Chương 237: Đưa cô đi dạ hội 2
Editor: Waveliterature Vietnam
Chiếc váy của Lam Thiên Vũ vừa thanh lịch lại quý phái, hoàn mỹ, quả thực trông cô như một nữ thần thánh thiện ngây thơ.
Bước đi tao nhã, biểu cảm lãnh đạm, khí chất cao quý, đôi mắt đen lộ ra ánh sáng lạnh lẽo và kiêu hãnh, nhưng đôi mắt này lại mang theo một thứ ma mị, khuôn mặt thuần khiết của thiên thần, giống như đêm sương mù quyến rũ.
Đôi môi cô có chút hững hờ nở một nụ cười yếu ớt, dường như không quan tâm đến thế giới này, cô cứ cao ngạo như thế, lại tăng thêm vài phần cá tính quyến rũ.
Bọn họ, giống như trời sinh một cặp!
******
Prince Hotel là một khách sạn bảy sao bên bờ biển New York, rất nổi tiếng.
Khách sạn Prince trông giống như một cánh buồm được nâng lên từ xa, trông giống như một thiên đường, cực kỳ sang trọng, kiến trúc kỳ vĩ, từ trên khách sạn có thể nhìn thấy bãi biển trải dài, còn có thể nhìn thấy rất nhiều vật phẩm đẳng cấp thế giới, thẩm chí cả thảm cũng được trải bằng loại da động vật nguyên bản.
Tất nhiên, chi phí ở đây cũng rất cao, người bình thường không thể đến đây, những người đến đây, thường chỉ sống một hoặc hai ngày, người ta nói rằng phòng của khách sạn này còn tiện nghi hơn phòng của quốc vương, cho nên, rất nhiều kẻ giàu có sẵn sàng đến trải nghiệm.
Tuy nhiên, chủ sở hữu của khách sạn này rất lạnh lùng cao ngạo, chỉ được tiếp đón ba trăm khách mỗi ngày, miễn là hạn ngạch đã đầy, cho dù thân phận là ai đi nữa, cũng không thể ở lại.
Chiến xe Lamborghini của Dạ Diễm đỗ ở bãi đậu xe, phát hiện Dạ lão thái gia, Tiêu Hàn và những vị khách khác đang đứng ở đó.
Tối hôm nay mưa phùn, dịch vụ của Prince Hotel khá chu đáo, một đội ngũ nhân viên với những chiếc ô trong suốt, từng hàng đứng ở bãi đỗ xe, nghênh đóng Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ.
Khi đi ra khỏi xe, Dạ Diễm theo thói quen uốn cong cánh tay, ánh mắt liếc nhìn Lam Thiên Vũ, cô liền đặt cánh tay vào khuỷu tay anh, bước theo anh vào khách sạn.
Lam Thiên Vũ nhìn tổng quan đánh giá khách sạn này, trong lòng thầm nghĩ, đúng như tin đồn, khách sạn này quá là xa hoa.
"Kính chào Dạ tổng!" Những người phục vụ đứng ngay ngắn thành hai hàng trong khách sạn, cúi đầu chào Dạ Diễm.
"Thiếu gia, lão thái gia đang ở trong phòng riêng lầu 11, vui lòng đi bên này." Bá Kiêu chạy tới, cung kính dẫn đường cho Dạ Diễm.
Khách sạn Prince có quy tắc rõ ràng, mỗi ông chủ chỉ được phép mang theo một vệ sĩ đi vào, cho nên Dạ Diễm chỉ mang theo Triệu Quân, còn Dạ lão thái gia chỉ dẫn Bá Kiêu đi cùng.
"Lầu mười một?" Dạ Diễm khẽ cau mày, lầu mười một là tầng cao nhất, mặc dù có thể thấy toàn cảnh biển đêm, nhưng do thiết kế tổng thể của khách sạn, căn phòng trên tầng cao có chút hẹp và không có gì đặc biệt.
"Công việc kinh doanh gần đây của Prince Hotel rất tốt, Dạ lão thái gia phải đặt trước ba ngày, cũng chỉ có phòng ở lầu mười một còn trống." Bá Kiêu nhẹ nhàng giảng giải.
Dạ Diễm không nói gì nữa, dắt Lam Thiên Vũ đi, theo Bá Kiêu cùng đi vào thang máy pha lê.
Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Lam Thiên Vũ nhìn thấy một dáng người quen thuộc, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, dáng người thon dài, mái tóc che khuất hai vết sẹo trên trán phải, đôi mắt trũng sâu ảm đạm, xương trán có phần nhô ra.
Tiêu Hàn, hơn một tháng không gặp anh ta, anh đã gầy đi rất nhiều.
Có thể là do vết thương vừa mới lành, mặt anh có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt kia vẫn dịu dàng trìu mến.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Dạ Diễm giữ chặt tay Lam Thiên Vũ, đến mức xương tay cô gần như bị gãy, Lam Thiên Vũ hét lên: "Đau!"
"Trong mắt cô, chỉ có hắn ta thôi sao?" Dạ Diễm lạnh lùng nhìn cô, "Đến bây giờ còn nghĩ về anh ta?"