Chương 257: Kiểm tra bản chất
Editor: Waveliterature Vietnam
Lãnh Nhược Băng vừa nghe Thẩm Tang Hải nói vậy, cũng thấy rất có lý, lập tức đứng dậy muốn đi tìm Lam Thiên Vũ, Thẩm Tang Hải kéo bà lại: "Bây giờ em đi đã muộn rồi, có lẽ Tiêu Hàn đã đến phòng của Thiên Vũ rồi, lúc này em đến gõ cửa thì có thể nói gì? Bảo Thiên Vũ ở với em ngay trước mặt Tiêu Hàn? Thiên Vũ nhất định sẽ thấy bất mãn với em."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ để mặc Tiêu Hàn xúi giục Thiên Vũ?" Lãnh Nhược Băng cau mày.
"Bây giờ chỉ có thể xem tình huống cụ thể thế nào đã!" Thẩm Tang Hải nói: "Cho dù thế nào thì tình cảm của Tiêu Hàn với Thiên Vũ cũng là thật, trong thời gian ngắn cậu ta sẽ không làm gì con bé, chúng ta có thể nhân cơ hội này quan sát bản chất của cậu ta, xem cậu ta rốt cuộc có phải là một người chính trực hay không."
"Được."
**
Trong phòng đặc biệt, Tiêu Hàn bưng cháo dinh dưỡng thơm ngát kiên nhẫn dỗ dành Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, em ăn chút gì đó trước đi! Ngoan."
"Em không muốn ăn." Lam Thiên Vũ nằm trên giường quay lưng về phía anh ta, vùi mặt vào trong chăn: "Anh đi ra ngoài đi, em muốn ngủ."
"Em không ăn thì anh sẽ không ra ngoài." Tiêu Hàn dứt khoát ngồi lên giường.
Lam Thiên Vũ thở dài bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là ngồi dậy khoác áo khoác: "Đưa cho em, em tự ăn."
"Vậy mới đúng chứ." Tiêu Hàn nở nụ cười hài lòng, đưa bát cho cô, nhìn cô chậm rãi ăn, anh ta cảm thấy có cảm giác thỏa mãn. "Thiên Vũ, em quá gầy, sau khi trở lại Hồng Kông thì phải bồi bổ thật tốt."
"Chuyện đầu tiên khi trở về Hồng Kông là phải đi tìm Lôi Liệt." Lam Thiên Vũ vừa ăn vừa nói: "Không biết Kiều Tinh ở chỗ anh ấy thế nào rồi, anh ấy cũng thật là, đến Mỹ đón Kiều Tinh cũng không gọi điện thoại cho em."
"Thiên Vũ, em không được đi tìm Lôi Liệt." Tiêu Hàn hơi không vui, rời xa Dạ Diễm cô còn nghĩ đến Lôi Liệt, sao cô không thể nghĩ đến anh ta đầu tiên như trước đây?
"Vì sao?" Lam Thiên Vũ ngừng lại, ngạc nhiên nhìn anh ta.
"Lý do cụ thể anh cũng không rõ lắm, nói chung Lôi Liệt có thân phận hiển hách, trên người anh ta dấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết, nói chung bây giờ anh ta không dễ lộ mặt." Tiêu Hàn nghiêm túc nói: "Anh không rõ anh ta suy tính cái gì, nhưng mà bây giờ anh ta xuất quỷ nhập thần, anh cũng không biết anh ta ở đâu."
"Anh làm em hơi rối rồi! Cuối cùng là sao?" Lam Thiên Vũ lo lắng hỏi: "Cho dù Lôi Liệt có nhiều bí mật không muốn cho người khác biết, ít nhất anh ấy phải nói với em một tiếng chứ, anh ấy không phải là người không đáng tin như vậy."
"Anh ta tất nhiên là có lý do riêng của mình chứ! Có thể là không muốn đắc tội nhà họ Dạ, nên mới không muốn dính líu đến em." Tiêu Hàn xúc động nói: "Thiên Vũ, không phải người đàn ông nào cũng có thể liều lĩnh như anh, vì em mà bất chấp trả giá. Nhà họ Dạ quyền cao chức trọng không phải người thường có thể đụng vào, Lôi Liệt không muốn rước họa vào thân cũng là lẽ đương nhiên, em đừng trách anh ta. Anh ta có thể để ý đến sự an nguy của Kiều Tinh, đến Mỹ đón cô ấy đã là hết tình hết nghĩa rồi."
Lam Thiên Vũ rũ mắt, thở dài thương cảm: "Suy cho cùng thì ai liên quan đến em cũng đều gặp phải tai ương, Kiều Tinh, anh, Thẩm Ngưng, còn có đứa bé đáng thương, tất cả đều bị em làm liên lụy, Lôi Liệt cách xa em một chút cũng tốt..."
"Em không nên suy nghĩ lung tung." Tiêu Hàn rút một cái khăn giấy đưa cô lau miệng: "Thiên Vũ, Thẩm Hân đã rời đi từ lâu, phòng ba người bọn em thuê trước đây cũng đã trả lại, sau khi trở về Hồng Kông, em hãy ở chỗ của anh nhé! Anh sẽ chăm sóc em thật tốt."