi bắt sâu giỏi." chú chim khi nghe giọng nàng nói lại thêm phấn khích hơn kêu liên tục.
"Ngươi, đồ ngốc ngươi có tin hôm nay ta nấu cháo chim ăn không." Nàng chẳng đồng tình được lời khen của chú chim nhỏ mà còn nhìn sang nó quát lớn.
Đồ ngốc nghe nàng nói vậy liền im bặt.
Bên ngoài Vũ Hiên Viên đến đã được lúc những hành động vừa rồi của nàng kể cả việc bắt sâu lẫn đôi co với con sáo nhỏ hắn ta đều chứng kiến hết thảy, mồm hắn ta trở nên méo xệch lại, mặt hiện ý cười rõ thiếu phát ra tiếng nữa thôi. Chắc trên thế gian này chỉ mỗi một hoàng hậu bắt sâu là nàng mà là tất cả các nữ tử chắc chỉ mỗi nàng bắt sâu rồi đôi co với sủng vật, trong đầu hắn lé lên nghĩ nghĩ trêu chọc nàng:
"Không ngờ Ngọc Tuyết của trẫm xinh đẹp, cầm kì thi họa giỏi mà việc Bắt Sâu chăm sóc cây cối cũng rất giỏi nhé." hắn cố nhấn mạnh từ bắt sâu.
Ngọc Tuyết bị giọng nói đột nhiên của Vũ Hiên Viên làm giật mình, vai khẽ nảy lên một chút nhìn sang hắn ta rồi nhìn vào hoàn cảnh của mình hiện tại trong long nàng thầm nghĩ chắc hẳn hắn ta thấy nàng rất kỳ quái nhưng nàng vẫn ra bộ thản thiên đáp trả:
"À ta cũng chẳng giỏi việc gì cả nhưng chuyện trừ gian diệt ác giúp đỡ người lương thiện thì ta làm rất tốt."
"Vậy nàng kể trẫm nghe một việc trong số đó xem nào?" Vũ Hiên Viên hỏi châm chọc.
"Ví dụ như việc ta bắt sâu này, sâu ăn lá hoa phá hoại khóm hoa, ta bắt sâu vừa gúp cho khóm hoa được sống lại vừa làm thức ăn cho chim này."
"Lần đầu ta nghe bắt sâu là trừ gian diệt ác, hoàng hậu của trẫm đúng là đặc biệt."
Vũ Hiên Hiên mặt á khẩu cứng đờ rồi cười ha ha thành tiếng, cô gái này thật khiến người khác vui vẻ.
"Quá khen quá khen rồi." Ngọc Tuyết xua xua tay.
Hai người nhìn nhau rồi cười ha ha vui vẻ
"Hoàng thượng này người tới tìm ta như này là có chuyện gì thế?" sau tràng cười nàng chợt nhận ra thắc mắt nãy giờ của bản thân
"Ta tới tìm nàng để cùng đến chỗ dự tiệc, nàng không thoải mái khi trẫm đến à."
"Làm gì có, thấy người thiếp quá dỗi cao hứng đi, không thấy một ngày tựa ba thu." trong long nàng âm thầm gào lên đúng là ta không thoải mái thật, đồng thời nàng cũng thầm tự thán phục bản thân không ngờ rằng nàng nói dối lại giỏi như vậy có thể mặt không biến sắc, hắc hắc.
"Thì ra là thế, vậy trẫm sẽ thường xuyên đến thăm nàng hơn."
"Hả!" miệng cô hình thành chữ o.
"Chẳng nhẽ lời nói lúc nãy của ái phi là dối lòng" Vũ Hiên Viên nói một cách chậm chậm như gằn từng chữ
"Ha ý của thiếp là quá tốt, quá tốt" Ngọc Tuyết vội vàng đáp trả
Vũ Hiên Viên biết nàng không muốn gặp hắn nhưng cũng không vạch rõ chỉ nhàn nhạn gật đầu
"Hoàng thượng, hoàng hậu đã đễn giờ khai mạc buổi tiệc rồi, ý của thánh thượng với nương nương như nào?" công công bên cạnh Vũ Hiên Viên the thé hỏi.
"Hoàng hậu nàng chuẩn bị xong chưa?" Hắn ta hỏi cô.
"Ta xong rồi" nàng đáp
"Vậy đi thôi."