Chương 136: Nói dối
Editor: Waveliterature Vietnam
Sau một lúc lâu, cuối cùng cả hai người cũng đã lên đường đi đến bãi biển.
Lo lắng Thiên Vũ dễ bị nôn mửa, Dạ Diễm đã thay thế một phiên bản mở rộng của Rolls Royce. Tuy ngồi cùng nhau trong xe nhưng cả hai đều im lặng, không ai nói với ai câu gì. Lam Thiên Vũ thì nằm thiếp một lúc còn Dạ Diễm thì tay cầm máy tính bảng.
Trên đường đi, anh nhận được một cuộc gọi từ Dạ lão: "Thẩm phu nhân muốn đi thăm bạn bè của Thiên Vũ, hình như đó là Kiều Tinh đúng chứ?"
"Vâng, đó là Kiều Tinh." Nghe thấy Dạ Diễm nhắc đến Kiều Tinh, Thiên Vũ bất giác mở mắt, cô nhanh trí quay lưng lại với anh. Vì vậy, anh không phát hiện ra rằng thực ra cô đã tỉnh.
"Vậy cháu đang giữ con bé ở đâu rồi?" Dạ lão thái gia hỏi.
"Cô ấy đang trong giai đoạn dưỡng thương. Hai ngày nữa, vết thương sẽ lành, lúc đó cháu sẽ cử Triệu Quân đến đón cô ấy." Dạ Diễm yếu ớt nói, "Cô ấy vừa mới tỉnh, không thích hợp để bị quấy rầy đâu ạ."
"Ông cảnh báo, cháu đừng có mà lộn xộn."
Thực ra, Dạ lão biết rõ mọi chuyện vào tối hôm qua. Dạ Diễm đã cố tình gây tai nạn khiến Kiều Tinh bị thương. Anh kiếm cớ ở lại sân bay để đón Cung Dao Vũ. Bây giờ anh ta lại giữ Kiều Tinh ở chỗ bí mật, ắt phải có những lý do khác.
"Ông nội à, ông đừng suy nghĩ nhiều nữa." Dạ Diễm tìm cách lảng tránh: "Cháu sẽ gọi lại cho Thẩm phu nhân sau, cháu sẽ giải thích tình hình cho bà ấy, ông yên tâm đi."
"Bà ta và Thẩm Tang Hải hiện đang ở đây, ông phải trả lời họ ngay lập tức." Dạ lão thái gia hạ giọng nói, "Cháu hãy nói chỗ ở hiện tại của Kiều Tinh đi, ông sẽ đích thân đưa họ đến thăm con bé."
"Ông nội..." Dạ Diễm quay sang nhìn Thiên Vũ, anh thấy cô vẫn còn đang ngủ. Anh lấy tay che miệng và thì thầm, "Ông cứ tin tưởng ở cháu, hôn lễ sẽ được diễn ra thuận lợi!"
"Cháu nói vậy là có ý gì?" Dạ lão thái gia đột nhiên nghĩ đến một manh mối gì đấy. "Có thật là Thiết Vũ biết rằng tai nạn của Kiều Tinh có liên quan đến cháu hay không? Có phải khi con bé muốn chia tay với cháu. Cháu đã đe dọa nó về sự an toàn của Kiều Tinh đúng không??? "
Dạ Diễm biết rằng anh không thể qua mắt được Dạ lão, vì vậy anh đành trả lời nặng nề: "Đúng ạ."
"Thằng nhãi hư hỏng này, ông biết chắc là cháu đã làm như thế mà." Dạ lão buồn bực quát khẽ:
"Cháu không ngày nào là không làm cho ta lo lắng cả, ta tức đến chết mất…"
"Ông ơi, đừng giận cháu, cháu đã nhận lỗi rồi ông còn chưa vừa lòng sao? Dạ Diễm dịu giọng. "Lần sau cháu sẽ không tái phạm nữa đau. Trong lúc này, ông giúp cháu với."
"Vậy giờ cháu hãy thật lòng cho ta biết Thiên Vũ và Thẩm phu nhân có biết mối quan hệ giữa cháu với Vũ Dao không? À??" Dạ lão hỏi thêm: "Cháu còn điều gì gạt ta nữa không?"
"Họ thực sự không biết về chuyện này. Nếu họ biết chắc chắn họ sẽ làm ầm lên mà xem. Sao có thể bình yên như bây giờ được ạ?" Dạ Diễm lại tiếp tục nói dối. " Cháu không gạt ông điều gì cả, nhưng chuyện Kiều Tinh lần này, làm ơn ông hãy giúp cháu đi. Thiên Vũ đang ngủ, cháu không muốn cãi nhau với cô ấy, cháu sẽ không nói thêm nữa, cháu cúp máy đây. "
Dạ Diễm cúp điện thoại và để lại một mớ hỗn độn cho Dạ lão.
Thiên Vũ vẫn giả vờ ngủ với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng đầu óc tràn đầy suy nghĩ.Dạ Diễm. Anh không cho ai biết chỗ ở hiện tại của Kiều Tinh để đám cưới được diễn ra suôn sẻ, Dạ lão chắc chắn cũng sẽ giúp anh ta che đậy chuyện này. Làm sao để có thể cứu Kiều Tinh đây? Điều này thực sự không dễ thực hiện?
**
Tại Dạ gia lúc này, Dạ lão đang nghiến răng tức giận nhưng cố tỏ ra không có chuyện gì để đến đại sảnh tiếp đón Thẩm phu nhân. Ông nở nụ cười chào đón Lãnh Nhược Băng và Thẩm Tang Hải:
"Tang Hải, Thẩm phu nhân, điện thoại của Dạ Diễm không liên lạc được. Tôi đoán là họ đang đi chụp ảnh cưới và không mang theo điện thoại di động. Tôi sẽ liên lạc với thằng bé sau để hỏi về tình hình của Kiều Tinh. "
"Được rồi, đừng lo lắng." Lãnh Nhược Băng khẽ mỉm cười, "Tang Hải, ông chơi cờ với lão thái gia đi, tôi đi vệ sinh."
"Được rồi."
...
Khi đi vào phòng tắm, Lãnh Nhược Băng liền lôi điện thoại ra gọi cho Tiêu Hàn...