Chương 72: Kết hôn cùng cô ấy 4
Lời giải thích của Dạ Diễm nghe rất hợp lý, nghe qua cũng không có điểm gì bất hợp lý cả, nhưng Lãnh Nhược Băng vẫn chưa tin tưởng: "Nếu cậu thật lòng thích con bé thì sẽ không cưỡng ép con bé làm chuyện mà nó không muốn."
"Dục vọng của đàn ông, có những lúc không thể khống chế nổi." Dạ Diễm nhìn ra ngoài cửa, "Hơn nữa đêm hôm đó là cô ấy tự chạy tới trước mặt tôi, cũng không thể hoàn toàn coi là tôi cưỡng ép cô ấy được."
Lãnh Nhược Băng sửng sốt, bà quay đầu lại thì thấy Lam Thiên Vũ đang đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào trong phòng qua cánh cửa khép hờ.
"Mời vào." Dạ lão thái gia lên tiếng, thuộc hạ của ông lập tức mở cửa mời Lam Thiên Vũ vào phòng.
"Thiên Vũ…" Lãnh Nhược Băng đi tới đỡ cô, "Con đang không khỏe, về phòng nghỉ ngơi đi."
Lam Thiên Vũ không để ý tới bà ta, lạnh lùng nhìn Dạ Diễm: "Khi xe đâm vào dải phân cách anh đã cứu tôi, nhưng sau đó tôi cũng đã cứu anh rồi, chúng ta không ai nợ ai nữa, chuyện trước đây tôi không muốn nhắc lại, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không kết hôn với anh."
"Còn đứa bé thì sao?" Dạ Diễm hỏi.
"Tự tôi sinh ra, tự tôi nuôi lớn." Lam Thiên Vũ cụp mắt xuống, rốt cuộc thì cô cũng không nhẫn tâm bỏ đứa bé này đi.
"Chuyện này không thể được." Dạ lão thái gia kiên định, "Đứa bé của nhà họ Dạ không thể lưu lạc ở bên ngoài được, Thiên Vũ, cháu không muốn gả cho Dạ Diễm, ta không bắt ép cháu, nhưng đứa bé này nhất định phải giao cho nhà họ Dạ nuôi lớn."
"Dạ lão thái gia…" Lãnh Nhược Băng muốn nói gì đó, nhưng Dạ lão thái gia lại cắt lời bà ta, "Trầm phu nhân, cô là một người sáng suốt, cô nên hiểu nỗi khổ của một người mẹ, không kết hôn mà có con, sau này đứa bé sẽ không hạnh phúc, Thiên Vũ muốn giữ lại đứa bé này, chứng tỏ con bé là một cô gái lương thiện, nhà họ Dạ chúng tôi sẽ không bạc đãi con bé, chưa nói tới tình cảm của Dạ Diễm đối với con bé như thế nào, ý kiến của ta rất rõ ràng, chỉ cần con bé gả vào nhà họ Dạ chúng tôi, ta bảo đảm Dạ Diễm sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với con bé, đương nhiên, nếu con bé không muốn gả, chúng ta cũng không thể ép con bé được, sau khi sinh con xong thì giao đứa bé cho ta nuôi nấng, ta sẽ cho con bé một khoản tiền, hi vọng cô có thể khuyên nhủ con bé."
Lãnh Nhược Băng cau mày, không biết phải khuyên thế nào mới tốt, lý trí mà nói, bà cũng không muốn Lam Thiên Vũ giữ lại đứa bé này, nhưng bà cũng là một người mẹ, bà không muốn ép Lam Thiên Vũ vứt bỏ đứa con của mình, bà không thể làm như vậy được.
Nhưng bà càng không thể để Lam Thiên Vũ gả cho Dạ Diễm được, bà đã từng trải qua cuộc hôn nhân sai lầm, bà hiểu lực sát thương của chuyện đó lớn đến mức nào, bà không muốn Lam Thiên Vũ dẫm lên vết xe đổ của mình.
"Có hạnh phúc hua không là chuyện của cháu, đây là con của cháu, cháu có quyền quyết định số mệnh của đứa bé." Lam Thiên Vũ cúi đầu chào Dạ lão thái gia rồi xoay người rời đi.
Dạ lão thái gia nháy mắt với Dạ Diễm một cái, ra hiệu cho hắn nói gì đó, nhưng hắn ta lại im lặng.
"Cháu thấy chuyện này không thể quyết định trong phút chốc được, hay là chúng ta dành thời gian suy nghĩ một chút, tối nay lại bàn tiếp." Lãnh Nhược Băng nói xong cũng đi mất.
"Cháu bị làm sao thế hả? Lúc làm ăn thì giỏi bày mưu tính kế lắm cơ mà, tới lúc đối mặt với phụ nữ thì lại không có cách nào là sao???" Dạ lão thái gia buồn bực mắng.
"Gia gia, người yên tâm đi, rất nhanh thôi, cô ấy sẽ quay lại cầu xin cháu cưới cô ấy." Dạ Diễm tỏ vẻ nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, hoàn toàn không hề lo lắng.
"Ta thấy con bé rất quật cường, chưa chắc đã chịu thua đâu." Dạ lão thái gia cau mày.
"Sẽ có người khiến cô ấy phải chịu thua…" Dạ Diễm lẩm bẩm, đúng là hắn không có cách đối phó với phụ nữ, nhưng khi đối phó với đàn ông thì lại rất lợi hại, hắn hiểu rõ tính cách của Tiêu Hàn, tên hiếu thắng kia tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ hắn yêu thích mang thai đứa con của người đàn ông khác…