Chương 264: Ánh mắt trong góc tối
Editor: Waveliterature Vietnam
Mặc dù bây giờ Tiêu Hàn vẫn luôn thể hiện cho dù có yêu nhưng vẫn phải theo khuôn phép của lễ nghi đạo đức với cô, chưa từng làm chuyện gì vượt qua giới hạn với cô, nhưng mà cô biết rõ, tình cảm của anh ta đối với cô vẫn luôn nồng nàn như trước, anh ta thường xuyên dùng ánh mắt say đắm nhìn cô, khiến cô cảm thấy không được thoải mái.
Nếu là trước đây, Lam Thiên Vũ chắc chắn sẽ bị anh ta làm cho cảm động, nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi rồi, bất kể Tiêu Hàn có làm thế nào chăng nữa, Lam Thiên Vũ cũng không thể động lòng với anh ta được.
Ba năm trước, khi cô tận mắt nhìn thấy anh ta lên giường với người phụ nữ khác, cô đau lòng gần chết.
Ba năm sau, khi cô gặp lại anh ta ở quán rượu, anh ta lại đang làm chuyện đó với người phụ nữ khác, mà khi đó, trong lòng cô có khó chịu, có áp lực, nhưng đã không còn đau lòng nữa rồi...
Cho nên, tình cảm của bọn họ đã kết thúc từ lâu rồi, bây giờ, Lam Thiên Vũ chỉ còn lại tình nghĩa với anh ta, hoàn toàn không còn một chút tình yêu nam nữ nào cả.
Đối mặt với tình yêu kìm nén và khao khát chiếm hữu mạnh mẽ của Tiêu Hàn, trong lòng Lam Thiên Vũ vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, thậm chí có khi cô còn cảm thấy rất ngột ngạt, rất áp lực đến mức muốn chạy trốn.
Nhưng anh ta dù sao cũng đã phấn đấu quên mình cứu cô, thậm chí vì cô mà gương mặt bị hủy hoại, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy áy náy với anh ta, cho nên cứ kéo dài mãi như thế.
Nhưng mà bây giờ, Lam Thiên Vũ không còn muốn kéo dài thêm nữa, cô đã quyết định sẽ dọn ra ngoài sống cùng với Thẩm Hân, kiên quyết không dây dưa vướng mắc với Tiêu Hàn nữa.
"Thiên Vũ, ra ngoài kia đi." Thẩm Hân kéo Lam Thiên Vũ đi ra từ một cửa khác: "Chúng ta có nên đứng đây đợi Tiêu Hàn luôn không? Nhà của tớ ở trong góc vắng vẻ, tớ sợ anh ta không tìm thấy được."
"Không cần đâu, tớ đã nói với anh ta rồi, bảo anh ta đừng đến đón tớ nữa, sau đó tớ sẽ tự mình thuê xe về." Lam Thiên Vũ nói: "Chúng ta đi trước thôi."
"Cậu cảm thấy với tính cách của Tiêu Hàn, anh ta sẽ bằng lòng thỏa hiệp sao?" Thẩm Hân dừng bước lại, tính tình kiên nhẫn khuyên bảo cô: "Anh ta nhất định sẽ lái xe đến đây tìm cậu, đến lúc đó không tìm thấy cậu, anh ta lại gây chuyện ầm ĩ lên, thay vì như vậy, còn không bằng đứng đây đợi anh ta một lát thôi."
Lam Thiên Vũ suy nghĩ một lát, cảm thấy Thẩm Hân nói rất hợp lý, vì vậy gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi tới cửa hàng bánh ngọt ở đầu phố kia ngồi đợi anh ta vậy."
"Được." Thẩm Hân kéo tay Lam Thiên Vũ đi về phía cửa hàng bánh ngọt: "Thiên Vũ, hay là bảo Tiêu Hàn lái xe đưa chúng ta về nhà nhé, từ nơi này đi về còn phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, hôm nay tớ lại đi giày cao gót, đau chân chết."
"Được." Lam Thiên Vũ thoải mái đồng ý, Tiêu Hàn và Thẩm Hân, Kiều Tinh đều có quen biết nhau, thuận đường đưa tiễn cũng chẳng có vấn đề gì to tát.
"Thật sao? Vậy cảm ơn cậu, hì hì, tớ lớn bằng ngần này rồi còn chưa từng được ngồi lên chiếc xe nào xa hoa như vậy đâu." Thẩm Hân mừng rỡ như điên.
"Cũng chẳng khác gì những chiếc xe bình thường khác đâu." Lam Thiên Vũ cười nhạt nói.
"Cậu ngồi quen rồi đương nhiên sẽ cảm thấy không quan trọng gì, nhưng mà tớ chưa từng được ngồi bao giờ, có một lần tớ gặp Tiêu Hàn đi trên đường, bảo anh ta chở tớ một đoạn đường, anh ta còn không chịu đấy."
Giọng điệu của Thẩm Hân có chút ghen tị, có điều Lam Thiên Vũ hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều: "Sẽ không đâu, Tiêu Hàn không đến mức như vậy."
"Anh ta chính là như vậy đấy, chỉ đối xử tốt với một mình cậu thôi, còn đối với những người bạn như chúng tớ thì chả quan tâm gì."
"Lát nữa về nhà tớ sẽ bảo anh ta."
"Đúng là phải bảo đấy, hì hì."
Hai người cười cười nói nói đi về phía trước, bây giờ sắc trời dần dần tối xuống, dòng người ở phố tình nhân càng ngày càng đông đúc, Lam Thiên Vũ và Thẩm Hân vất vả lắm mới chen đến cạnh cửa ra vào, vừa mới đi tới đầu phố, Lam Thiên Vũ cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm từ một nơi bí mật nào đó...
Lam Thiên Vũ dừng bước lại, đứng tại chỗ nhìn xung quanh, chợt thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện, khuôn mặt anh tuấn sáng sủa ban đầu bây giờ trở nên gầy gò tiều tụy, đôi mắt vằn lên đầy tia máu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Người này, Lam Thiên Vũ không thể quen thuộc hơn được nữa, anh ta chính là Tiêu Kỳ!!!