Chương 218: Sự cảnh cáo bạo lực
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đứng lại cho tôi." Dạ Diễm giữ Lam Thiên Vũ lại.
"Buông ra ——" Lam Thiên Vũ điên cuồng giãy dụa, sử dụng tất cả sức mạnh của cơ thể.
Dạ Diễm dã man nắm chặt tay Lam Thiên Vũ, kéo cô trở lại phòng, giày của Lam Thiên Vũ bị tuột ra, chân và mông chà xát lên tấm thảm, cánh tay gần như bị trật khớp, nhưng anh không một chút thương tiếc, một phát đá cánh cửa phòng, đặt cô nằm trên sàn nhà, sẳng giọng nói: "Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng có làm loạn, nếu không, tôi sẽ giết Kiều Tinh!"
Lam Thiên Vũ căm hận nhìn anh ta, nghiến răng nói: "Dạ Diễm, trừ khi anh nhốt tôi cả đời, chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ rời xa nơi này, mãi mãi rời xa anh!"
Tâm trí của Dạ Diễm lo lắng, anh bỗng nhiên hiểu rằng, anh đã đẩy Lam Thiên Vũ ngày càng xa mình hơn, trái tim cô đã vỡ vụn, cảm xúc cô bị lung lay, nhưng mà, anh không nhận ra sai lầm của mình, anh cảm thấy mình không sai.
Im lặng một lúc, Dạ Diễm lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không để cô rời đi."
Ngay lập tức, anh đi ra khỏi phòng, đóng cửa và khóa từ bên ngoài, mặc cho Lam Thiên Vũ ở bên trong nổi điên, gào thét, anh đều mặc kệ.
Dạ Diễm đi vào thư phòng, muốn yên tĩnh một lúc, nhưng mà Cung Vũ Dao lại đi vào, bước chân tao nhã lại gần, ra hiệu cho anh: "Diễm ca ca, đừng nóng giận, không cần phải bức xúc vì người phụ nữ đó….."
Sau đó, cô ôm eo anh từ đằng sau.
Dạ Diễm tàn nhẫn mở tay Cung Vũ Dao, quay ra bên ngoài cửa: "Tư Cầm, vào đây cho tôi!!!"
Cung Vũ Dao hoảng sợ nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại như vậy.
Tư Cầm bước vào, cúi đầu, cung kính nói: "Cậu chủ cho gọi tôi!"
"Lại đây!" Dạ Diễm vẫy tay.
Tư Cầm đỏ mặt, trong lòng đầy lo lắng, bước về phía trước.
"Ba!" Dạ Diễm hung dữ tát vào mặt Tư Cầm, Tư Cầm bị đánh cho ngã quỵ trên sàn nhà, hoảng sợ nhìn anh ta, "Cậu chủ....."
"Cô thật là to gan ——" Dạ Diễm tức giận chỉ vào mặt cô, "Cô giám kích động sự bất đồng, nhiều chuyện thị phi, không muốn sống nữa phải không?"
"Tôi không dám, không dám, cậu chủ...." Tư Cầm quỳ trên sàn nhà hoảng sợ giải thích.
Cung Vũ Dao kéo Dạ Diễm lại dùng ngôn ngữ hình thể thuyết phục anh, Dạ Diễm nhìn cô quát:
"Không phải chuyện của em, tránh ra."
Cung Vũ Dao sợ run cả người, khiếp đảm ngồi một bên.
"Tôi hỏi cô, Vũ Dao dùng ngôn ngữ hình thể khi lần đầu tiên gặp Lam Thiên Vũ, cô đã dịch thế nào cho Lam Thiên Vũ?" Dạ Diễm chất vấn.
"Tôi, tôi dịch đúng sự thật....." Tư Cầm liếc mắt nhìn Cung Vũ Dao, cúi đầu nói, "Cung Tiểu Thư nói với tôi rằng, về sau cùng ở nơi này, hy vọng Lam tiểu thư có thể hòa thận sống cùng nhau."
"Đúng vậy, đây là những gì trong kí hiệu của Vũ Dao đã nói." Dạ Diễm lạnh lùng nói, "Có lẽ Vũ Dao nói như vậy là có chút khiêu khích Lam Thiên Vũ, nhưng còn về phần làm cho Lam Thiên Vũ bực quá thành tức giận mắng Vũ Dao, Lam Thiên Vũ cho dù, ở trước mặt ta tính tình không tốt, nhưng đối với người khác hết sức thân thiện, nhất định là cô thêm mắm thêm muối thành những lời khó nghe, cho nên cô ấy mới tức giận như vậy."
"Tôi không có, tôi thật sự không có....." Tư Cầm lập tức giải thích.
"Còn dám nói dối." Dạ Diễm cầm một cái chén trà ném vào Tư Cầm, "Oang" một tiếng giòn vang, trán Tư Cầm lập tức nứt ra một đường, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đẫm khuôn mặt thanh tú.