Chương 219: Sai ngay từ đầu
Editor: Waveliterature Vietnam
"Cô vẫn không nói sự thật, hay là cô muốn gọi Lam Thiên Vũ để đối chất???" Dạ Diễm hét lên.
Tư Cầm run rẩy, lo sợ nói: "Tôi, tôi nói, Cung tiểu thư bảo tôi nói với cô ấy, nói là cậu chủ nói rằng cô giống như khúc gỗ, chạm vào cũng như không, cậu ấy không hề có tí cảm xúc, quả thật nhìn không ra, nhìn bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, nhưng lại không biết làm chuyện đó, khó trách cậu chủ đi tìm Cung tiểu thư, ở bên cạnh Cung tiểu thư, cậu ấy không thể dừng lại......"
Cung Vũ Dao mở to hai mắt, không ngờ Tư Cầm lại đưa lời nói của mình dịch thành như vậy.
"Cái miệng của cô thật là bỉ ổi." Dạ Diễm đứng dậy đi tới, dẫm lên Tư Cầm trong đống thủ tinh vỡ nát, "Có ai đã dạy cho cô, làm kẻ tiểu nhân, thì không được vượt quá giới hạn thân phận của mình, tôi cùng người phụ nữ nào lên giường, thì mới đến lượt cô soi mói?"
"Thật xin lỗi, cậu chủ, tôi không dám, tôi thật sự không dám......" Tư Cầm đau đớn nhăn nhó, "Tôi chỉ là cảm thấy Cung tiểu thư thực sự đáng thương, cô ấy luôn bị bỏ rơi, tôi sợ Lam tiểu thư khinh thường, nên tôi mới nói như vậy."
"Cô không phải giúp Vũ Dao, mà là đang hại cô ấy." Dạ Diễm tăng thêm sức mạnh dưới chân, "Vũ Dao thuần khiết như bông tuyết đầu mùa, tốt bụng và ngay thẳng, không bao giờ biết cách làm việc sai trái, cô ở sau lưng châm ngòi thổi gió, dạy cô ấy cái xấu xa, điều đó chỉ khiến tôi ngày càng rời xa cô ấy....."
Khi nghe câu này, Cung Vũ Dao sửng sốt, lo lắng nhìn Dạ Diễm, cô luôn cảm thấy rằng, Dạ Diễm đang nói những lời này với cô, anh ấy ám chỉ cô rằng, anh chỉ thích sự thuần khiết lương thiện của cô, nếu cô học cái xấu xa từ Tư Cầm, anh sẽ rời xa cô.
"Tôi không dám, không dám, tôi không dám... nữa...." Tư Cầm vừa khóc vừa lắc đầu.
"Tốt nhất là không dám đi, nếu còn có lần sau, thì cô chờ đi gặp Diêm Vương đi." Dạ Diễm rút chân lên, nhìn ra cửa hét lên, "Người đâu."
"Vâng" Triệu Quân đi vào.
"Đưa cô ta đi." Dạ Diễm ra lệnh.
Triệu Quân đem Tư Cầm đi xuống.
Thư phòng trở lại sự yên tĩnh, Cung Vũ Dao bất an ngồi trên ghế sô pha, rất muốn giải thích cái gì đó với Dạ Diễm, nhưng Dạ Diễm không thèm nhìn cô, dù cô có cố ra hiệu bằng ngôn ngữ cơ thể anh cũng không nhìn thấy.
"Vũ Dao, vết thương của em có tốt hơn chưa?" Dạ Diễm bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, "Ngày mai, anh sẽ nói với ông nội đón em về."
Cung Vũ Dao thẫn thờ một lúc mới phản ứng lại, bối rối đưa tay ra làm ngôn ngữ kí hiệu: "Không, Diễm ca ca, vết thương của em còn chưa đỡ, cơ thể còn suy yếu, miệng vết thương còn đau, em không muốn về lại chỗ ông ngoại....."
"Vũ Dao!" Dạ Diễm cắt ngang lời nói Cung Vũ Dao, giữ chặt vai cô, nghiêm túc nói, "Trước kia là anh nghĩ sai rồi, anh nghĩ rằng là anh yêu em, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra thực sự không phải như vậy, tình cảm của anh đối với em chỉ là tình huynh muội, anh lầm tưởng đây là tình yêu, nhưng bản năng của anh không sai, anh không dám chạm vào người em, là bởi vì anh biết em là muội muội của anh, anh không thể làm điều đó....."
"Hả... hả..." Cung Vũ Dao vừa khóc vừa lắc đầu, không chấp nhận được sự thật này, kích động ra kí hiệu, "Là bởi vì anh yêu Lam Thiên Vũ? Bởi vì anh yêu cô ta, cho nên không cần đến em đúng không?"
"Đúng, là anh yêu cô ấy." Dạ Diễm cuối cùng cũng đối mặt với cô thừa nhận, "Dù sau này anh với cô ấy có kết quả hay không, anh cũng không thể ở bên cạnh em, ông nội nói đúng, chuyện của chúng ta ngay từ đầu đã là sai lầm, nhân lúc chúng ta chưa phạm phải lỗi lầm gì nghiêm trọng, bây giờ chấm dứt vẫn chưa muộn."
"Không, không, em không muốn chấm dứt, em yêu anh, anh cũng yêu em, em không muốn chấm dứt....." Cung Vũ Dao run rẩy đưa tay ra làm ngôn ngữ cơ thể.
Dạ Diễm cũng không muốn nhìn lại, vô tình đẩy cô ra, quay người nói: "Anh quyết định hai ngày nữa sẽ đưa Lam Thiên Vũ về nước, ngày mai anh sẽ gọi ông nội đến đón em!"