Chương 142: Gặp kẻ thù
Editor: Waveliterature Vietnam
Dạ Diễm không phải là người không có đạo đức. Trước đây, Dạ lão thái gia đã mai mối anh với những người phụ nữ khác để ngăn cấm mối quan hệ của anh và Thiên Vũ. Ông thậm chí còn sử dụng các phương pháp cực đoan để khiến anh quan hệ với những người phụ nữ khác.
Nhưng đó hoàn toàn là một hiệu ứng cồn, và hoàn toàn sai lầm. Từ sau những lần đó, Dạ Diễm khá thận trọng với những chuyện như thế này, vì vậy anh chưa bao giờ có bất kỳ mối quan hệ nào với bất kỳ người phụ nữ nào cả.
Thực ra về mặt này, Dạ Diễm vẫn còn trong trắng. Trong công việc, không ít những người phụ nữ quyến rũ, xinh đẹp nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác.
Anh chỉ có cảm giác với duy nhất Thiên Vũ mà thôi.
Có lẽ lần đầu tiên họ gặp nhau vào đêm đó, nhưng khi gặp lại lần thứ hai Dạ Diễm đã tỉnh táo hơn và anh nhất định phải chiếm được cô...
Mặc dù có những lúc anh có những âm mưu xấu xa nhưng Dạ Diễm không thể không thừa nhận rằng đối với Thiên Vũ anh luôn có những ham muốn mạnh mẽ. Đặc biệt anh rất dễ yếu mềm trước cô vì vậy không thể không gần gũi với cô.
Có một cuốn sách nói rằng một người đàn ông nếu anh ta không có cảm xúc với một người phụ nữ, anh ta vẫn có thể quan hệ với họ. Dạ Diễm thấy điều này hoàn toàn là không đúng. Nếu anh không thích một người phụ nữ nào đó, chắc chắn anh sẽ không động tình, càng không thể quan hệ với họ được.
Đối với Thiên Vũ anh luôn giống như một con thú dữ. Anh luôn muốn thân mật với cô bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào cô ấy muốn. Đó là lý do tại sao khi cô có chỉ hơi quan tâm về những người đàn ông khác, lòng ghen tuông trong anh lại bùng cháy.
Bây giờ anh đã hiểu rằng đó là vì anh thích cô.
Thật không may, lời tỏ tình của anh đã thất bại, Thiên Vũ không tin anh, thậm chí còn xua đuổi anh.
Nghĩ đến đây, Dạ Diễm cảm thấy rất lạc lõng.
Anh rửa mặt bằng nước lạnh, sửa sang lại quần áo và bước ra khỏi phòng tắm.
**
Trong khi đó, Thiên Vũ ngồi trên ghế và nhìn ra bãi biển, cô khá bàng hoàng khi những bông hoa và cánh diều lúc nãy đã biến mất, giống như cảm xúc của cô và Tiêu Hàn, lúc nào cũng chỉ trong một tích tắc!
"Thiên Vũ!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, và trái tim cô bắt đầu run rẩy, cô quay lại. Tiêu Hàn thực sự đang đứng trước mặt cô, cách cô ba mét.
Anh mặc một bộ đồ giản dị màu xám bạc, vẫn đẹp trai như trước, đôi mắt đỏ ngầu của anh đã phần nào cho Thiên Vũ thấy được rằng những ngày không có cô đối với anh thật khó khăn.
Anh cắt tóc ngắn để lộ vết sẹo dài hai tấc, làm cho anh thêm phần giang hồ.
Nhưng trước mặt cô, anh luôn là một Tiêu Hàn dịu dàng, tình cảm!
Đôi mắt của vô thức đỏ hoe, cô kinh ngạc nhìn anh đến mức quên cả phản ứng.
**
Đi qua một dãy hành lang rồi mới đến phòng ăn, từ xa Dạ Diễm đã trông thấy Tiêu Hàn ngồi đối diện và nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ. Dạ Diễm đột ngột dừng lại, lúc này người anh hừng hực, nắm đấm trong tay đã sẵn sàng nhưng anh không thể làm như vậy, anh nở nụ cười và bước tới: "Tiêu Hàn, anh ngồi ở vị trí của tôi đấy!"
Tiêu Hàn nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh.
Thiên Vũ đang ngồi xoay lưng với Dạ Diễm vì vậy anh không thấy biểu hiện của cô, anh chỉ biết rằng cô tự động rút lui, và giữ khoảng cách với Tiêu Hàn.
"Vị trí anh vừa ngồi là của tôi, đây mới là vị trí của anh." Dạ Diễm duyên dáng kéo chiếc ghế bên cạnh anh ta và lấy tay ra hiệu cho Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn vẫn nhìn Thiên Vũ và ngồi xuống vị trí mới.
Còn Dạ Diễm thì vẫn ngồi ở chỗ cũ, mắt đối mặt với Thiên Vũ. Nụ cười của anh trở nên thoải mái:
"Tại sao anh không đến Hoa Kỳ để tìm tôi? Mặc dù chúng ta không còn là anh em, nhưng anh với tôi cũng là đối tác làm ăn. Chúng ta vẫn có thể dùng bữa cùng nhau chứ nhỉ!"