Chương 254: Không thể ép buộc cô
Editor: Waveliterature Vietnam
Lôi Liệt nghe tiếng cúp điện thoại truyền đến, cảm thấy rất thắc mắc, ông cụ Dạ nói những lời này là có ý gì? Lẽ nào ông ấy muốn nói Tiêu Hàn muốn hại Kiều Tinh? Không thể nào, anh ta và cô ấy không có thù oán, tại sao lại muốn hại cô ấy?
Dù chuyện này là thế nào, về nước trước rồi hẵng tính.
Từ lần trước sau khi Hàn Thanh cứu Kiều Tinh ra, Lôi Liệt đã bị cha mình là Lôi Chấn Đình bắt về, trong hai tháng này, anh ta cố gắng dùng mọi cách để thuyết phục cha để anh ta đến Mỹ giúp đỡ Lam Thiên Vũ và Kiều Tinh, Lôi Chấn Đình bị anh ta quấy rầy mãi thấy phiền nên mới lùi một bước, đồng ý để anh ta đến đón Kiều Tinh, nhưng vẫn không cho phép anh ta gặp mặt Lam Thiên Vũ.
Vậy nên anh ta chỉ thử liên lạc bàn bạc với Dạ Diễm, sau đó nhân lúc Dạ Diễm đưa Lam Thiên Vũ đi thì mới đến đón Kiều Tinh.
Vừa nãy Lôi Liệt nhận được tin Tiêu Hàn đã đến đón Lam Thiên Vũ và cả Lãnh Như Băng, Thẩm Tang Hải đi chuẩn bị về nước, ban đầu anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ nhận được điện thoại của ông cụ Dạ, anh ta rất lo lắng không biết có phải mình đã làm sai hay không...
****
Tiêu Hàn đưa nhóm người Lam Thiên Vũ đến sân bay, chuẩn bị đưa họ về nước, trong lòng Lam Thiên Vũ lo lắng bất an hỏi: "Bây giờ về nước sao? Thủ tục ly dị vẫn chưa làm mà."
"Chuyện thủ tục ly dị anh sẽ mời luật sư đến giúp em toàn quyền xử lý, em không cần quan tâm đâu." Tiêu Hàn nắm chặt tay cô như sợ rằng cô sẽ biến mất: "Chúng ta mau lên máy bay đi! Đừng chậm trễ thời gian."
"Thủ tục ly dị không phải tự mình làm sao? Luật sư có thể toàn quyền thay mặt sao?" Lam Thiên Vũ nghi ngờ hỏi.
"Pháp luật trong nước thì cần phải tự mình làm, nhưng ở bên nước Mỹ này không giống vậy, nói chung là anh sẽ giải quyết, em không cần lo lắng." Tiêu Hàn hơi mất kiên nhẫn: "Khó khăn lắm em mới thoát khỏi Dạ Diễm, đừng dây dưa gì với anh ta nữa, nhanh đi theo anh nào."
Vừa nói anh ta vừa đẩy Lam Thiên Vũ lên cầu thang, cũng không quên dặn dò người đi theo: "Đưa sếp Thẩm lên, đỡ bà Thẩm lên."
"Vâng."
...
Lãnh Nhược Băng nhìn dáng vẻ vội vàng của Tiêu Hàn, nghĩ thầm có lẽ anh ta lo lắng bị Dạ Diễm đuổi theo nữa! Người này vì thích Thiên Vũ đã giả giá nhiều như vậy, bây giờ có tâm lý như vậy cũng là chuyện bình thường, vậy nên Lãnh Nhược Băng cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng Thẩm Tang Hải ngược lại, tuy là vẻ mặt không thay đổi nhưng vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.
"Tang Hải, có phải anh đang lo lắng cho Thẩm Ngưng không?" Lãnh Nhược Băng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tang Hải, ân cần hỏi: "Cách đây không lâu Thẩm Ngưng được đưa đến Hàn Quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ, ngày hôm qua bác sĩ Kim đã gọi điện cho em nói là Thẩm Ngưng hồi phục rất tốt, anh không cần phải lo lắng. Đợi sau khi tiễn Thiên Vũ về, chúng ta lại đến Hàn Quốc với Thẩm Ngưng."
"Tính tình Thẩm Ngưng nóng nảy, trải qua chuyện này tính cách còn tiêu cực hơn, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chữa trị tâm lý, ngược lại chúng ta không nên ở cạnh nó thì tốt hơn. Tốt nhất em nên ở cạnh Thiên Vũ thì hơn! Không có chuyện gì đâu." Thẩm Tang Hải quan tâm nắm tay Lãnh Nhược Băng nói.
"Cảm ơn anh, anh thật tốt." Lãnh Nhược Băng hết sức cảm động, Thẩm Tang Hải vì bà đã làm rất nhiều chuyện, bà dành nửa đời còn lại bên cạnh ông ấy cũng chưa từng hối hận.
"Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng mà, có gì mà cảm ơn chứ." Thẩm Tang Hải cười cười, đứng sát vào Lãnh Nhược Băng hơn, nói vào tai bà: "Lúc trước em từng nói với anh, khi em và Tiêu Hàn hợp tác cứu Thiên Vũ ra đã từng thỏa thuận gì?"
"Vâng..." Lãnh Nhược Băng bừng tỉnh, xém nữa thì quên mất, Tiêu Hàn đã đồng ý với bà, dù có cứu được Thiên Vũ cũng sẽ không ép buộc con bé làm gì, sẽ để cô có thời gian từ từ suy nghĩ...