Chương 128: Bản ngã cuộc đời
Khi nghe thấy lời khuyên của Lãnh Băng, Thiên Vũ không thể nói một lời. Mặc dù cô rất ghét bà ta, nhưng mỗi khi cô gặp chuyện gì, bà luôn là người ở bên Thiên Vũ và cho cô lời khuyên đúng đắn.
Những lời khuyên của Nhược Băng tựa như kim châm, sắc bén và đúng trọng tâm để phân tích những suy nghĩ tâm lý của cô ấy và tình hình hiện tại.
Ngay khi cô nhận ra mọi thứ mà Dạ Diễm làm đều được dự tính trước, cô cũng hối hận vì lựa chọn ban đầu, nhưng cô phải làm sao? Bây giờ Kiều Tinh đang nằm trong tay Dạ Diễm, làm sao cô có thể quay đầu được chứ?
"Còn một điều nữa..." Nhược Băng thì thầm, "Tối hôm qua Kiều Tinh bị thương có phải là do cậu ta sắp đặt hay không?"
Thiên Vũ tròn mắt, không nói gì, quả không hổ danh bà là người phụ nữ thành công, chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu thấu sự tình.
"Hóa ra là..." Giọng của Nhược Băng hơi hoảng loạn. "Cậu ta thực sự tàn nhẫn. Để đón Cung Vũ Yến, cậu ta thậm chí còn làm Kiều Tinh bị thương. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì phải làm thế nào?"
"Từ trước đến nay, anh ta hành động đều không trừ thủ đoạn nào." Cô bỗng nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng vẫn đầy thù hận. "Kiều Tinh đang nằm trong tay anh ta, tôi không thể hành động một cách vội vàng được."
"Mẹ sẽ giải cứu Kiều Tinh." Nhược Băng nói dứt khoát, "Con chỉ cần đưa ra quyết định, con không cần phải xem xét bất kỳ yếu tố bên ngoài nào, việc còn lại cứ để mẹ lo."
"Để bà lo ư?" Thiên Vũ mỉm cười cay đắng. "Nếu năm đó bà không làm điều gì sai trái, thì bây giờ Dạ Diễm sẽ nhắm chằm chằm vào tôi và Thẩm Ngưng rồi. Tôi nghĩ bà chỉ có tình nhân là Thẩm Tang Hải thôi chứ. Tôi không ngờ bà lại có thêm nhiều người khác nữa. Rốt cuộc có bao nhiêu mối tình vậy? "
"Thiên Vũ..." Nhược Băng cau mày nhìn cô. "Có thể trong quá khứ mẹ đã phạm sai lầm, nhưng mẹ không xấu xa đến nỗi như con nghĩ đâu. Con không thể nghe người khác nói mà phán xét về mẹ được."
"Quên đi, tôi không muốn nghe nó." Thiên Vũ mệt mỏi ôm trán.
"Được rồi, mẹ biết rằng bây giờ trong lòng con đang rất hỗn loạn, mẹ không muốn làm phiền con."
Nhược Băng thở dài. "Hôm nay Dạ Diễm dự định đưa con đi chụp ảnh cưới đấy. Lễ cưới sẽ được tổ chức vào ngày mai, con sẽ chỉ có ngày hôm nay để suy nghĩ nữa thôi. Con phải hiểu rằng để con cái lớn lên trong một gia đình đầy âm mưu nó sẽ bị tổn thương hơn là lớn lên trong một gia đình mà chỉ có cha hoặc mẹ. Nếu Thẩm Ngưng ở trong trường hợp của con, chắc chắn mẹ sẽ đưa ra quyết định thay cho con bé. Nhưng con thì khác, con luôn luôn oán hận mẹ, con không bao giờ tin tưởng mẹ. Con không nghe lời mẹ bao giờ. Nếu mẹ tự đưa ra quyết định, mẹ sợ rằng điều đó sẽ phản tác dụng, vì vậy mẹ chỉ có thể để con tự đưa ra quyết định của chính mình... "
"Tôi biết rồi, tôi sẽ trả lời bà vào tối nay, bây giờ thì bà ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình." Thiên Vũ úp mặt vào lòng bàn tay.
"Được rồi." Lãnh Nhược Băng đứng dậy và rời đi, bước được vài bước, chợt bà nghĩ ra điều gì đó, bà quay lại nói với Thiên
Vũ, "Đúng rồi, Thẩm Hân và Tiêu Hàn cũng đã đến Hoa Kỳ. Thẩm Hân đã gọi cho mẹ sáng nay. Mẹ đã không nhấc máy, mẹ nghĩ, có lẽ Tiêu Hàn đã yêu cầu cô ấy gọi để hỏi về tình hình của con. Con không còn sử dụng điện thoại di động nữa à? "
"Từ ngày tôi chọn Dạ Diễm, tôi đã không sử dụng điện thoại di động nữa." Thiên Vũ có muôn vàn tâm sự trong lòng, Tiêu Hàn đã không chịu từ bỏ cô, anh vẫn tìm đến tận Hoa Kỳ.
"Tiêu Hàn cũng không phải là người xứng đáng để con giao phó cuộc đời cho cậu ta." Nhược Băng nói, "Tính cách của cậu ta không phù hợp với con chút nào. Theo mẹ nghĩ, Lôi Liệt mới là người xứng đáng với con nhất..."