Chương 26: Lặp lại cảnh ba năm trước
Đột nhiên, Thiên Vũ dừng bước chân, cô chăm chú nhìn vào căn phòng, lúc này đầu óc cô hơi hỗn loạn. Cô hẳn đã nghe nhầm. Chắc chắn đó không thể là anh ta. Điều này hoàn toàn là không thể.
Anh ấy đã rời đi từ ba năm trước rồi cơ mà. Tại sao lại có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ???
"Lam Thiên Vũ..."
Tiêu Kỳ hình như vẫn muốn nói gì đó, Thiên Vũ không ngần ngại giơ tay lên như để ra hiệu và ngắt lời cô. Lúc này anh giống như con rối của cô, đành lủi thủi bước về phòng. Khi cô vừa về đến cửa thì nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ. Trái tim cô sững sờ. Một cảm giác khó chịu không thể giải thích.
"Hàn Thiếu, yêu em đi, chúng ta hãy làm như lần trước nhé..."
Giọng nói nũng nịu này là đủ khiến cho bất cứ người đàn ông nào đều không thể chịu nổi, nhưng lại làm cho Thiên Vũ phải rùng mình.
Ngay cả cái tên cũng vậy, có thật là anh ấy không vậy?
Thiên Vũ khẽ run lên, từ từ vặn tay cầm, thật may là cánh cửa không bị khóa, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.
Nhìn qua khe hẹp của cánh cửa, cô thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi dựa vào một cô gái đang trên chiếc ghế da màu đen.
Anh ta và cô gái kia đang nồng nhiệt, cháy bỏng với nhau...
"Hàn Thiếu, hey ~ ~có ai đó ở đây ~~~~~" Cô ta mê muội nhìn ra ngoài và vô tình trông thấy Thiên Vũ đang đứng đó, cô vỗ vỗ vai Tiêu Hàn, và đột ngột tạm dừng hành động của mình.
"Cô ấy thích nhìn chúng ta thì em cứ để cô ấy thỏa mãn đi." Giọng của Tiêu Hàn mang đầy sắc thái dục vọng, rất gợi cảm, vừa có ý châm chọc Thiên Vũ.
Nước mắt của Lam Thiên Vũ lập tức tuôn rơi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên vì một lời chế nhạo kỳ lạ. Trái tim cô lúc này như bị một con dao chọc thẳng vào. Khoảnh khắc ba năm trước lại hiện về trong cô...
Chính là ba năm trước, Thiên Vũ đã từng phải chứng kiến cảnh này rồi. Khi đó, cô đứng trước cửa nhà Tiêu Kỳ, lặng người khi nhìn người đàn ông mình yêu lại đi ân ái với một người phụ nữ khác trên giường. Người đàn ông đó không phải là Tiêu Kỳ mà chính là Tiêu Hàn- anh trai cùng cha khác mẹ của Tiêu Kỳ..
Đó là một người đàn ông cô thực sự yêu thương. Trong ba năm vừa qua, mỗi khi nghe đến tên anh, trái tim cô vẫn còn một vết thương không thể chữa lành được.
Thiên Vũ đã từng nghĩ đến cảnh sẽ có ngày cô gặp lại anh. Có lúc thậm chí cô sẽ gặp lại anh nhiều lần, có lẽ là đi ngang qua trên đường, như một người xa lạ, có lẽ là trong đám cưới của Tiêu Kỳ, anh ấy đã cười nhạo cô, có khi là không có cơ hội gặp lại một lần trong đời....
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng cô và anh sẽ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Tiêu Hàn có cảm giác như có ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình, anh ngừng lại và ngẩng đầu lên. Trông thấy Thiên Vũ đau khổ như vậy. Anh ta bị sốc, thần sắc bỗng thay đổi, đôi mắt rất bối rối...
"Cô ta là ai vậy? Anh biết cô ta ư?"
Nhận thấy Tiêu Kỳ và Kiều Tinh đang nhìn mình, Thiên Vũ bất ngờ kéo cửa phòng thật mạnh rồi quay ra phía cầu thang, cô chạy rất nhanh, nhanh như kiểu có một con quỷ đang đuổi theo cô vậy, vừa chạy nước mắt vừa giàn giụa. Khoảnh khắc này thật giống như ba năm về trước...
Tiêu Kỳ vẫn không hề thay đổi. Từ xưa đến nay, anh luôn trăng hoa như vậy, anh ta không thể bỏ được cái thói ấy.
Có lẽ để nói chính xác hơn là anh ta chưa bao giờ yêu một người phụ nữ nào thật lòng, anh ta sẽ chỉ đến với họ vì những ham muốn và cảm xúc của bản thân anh ta..
Có lẽ ngay từ đầu Thiên Vũ đã rất sáng suốt vì rời xa người đàn ông này, tốt nhất là cô không nên có bất kỳ mối tương quan nào với anh ta nữa..
Bởi vì một người đàn ông như vậy thực sự không đáng tin chút nào, thật không xứng đáng với cô..
**
Thiên Vũ không thể nhớ được cô đã quay trở về được cửa hàng áo cưới như thế nào. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng. Đầu óc cô chỉ nghĩ đến cảnh lúc nãy. Trái tim cô như bị bóp nghẹn, đau đớn tột cùng...
Mặc dù Thiên Vũ đã tự nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác không được buồn vì anh, nhưng cô không thể làm được.