Chương 240: Vẫn muốn ở bên nhau
Editor: Waveliterature Vietnam
Cửa thang máy đóng lại, Lam Thiên Vũ còn sững sờ đứng tại chỗ, nhìn vào cánh cửa, Dạ Diễm có ý gì đây? Trước đây cô chỉ cần liếc mắt nhìn Tiêu Hàn một cái, anh ta liền nổi điên, nhưng bây giờ đây, anh lại cứ thế giao cô cho Tiêu Hàn.....
Anh ta đã nghĩ thấu sao? Không muốn tranh cái, không muốn cưỡng cầu nữa?
"Thiên Vũ!" Giọng nói của Tiêu Hàn từ phía sau, Lam Thiên Vũ bình tĩnh, quay lại, mỉm cười yếu ớt:
"Tiêu Hàn!"
Cô lại đỡ anh, thân thiết như thường lệ.
"Em có quan tâm anh đến anh không?" Tiêu Hàn nhìn cô chăm chú.
"Anh vì em mà bị thương, làm sao em có thể bỏ mặc anh được? Về phòng nghỉ ngơi chút đi."
Lam Thiên Vũ dìu Tiêu Hàn quay lại phòng, ngồi trên ghế sô pha, Tư Tuệ mang đến cho anh một cốc nước ấm, lấy hai viên thuốc giảm đau đưa cho anh, trán của Tiêu Hàn vã mồ hôi, phát súng hôm trước thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của anh, bây giờ vẫn còn đau đớn dữ dội, một chút bất cẩn sẽ chạm vào miệng vết thương.
"Vết thương còn nghiêm trọng như vậy, tại sao lại đến bữa tiệc làm gì?" Lam Thiên Vũ cau mày.
"Em không biết sao? Chẳng phải là dành cho em." Tiêu Hàn nhìn cô không vui.
"Em xin lỗi, là em không tốt, làm cho anh bị thương....." Lam Thiên Vũ áy náy cúi đầu.
"Thiên Vũ!" Tiêu Hàn ôm mặt cô, "Bây giờ sự nghiệp của anh bị xáo trộn bởi Dạ Diễm, cơ thể lại trọng thương, khuôn mặt cũng bị hủy hoại, anh không còn là nhà kinh doanh ưu việt như trước kia, so với Dạ Diễm, anh thua kém rất nhiều, em vẫn sẵn sàng ở bên anh chứ?"
"Em......" Lam Thiên Vũ luống cuống, không nói ra nổi ba chữ "Em đồng ý" kia, cô rất muốn được tự do, sống một cuộc sống bình yên, cô không nghĩ đến việc sẽ ở cùng ai.
"Em đang do dự, em không muốn....." Tiêu Hàn gục đầu, "Không phải là em đã yêu Dạ Diễm?"
Lam Thiên Vũ hơi giật mình, sửng sốt nhìn anh: "Anh, tại sao anh lại hỏi vậy?"
"Em trả lời anh trước đi." Giọng nói Tiêu Hàn trở nên nghiêm trọng, "Nói cho anh biết, có phải em đang yêu Dạ Diễm không???"
"Em....." Lam Thiên Vũ hoảng hốt, kiên định nói, "Em không có."
"Thật sao?" Tiêu Hàn mơ hồ nhìn cô.
"Thật sự....." Lam Thiên Vũ cố gắng gật đầu, "Anh ta hại chết con của em, còn làm cho Kiều Tinh bị thương thành như vậy, làm sao em có thể yêu thương anh ta được? Lần trước khi anh đến đón em, không phải em đã liều mình đi theo anh sao? Tại sao bây giờ anh lại nghĩ như vậy chứ?"
"Anh sợ....." Tiêu Hàn ôm chặt Lam Thiên Vũ, "Anh sợ sẽ mất em, người mà em cần là anh ta, anh sợ cả trái tim em cũng thuộc về anh ta, vừa rồi khi nhìn thấy em và anh ta nắm tay nhau trong thang máy, nhìn thấy em nhìn anh ta, anh bỗng nhiên cảm giác rằng trong lòng em có anh ta, với tính cách của em, làm thế nào lại thoải hiệp với anh ta, thêm một lần nữa....."
"Anh ta đe dọa em bằng mạng sống của Kiều Tinh, em không còn cách nào khác." Lam Thiên Vũ lo lắng giải thích, cô là đang nói cho Tiêu Hàn nghe, nhưng cũng tự nhủ với chính mình, cô chưa từng yêu thương Dạ Diễm, chưa từng có.....
"Không có thật hả?" Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn cô.
"Ừ." Lam Thiên Vũ gật đầu mạnh mẽ.
"Vậy em có đồng ý ở bên cạnh anh không?" Tiêu Hàn quay trở lại vấn đề.
"Anh bị như thế này tất cả đều là do em mà ra, em sẽ chăm sóc cho anh đến khi anh bình phục....."
Lam Thiên Vũ tìm cách tránh né, "Còn về tình yêu, bây giờ em không muốn nói về chuyện đó, em thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn yên bình một chút."
Nghe câu này, đôi mắt Tiêu Hàn hiện lên một luồng ánh sáng phức tạp, nhưng rồi rất nhanh, anh nắm tay Lam Thiên Vũ thì thầm: "Được rồi, anh hiểu, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ."