Chương 164: Đám cưới 5
Editor: Waveliterature Vietnam
"Thiên Vũ đang ở trong phòng tắm, nó sẽ ra ngay thôi." Nhược Băng mỉm cười và nói, "Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng rồi ạ." Dạ Diễm bước vào. "Dì Lãnh, cháu muốn nói chuyện riêng với Thiên Vũ."
"Được rồi, dì sẽ ra ngoài trước."
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Nhược Băng lại vô cùng lo lắng, bà sợ Dạ Diễm sẽ nhìn thấy và mọi chuyện sẽ bại bộ? Bây giờ cậu ta muốn nói chuyện riêng với Thiên Vũ sao, con bé liệu có lảng tránh không?
...
Thiên Vũ đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa mẹ mình và Dạ Diễm, trong lòng cũng cảm thấy không được thoải mái, nhưng cô phải đối mặt với anh thôi, cô giấu túi máu giả đi, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, Dạ Diễm đang đứng trước bàn trang điểm để phân loại đồ trang sức cho cô. Anh ta là một người không thể đứng yên được, ngay cả khi chỉ một phút, anh ta đang tìm kiếm một cái gì đó để làm.
Anh đặt một chiếc vòng tay kim cương màu đỏ vào hộp, quay lại nhìn cô và mỉm cười: "Cô có hồi hộp không?"
"Chỉ một chút thôi." Thiên Vũ liếm môi, và để không để anh phát hiện ra sự kỳ lạ, cô đã thay đổi thái độ thờ ơ lúc trước.
Advertisement / Quảng cáo
"Tôi hơi lo lắng, huh, huh." Ngọn lửa đêm mỉm cười dịu dàng và vươn ra với cô ấy, "Lại đây!"
Thiên Vũ ngoan ngoãn bước lại gần, và ở phía xa, Dạ Diễm kéo cô vào vòng tay và hôn cô mãnh liệt.
Cô không vùng vẫy, và im lặng nhắm mắt lại để hôn anh.
Dạ Diễm siết chặt hơn eo cô, một tay ôm lấy lưng cô và hôn cô nhiệt tình mãnh liệt. Cô nghiêng đầu và dựa vào vòng tay anh. Dưới sự kiêu ngạo của anh, cô buộc phải hợp tác với những động tác của anh và vụng về hôn anh...
Nhịp tim của hai người họ đều đập nhanh.
Khoảnh khắc này, họ không suy nghĩ gì ngoài việc đắm chìm trong con hôn mãnh liệt.
Bàn tay của anh không thể buông ra được, còn một tay kéo chiếc váy cưới lên và sờ xuống đùi cô.
Thiên Vũ vội vàng nắm lấy tay anh: "Buổi lễ sắp bắt đầu!"
Dạ Diễm mở mắt và nhìn cô bối rối: "Cô luôn khiến tôi mất kiểm soát..."
Advertisement / Quảng cáo
"Đi ra ngoài nào!" Thiên Vũ nhẹ nhàng đẩy anh ra và sắp xếp quần áo.
"Môi cô đã trôi hết son rồi." Dạ Diễm lau sạch son trên miệng cô bằng khăn giấy, rồi để cô ngồi xuống ghế, anh nói. "Tôi sẽ giúp cô tô lại son."
"Anh có làm được không?" Thiên Vũ nhẹ nhàng hỏi.
"Thử rồi cô sẽ biết thôi."
Dạ Diễm nâng khuôn mặt của cô lên và cẩn thận tô son cho cô. Cô lặng lẽ nhìn anh. Đây là lần đầu tiên, cô nhìn anh chăm chú như vậy, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, từng đường nét, từng chi tiết, tất cả đều hoàn hảo một cách hoàn hảo, nhưng đôi mắt màu hổ phách của anh luôn toát ra sự lạnh lùng và kiêu ngạo, khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
"Có đẹp không?" Dạ Diễm ngước nhìn cô, và khẽ mỉm cười hồn nhiên. "Em sẽ phải trầm trồ lên đấy."
Thiên Vũ đưa mắt nhìn xuống và không dám nhìn anh lần nữa. Giống như một đứa trẻ đang làm điều gì đó sai trái và đã bị lật tẩy vậy, trái tim cô đang ào ạt, có một sự chua chát dày đặc trào dâng trong cổ họng, khiến cô muốn khóc.
Mặc dù sự dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy không thật, nhưng lúc này, Thiên Vũ sẵn sàng tin rằng lời nói của anh là tất cả tấm lòng chân thành, bởi vì trái tim cô thực sự bị thu phục bởi anh, nhưng thực tế luôn rất tàn nhẫn, cô đã sắp phải rời xa anh. Lừa dối anh, không bao giờ gặp lại anh...
"Được rồi!" Dạ Diễm buông thỏi son và hài lòng với kiệt tác của anh. "Dạ phu nhân của tôi là người phụ nữ đẹp nhất thế giới, và tôi sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!"