Chương 113: Tâm trí của anh 3
"Còn không mau gọi điện thoại? Dạ Diễm thét lên, "Triệu Quân, ngươi đang làm gì vậy? Năm người đàn ông mà không bảo vệ được hai người phụ nữ sao???"
"Tôi xin lỗi, cậu chủ." Triệu Quân cúi đầu, không dám nhiều lời.
"Trước tiên phải đem Kiều tiểu thư đến phòng y tế sân bay." Dạ Diễm ra lệnh.
"Vâng." Một người vệ sĩ ôm lấy Kiều Tinh vội vàng chạy về phòng y tế của sân bay, hai người còn lại chạy theo sau.
"Sao lại thế này? Đã có chuyện gì sao?" Lãnh Nhược Băng dìu Thẩm Tang Hải đi tới, theo sau là mười mấy người vệ sĩ.
"Kiều Tinh ngã từ thang máy xuống và bị thương." Dạ Diễm nói, "Thật xin lỗi, không kịp đón mọi người."
"Không có gì, cứu người quan trọng hơn." Lãnh Nhược Băng vội vàng nói, "Đã gọi điện thoại cho xe cứu thương chưa?"
"Đã gọi Hàn Thanh đến đây rồi." Dạ Diễm lịch sự nói, "Bá phụ bá mẫu, cháu cho người đưa mọi người về trước, Thiên Vũ và cháu tối nay sẽ ở lại đây." Anh đưa mắt nhìn vệ sĩ, "Đưa Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân về nhà."
"Vâng." Vệ sĩ kính cẩn nói, "Mời Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân!"
"Thiên Vũ đang mang thai, có lẽ cơ thể rất mệt, con cũng theo chúng ta đi về trước đi." Lãnh Nhược Băng nói.
"Tôi phải ở trong này chăm sóc cho Kiêu Tinh, cô ấy xảy ra chuyện tôi không thể yên tâm được." Lam Thiên Vũ sắc mặt không được tốt.
"Vậy ta sẽ ở lại đây cùng con." Lãnh Nhược Băng kéo bàn tay của Lam Thên Vũ.
"Không cần." Dạ Diễm lập tức nói, "Người ngồi máy bay lâu như vậy chắc chắn là rất mệt, để tôi chăm sóc cô ấy."
"Tôi không mệt, Lam Thiên Vũ đang mang thai, cần có phụ nữ bên cạnh chăm sóc, tôi đã quyết định rồi, sẽ ở lại chăm sóc cho cô ấy." Lãnh Nhược Băng có thái độ rất kiên quyết, liền quay sang Thẩm Tang Hải nói, "Tang Hải, cậu đi về trước, tôi nay tôi sẽ ở lại đây."
"Được." Thẩm Tang Hải gật đầu.
Người vệ sĩ đưa Thẩm Tang Hải đi trước.
Dạ Diễm lo lắng rằng Lãnh Nhược Băng sẽ làm vỡ kế hoạch, nhưng anh cũng không muốn sắp xếp kĩ càng quá, sẽ dễ dàng bị phát hiện.
"Chúng ta nhanh đến phòng y tế xem Kiều Tinh ra sao rồi." Lam Thiên Vũ lo lắng nói.
"Được." Dạ Diễm ôm Lam Thiên Vũ, "Cô vừa rồi cũng bị ngã, cũng cần phải kiểm tra xem thế nào."
"Cái gì?" Lãnh Nhược Băng kích động nói to, "Thiên Vũ, con cũng bị ngã hả? Có sao không?"
"Tôi không sao." Lam Thiên Vũ lắc đầu, mặt sững sờ, "Nhưng mà Kiều Tinh bị thương nặng, chảy máu nhiều như vậy không biết bây giờ như thế nào. Đều tại tôi, đáng lẽ cô ấy được ở nhà nghỉ ngơi, tôi lại ngang bướng lôi cô ấy cùng đi."
"Cô đừng có suy nghĩ bi quan như vậy, đây là sự cố ngoài ý muốn, không ai mong xảy ra chuyện này."
Tâm trí Dạ Diễm lúc này có chút áy náy, cơ bản là anh muốn lợi dụng Kiều Tinh để đạt được mục đích, không nghĩ tới lại làm ảnh hưởng đến Lam Thiên Vũ, may mắn đứa bé không có việc gì, nếu không đời này anh cũng không tha thứ cho chính mình.
"Đúng vậy, Kiêu Tinh sẽ không sao đâu, đừng quá lo lắng." Lãnh Nhược Băng an úi nói.
Trong lòng Lam Thiên Vũ rối bời, im lặng không nói gì.
...
Mọi người chờ ở phòng y tế của sân bay một lúc thì Hàn Thanh chạy đến, Dạ Diễm lập tức nói: "Hàn Thanh, nhanh đi xem thế nào."
"Vâng." Hàn Thanh nhanh chóng đi vào phòng bệnh.
Lam vũ sốt ruột, Lãnh Nhược Băng tiếp tục an ủi cô. Khoảng tầm hai tiếng sau, Hàn Thanh và một bác sĩ khác đi ra, Lam Thiên Vũ lập tức hỏi: "Thế nào? Kiều Tinh có việc gì không?"
"Chỉ là bị thương ở bên ngoài, không thành vấn đề, thiếu phu nhân không cần lo lắng." Hàn Thanh nói, "Vết thương của cô ấy đã xử lý xong, đã tiêm thuốc rồi, mấy tiếng nữa sẽ tỉnh lại, để không bị ảnh hưởng tới vết thương nên cho cô ấy ở trong này nghỉ ngơi một chút, chờ tỉnh lại rồi về."