Editor:Waveliterature Vietnam
"Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi không có ý này.
" Quản lý thấp thỏm không yên giải thích.
"Tiêu Hàn, phòng đặc biệt này rất tốt, anh đừng như vậy.
" Lam Thiên Vũ nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Tốt gì chứ, ngay cả toilet cũng không có.
" Giọng của Tiêu Hàn đã dịu lại, nhưng vẫn cau mày.
"Nhà hàng cũng có Toilet không phải sao? Mặt mũi với không mặt mũi gì chứ! Dù là không có phòng đặc biệt thì vẫn rất tốt không phải sao?" Lam Thiên Vũ liếc anh ta một cái, kéo anh ta vào trong: "Đi nào, vào trong đi.
"
"Cậu chủ Hàn, cậu đừng nóng giận, lần sau chúng tôi nhất định để phòng đặc biệt lớn nhất cho cậu.
" Quản lý nhân cơ hội lấy lòng.
Tiêu Hàn lạnh nhạt trừng mắt nhìn quản lý một cái, cũng không nổi nóng nữa, đi theo Lam Thiên Vũ vào phòng.
Quản lý rót rượu đỏ cho bọn họ, tha thiết chào hỏi vài câu thì ra ngoài hối phòng bếp bưng đồ ăn lên.
Tiêu Hàn lắc lắc ly rượu, ra lệnh cho vệ sĩ sau lưng: "Đi tìm hiểu một chút xem ai ở phòng đặc biệt bên cạnh?"
"Vâng!" Vệ sĩ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút.
" Lam Thiên Vũ gọi bọn họ lại, nói với Tiêu Hàn: "Đừng tìm hiểu, lỡ lại xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng không tốt.
"
"Có gì không tốt chứ!" Tiêu Hàn nhún vai: "Anh chỉ bảo bọn họ hỏi thăm một chút xem ai là người còn có mặt mũi lớn hơn cả anh, cũng không phải là đi gây chuyện.
"Vừa dứt lời, anh ta nháy mắt với vệ sĩ, bọn họ xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Lam Thiên Vũ lại gọi lại lần nữa: "Đứng lại!"Hai người vệ sĩ dừng bước lại, tay vẫn còn đặt trên chốt cửa, nhìn về phía Tiêu Hàn xin ý kiến.
Tiêu Hàn nhíu mày nhìn Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, em sao vậy?"
"Tiêu Hàn, sao anh lại phải so đo với người ta làm gì?" Lam Thiên Vũ thật lòng khuyên nhủ: "Trước đây lúc anh chưa đi Mỹ, địa vị ở nhà họ Tiêu chưa cao, lúc đó chúng ta không có tiền, không phải vẫn sống rất tốt sao? Tuy là bây giờ có tiền cũng không nên quên bài học ngày xưa, anh đã từng dạy em, đối nhân xử thế là phải khiêm tốn, không nên quá phô trương.
Bây giờ anh vừa lấy lại thân phận càng không nên bộc lộ tài năng, những phóng viên truyền thông, còn có những cổ đông của tập đoàn nhà họ Tiêu đều đang theo dõi từng hành động của anh, lỡ anh gây ra phiền phức gì cũng sẽ bị người ta làm lớn chuyện hơn!"Nghe được lời này, Tiêu Hàn yên lặng, thật ra những điều này đều là trước đây anh ta dạy Lam Thiên Vũ, không phải anh ta không hiểu, chỉ là gần đây cuộc đời anh ta đã trải qua nhiều chuyện lên xuống, anh ta hơi đắc ý vênh váo, vậy mà lại quên mất nguyên tắc đơn giản như vậy.
Nghĩ lại thì bây giờ anh ta vừa mới lấy lại thân phận, rất nhiều nhà buôn ở Hồng Kông đều đề phòng anh ta, cũng có một vài đối thủ cạnh tranh chĩa mũi nhọn vào anh ta, nếu như anh ta không cẩn thận một chút, sớm muộn cũng bị người khác nắm được nhược điểm.
Tiêu Hàn cầm lấy tay Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, em nói đúng, trong thời gian này đúng là anh hơi có chút đắc ý quên mình, may mà có em nhắc nhở anh.
"
"Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!" Lam Thiên Vũ mừng rỡ.
"Không ngờ bây giờ em lại biết suy nghĩ như vậy, vào được phòng bếp lên được phòng khách, nếu như sau này gả cho anh, nhất định là một người vợ tốt! Ha ha.
"Tiêu Hàn nở nụ cười sảng khoái, ánh mắt nhìn Lam Thiên Vũ có thêm một phần tự hào, bất kể có xảy ra chuyện gì, Lam Thiên Vũ mãi mãi vẫn hồn nhiên và thông minh như năm đó, khó khăn trắc trở của cuộc sống không hề thay đổi ý chí của cô, bỗng nhiên giàu có cũng không làm cho cô trở nên tầm thường, cô giống như là đóa sen trong bùn, mãi mãi không dính bụi trần.
Vậy nên, anh ta mới luôn yêu cô nhiều như vậy!Lam Thiên Vũ thấy nụ cười của Tiêu Hàn, trong lòng cũng vui vẻ, cô biết, bản chất của Tiêu Hàn chất phác lương thiện, cho dù có thay đổi cũng chỉ là mù quáng nhất thời, sẽ không thật sự xấu xa, mãi mãi sẽ không như vậy.