Chương 87: Chỉ quan mới được phóng hỏa, không được để dân chúng đốt đèn
"Ồ!" – Lam Thiên Vũ hất tay anh ta ra, nói mỉa mai:
"Vậy anh thì sao? Liệu sau khi kết hôn, anh có làm được không? Hay là lại dở thói trăng hoa ngoài kia?"
"Haha! Còn chưa kết hôn, mà em đã dám quản thúc tôi?" Dạ Diễm cười khẩy:
"Tôi khác em, em không cần phải so sánh tôi theo cách của em. Gia đình phải có gia quy và người trụ cột, và ta chính là người làm chủ, tôi có tự do của tôi, em không có quyền can thiệp"
"Chỉ cho phép chu quan phóng hỏa, không được để dân chúng đốt đèn, anh thật là ngang ngược."
Lam Thiên Vũ trừng mắt nhìn anh ta.
" Sống trong cuộc sống vinh hoa phú quý, có được một gia đình quý giá, trọn vẹn, em không nên mong đợi nhiều hơn." Dạ Diễm buông tay, thản nhiên nói:
" Hơn nữa, em yên tâm, cho dù tôi ở bên ngoài có người đàn bà khác thì ngoài tình yêu, cái gì tôi cũng có thể cho em."
Lam Thiên Vũ chớp mắt xuống, im lặng, đúng, ngoại trừ tình yêu, anh ta có thể cho cô bất cứ thứ gì, và thứ cô không cần không phải là tình yêu sao?
"Vừa rồi tôi hơi quá đáng, sau này chỉ cần em không phạm phải những điều cấm kị của tôi, tôi hoàn toàn tôn trọng em." Dạ Diễm đưa ra một hộp quà tinh xảo cho cô:
"Tặng em, hi vọng em sẽ thích!"
"Tôi không cần những thứ vật chất phù phiếm này." Lam Thiên Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi."
"Em sẽ trở thành Dạ phu nhân, quần áo mặc phải phù hợp với thân phận."Dạ Diễm giơ cao chiếc hộp:
" Cầm đi, ngày mai ở sân bay sẽ có phóng viên chụp ảnh, mang nó lên!"
Lam Thiên Vũ cầm chiếc hộp, không nói gì, lập tức rời đi.
Dạ Diễm nhìn phía sau cô, khóe môi anh nhếch lên một vòng, điều quan trọng nhất của người phụ nữ này là gia đình và sau đó là lòng tự cao…
Lam Thiên Vũ trở lại phòng và ngồi trên giường bàng hoàng.
Bên ngoài giọng nói của Triệu Quân vàng lên:
"Cậu chủ, cơ thể cậu còn chưa hồi phục hoàn toàn, đã muộn thế này cậu còn muốn đi ra ngoài. Nếu để ông chủ biết được cậu sẽ gặp rắc rối!"
" Cậu cứ giả vờ xem như chưa thấy cái gì là được rồi?" Dạ Diễm trừng mắt nhìn anh ta một cái.
"Không được ạ, Ông chủ là muốn tốt cho cậu chủ, cậu chủ tuyệt đối không thể đi ra ngoài, nếu bị phát hiện, tôi sẽ chết mất?" Triệu Quân khó xử nói.
"Cậu hiện tại chính là muốn chết tại đây!" – Dạ Diễm hét lên:
" Cút ngay!"
"" Cậu chủ, Cậu chủ…."
Rốt cuộc Triệu Quân không thể ngăn được Dạ Diễm, chẳng mấy chốc, chiếc xe đã phóng ra ngoài.
Dạ Diễm đi rồi, chính là một buổi tối không chịu được quản thúc lại chạy đi, chẳng phải đi tìm đàn bà hay sao?
Lam Thiên Vũ cười khẩy một cái nhẹ, mở hộp quà ra. Bên trong hộp quà là một món trang sức kim cương cực kì quý giá. Vốn dĩ cô không cảm ơn anh ta là bởi vì món quà này hoàn toàn là giữ gìn bộ mặt cho Dạ Diễm, không phải là món quà chân tình gì.
Đây có thể là một điều tốt, sự hình thành của mối quan hệ, lạnh lùng và khó khăn, sẽ không bao giờ chạm đến tâm hồn, sẽ không lưu luyến vào tâm trí, sẽ không phải nếm chịu nỗi buồn.
Chiếc Lamborghini đen bóng lao nhanh trên đường, Dạ Diễm bay đến vùng ngoại ô phía nam với tốc độ nhanh nhất.
Tư Cầm nói Vũ Dao nửa tháng dạo gần đây thường xuyên mất ngủ, ngày nào cô ấy cũng đợi anh quay lại, nhưng không có tin tức gì cả. Hôm qua bỗng nhiên biết được anh kết hôn nên kích động quá, khóc ròng suốt đêm.
Anh rất muốn gặp cô nhưng khổ nỗi Dạ lão thái gia lại một mực giam chân anh ở nhà, anh không có cơ hội ra ngoài, đêm nay phải gắng lắm mới đến gặp cô trước khi trở về Mỹ.