Chương 22: Em e rằng em sẽ hủy hoại những thứ tốt đẹp của anh mất
Mặc dù váy cưới của Thiên Vũ không sang trọng như váy cưới của Thẩm Ngưng, tuy đơn giản nhưng cũng rất đẹp..
Thấy Lam Thiên Vũ bước ra, Kiều Tinh hết lời khen ngợi: "Ôi, Thiên Vũ, trông cậu thật tuyệt!"
"Thiên Vũ vốn dĩ đã rất đẹp rồi, chẳng qua bình thường cậu ấy không thường xuyên diện những bộ cánh như thế này thôi." Thẩm Hân mỉm cười liếc nhìn Thiên Vũ qua gương.
"Thiên Vũ à, em thật đẹp!" Tiêu Kỳ ôm lấy eo cô từ phía sau và hôn nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của cô. "May mắn lớn nhất của cuộc đời anh chính là khi có được em!"
Mặc dù nghe được những lời đường mật này nhưng tâm trạng của Thiên Vũ lúc này khá hỗn độn, nhìn cô không mấy tự nhiên. Cô cúi mắt nhìn xuống và thì thầm: "Chúng ta hãy chụp ảnh nào!"
"Đúng vậy, thời gian có hạn, buổi chiều chúng ta còn phải đi chụp ảnh ngoại cảnh nữa." Những người phụ trách chụp hình nói thêm vào.
...
Mọi người đang đi đến studio để chụp hình. Bỗng điện thoại di động của Tiêu Kỳ reo lên. Khi thấy tên người gọi đến, ánh mắt anh hơi lóe lên. Anh nói với Thiên Vũ: "Thiên vũ, anh đi lấy pin điện thoại. Anh sẽ quay lại sớm thôi. Mọi người cứ chuẩn bị trước đi. "
"Vâng." Thiên Vũ nghe theo lời của Tiêu Kỳ mà không hoài nghi điều gì, cô mang theo váy cưới, đi theo nhân viên đến trường quay. Lúc này, Kiều Tinh cũng ở bên cạnh cô. Nhận thấy hành động Tiêu Kỳ có vẻ vội vã, ánh mắt bối rối và thần sắc có hơi lén lút, vì vậy Thẩm Hân đã âm thầm đi theo dõi anh.
Tiêu Kỳ đi đến góc không có ai anh mới dám trả lời điện thoại - giọng điệu rất khó chịu: "Cái gì?"
"Dạ Diễm cũng có mặt ở cùng một cửa hàng áo cưới. Đây chính là một cơ hội tốt cho anh hiện giờ.
Dường như anh không biết nắm bắt cơ hội này rồi." Bạch Lộ hỏi thẳng: "Có vẻ như anh đã không lắng nghe lời tôi. Đúng chứ? Hay là anh đã tìm thấy một nhà tài trợ khác tốt hơn em rồi? Hay anh muốn mẹ chồng tương lai của mình cho anh một khoản vốn ư? "
Tiêu Kỳ sửng sốt khi nghe cô ta nói như vậy, anh cau nhẹ mày. "Cô nói như vậy là có gì chứ? Làm sao cô biết được điều đó..." Sau một hồi, anh cảnh giác nhìn xung quanh rồi hỏi. "Thực ra cô đang ở đâu?"
"Em đang ở bên kia đường." Bạch Lộ cười nũng nịu. "Bộ đồ màu trắng này có vẻ hợp với anh đấy!
Mặc bộ đồ này vào tôn thêm vẻ hiên ngang của anh. Giá như anh là chú rể của em thì tốt biết mấy!"
"Cô gọi cho tôi chỉ để nói những lời vô nghĩa này thôi hay sao?" Tiêu Kỳ bực bội trừng mắt nhìn qua bên kia đường.
"Em với anh đã không gặp nhau được vài ngày rồi, anh có nhớ gì đến em không vậy?" Bạch Lộ nũng nịu hỏi.
"Đừng có nói bậy bạ nữa, cô mau đi khỏi đây đi." Tiêu Kỳ vô cùng tức giận nhưng chỉ dám quát khẽ.
"Làm thế nào bây giờ? Em e rằng em sẽ hủy hoại những thứ tốt đẹp của anh mất!" Bạch Lộ nói giọng giễu cợt, không tỏ vẻ gì là tức giận: "Em nhớ anh lắm, bây giờ anh có thể ra ngoài không?
Chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau."
"Tôi không có thời gian để nói chuyện với cô." Tiêu Kỳ không ngần ngại cúp điện thoại.
"Được thôi..." Ngay lập tức, Bạch Lộ đớp lời anh: "Vì anh không ra ngoài nên em phải đi vào vậy."
"Bạch Lộ, cô muốn làm gì?" Tiêu Kỳ tức giận đến nỗi nghiến răng cành cạch.
"Em chưa biết nữa!" Bạch Lộ thở dài lo lắng. "Em cần suy nghĩ thêm về điều này. Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của anh rồi. Bây giờ em đang phân vân lắm. Em nghĩ... chúng ta nên nói về chuyện của hai đứa mình."
"Tối nay, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi cũ và giải quyết mọi thứ rõ ràng luôn một lần." Tiêu Kỳ rất thiếu kiên nhẫn quát lên.
"Em muốn nói chuyện ngay bây giờ thôi." Bạch Lộ bắt đầu đòi hỏi.
"Không phải là lúc này." Tiêu Kỳ dứt khoát từ chối.
"Chà, vậy thì em sẽ đến và nói chuyện rõ ràng với Thiên Vũ luôn." Bạch Lộ mở cửa xe ô tô, và đi về phía của anh.
"Cô..." Tiêu Kỳ đang phát điên lên. "Cô không được vào."
"Vậy nên anh hay ra ngoài với tôi đi!" Bạch Lộ dừng lại.
Tiêu Kỳ giữ điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng anh cũng đã thỏa hiệp: "Được rồi, tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ."