Chương 244: Đi hay ở, không cưỡng cầu 2
Editor: Waveliterature Vietnam
Lam Thiên Vũ cúi đầu, hai tay bứt rứt, hơi thở như ngừng lại, trong đầu muôn vàn suy tư, không biết phải trả lời thế nào.....
"Cháu không cần phải băn khoăn gì cả, hôm nay có ta làm chủ, không ai dám uy hiếp cháu." Dạ lão thái gia nghiêm túc nói, "Phải phân chia rõ ràng, mỗi người một câu!"
"Thiên Vũ, Dạ lão thái gia đã nói vậy, ngươi mau chóng trả lời."
Lãnh Nhược Băng khẩn trường nhắc nhở, kể từ thời điểm đó, cô đã vì Lam Thiên Vũ gặp bao nhiêu là rắc rối, phải vất vả lắm mới thuyết phục Dạ lão thái gia để Lam Thiên Vũ có một cơ hội nữa, nếu Lam Thiên Vũ không quý trọng cơ hội này, về sau cô thực sự không còn cách nào.....
"Con không cần lo lắng gì cả, tâm tư con tự quyết định." Thẩm Tang Hải nhẹ nhàng nói, "Nếu con thực sự yêu Dạ Diễm, thì hãy ở lại với cậu ấy, tối nay hai đứa cũng cảm thông cho nhau, tương lại sống trong hòa hợp, hôn nhân mỹ mãn; nếu không yêu thương, vậy thì cứ nói thẳng ra, bây giờ rất tốt, có Dạ lão thái gia làm chủ, không ai có thể gây khó dễ cho con."
"Chú và Dì nói đúng." Tiêu Hàn nhìn Lam Thiên Vũ sâu sắc, "Thiên Vũ, hãy quyết định đúng cảm xúc, anh tin em!"
Không khí tĩnh mịch như màn đêm, tất cả mọi người đều nhìn Lam Thiên Vũ, đều chờ đợi câu trả lời của cô.
Lam Thiên Vũ tim đập rất nhanh, mọi người nhìn cô chăm chú, tâm trí cô rối bời, thực tế rằng đây là việc mà cô mong chờ, cô nhận ra rằng từ khi bắt đầu với Dạ Diễm, cô đã phải chịu đựng nhiều đau đớn, dù cho là thể xác hay tâm hồn, không ngừng chảy máu và nước mắt......
Cô chịu đựng quá đủ, đã quá đủ rồi..
Đã bao nhiêu lần tỉnh mộng, cầu xin ông trời cho cô thoát khỏi cái nhà giam tăm tối này, rời khỏi con quỷ Dạ Diễm, chỉ cần để cô được rời đi, cô chấp nhận giảm thọ mười năm...
Giờ đây, ngày cuối cùng đã đến, không hề có dấu hiệu.
Có lẽ bởi vì điều đó đến quá bất ngờ, làm cho Lam Thiên Vũ không kịp trở tay, thậm chí không hề mong đợi và vui sướng, ngược lại còn thấp thỏm lo âu, thậm chí do dự khi phải lựa chọn..
Ra đi, luôn là một lựa chọn chắc chắn của cô, nhưng tại sao lại không thể nói ra, chỉ có hai chữ mà thôi, cô đang giống như không biết nói hay chữ này, làm sao bây giờ?
"Cô có thể yên tâm....." Dạ Diễm bỗng lên tiếng, "Hôm nay khi chúng ta ra ngoài, Lôi Liệt đã đến đón Kiều Tinh, cho dù cô có chọn ra đi, tôi cũng không thể làm khó cô ấy....."
Lam Thiên Vũ giật mình, ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, Lôi Liệt đã đón Kiều Tinh? Cô thật hoàn toàn không ngờ.
"Hơn nữa ông nội đã nói làm chủ cho cô, tôi cũng không thể làm gì Tiêu Hàn." Khóe môi nhợt nhạt, Dạ Diễm nhìn Lam Thiên Vũ, "Nếu cô muốn rời đi, sẽ không ai ngăn cản, bởi vậy, không có gì phải sợ."
Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn anh, từ lúc nhận ra, cô chưa bao giờ thấy anh ấy đạo lý đến thế, khiêm tốn đến thế, dường như anh thật sự muốn buông tay, có phải hay không cô cảm thấy hạnh phúc?
Nhưng tại sao, không thể cười nổi, dù chỉ là một chút.
"Thiên Vũ, cậu ta đã nói như vậy, em còn băn khoăn gì nữa?" Tiêu Hàn lo lắng, "Chẳng lẽ em không muốn đời đi? Em đã yêu cậu ta? Em đã quên cách mà anh ta hành hạ em? Em đã quên rằng anh ta đã làm tổn thương bạn của em? Em đã quên anh ta đã giết chết chính đứa trẻ trong bụng em??"
"Em không quên, em không hề quên....." Lam Thiên Vũ vừa nghe đến đứa bé, cảm xúc trở nên kích động, "Tôi không yêu anh ra, tôi phải rời khỏi anh ta, rời đi, phải rời đi!!!"