Thượng Cổ

Chương 85




Chậm rãi từng bước, bóng người áo đen thấp thoáng tiến vào rừng đào. Bạch Quyết ngay ngắn ngồi dưới cây ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng.

Vẫn hệt như sáu vạn năm trước…

Hoa đào phấp phới, ức vạn thần chi, cũng không diễm lệ bằng nét thanh nhã giữa đôi mi khi nàng xuất hiện.

Bạch Quyết cất kỹ lá thư trên tay, rót một chén trà nóng hổi, lặng lẽ nói: “Ngồi đi.”

Thượng Cổ phất tay áo, ngồi đối diện hắn. Đôi mắt đen trầm chất chứa vô số tang thương gút mắc của cả vạn năm thăng trầm.

Nàng nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái, bỗng giật mình.

Hương trà trong veo, vào miệng hơi ngòn ngọt, là khẩu vị yêu thích từ trước tới giờ của nàng.

Là sở thích của Thượng Cổ, không phải là Hậu Trì.

“Ồ, ngươi nhớ rõ thật đấy, năm xưa mấy tiểu tiên ở hạ giới cũng hay dâng tặng Triêu Thánh Điện mấy loại trà ngọt, lúc ấy ta cũng không biết nên từ chối như thế nào.”

Xưa nay nàng luôn vốn coi trọng mặt mũi, tất nhiên không hề muốn tiểu tiên nào biết vị chân thần chấp chưởng Thượng Cổ Giới như mình lại có sở thích giống một tiểu cô nương như thế. Nhưng Bạch Quyết lại chưa từng bỏ qua chuyện này, vô luận là kiểu quần áo, trang sức hoặc vị trà và đồ ăn mà nàng ưa thích, hắn đều hiểu rõ tường tận.

Bạch Quyết cười cười, thần sắc vẫn điềm nhiên như trước, từ tốn nói: “Ta thấy tên của muội trên Kình Thiên Trụ đã khôi phục lại, chắc hẳn đã lấy được kiếm Cổ Đế, cũng như có được trí nhớ của Hậu Trì.”

Thượng Cổ tay cầm chén trà hơi khựng lại, nàng nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Bạch Quyết, cớ sao năm đó ngươi hà tất phải làm như vậy?”

Bạch Quyết cúi thấp đầu, không đáp, chỉ trầm mặc yên lặng.

“Cổ Quân, Bách Huyền chính là người thân nhất của ta ở kiếp này, tuy rằng…” Nàng ngắt lời, giọng càng ngày càng lạnh dần: “Ngươi làm như thế, có từng nghĩ đến lúc ta thức tỉnh sẽ xử lý như thế nào chưa? Giết ngươi báo thù cho bọn họ ư, hay bỏ qua chuyện cũ, cho rằng tất thảy sự tình đều chưa từng phát sinh?”

Nàng quan sát Bạch Quyết đang cúi gằm mặt, giọng gằn từ chữ rõ ràng: “Ngươi biết rất rõ, rằng ta không thể làm được những chuyện đó! Tại sao lại ép ta đến mức này chứ?”

Hai người lẳng lặng giằng co, một người cúi đầu không đáp, một người oán giận nghi vấn.

Hoa đào trên cành cây theo gió rơi xuống, tiếng xào xạc trên mặt đất phá vỡ sự yên tĩnh.

Bạch Quyết đưa tay xoay chén trà đôi ba vòng, lẳng lặng ngẩng đầu, lướt qua ánh mắt Thượng Cổ, nói: “Thượng Cổ, Hậu Trì yêu Thanh Mục, vậy còn muội?”

Lúc này, đến phiên Thượng Cổ không nói gì, nàng nhíu mày nhìn Bạch Quyết, vẻ mặt lộ sự thiếu kiên nhẫn.

“Ta và muội quen biết nhau cũng đã vạn năm rồi. Với ta mà nói, không thích nghĩa là không thích, dù ta có trí nhớ của Thanh Mục, không có nghĩa ta cũng sẽ yêu Hậu Trì, muội cũng giống vậy đúng chứ nhỉ?” Bạch Quyết nhạt nhẽo nói.

Cách một làn khói tỏa, bàn tay giấu dưới lớp áo bào bị Thượng Cổ mãnh liệt siết chặt.

Thì ra đây là nguyên nhân sao? Hắn ta không yêu Hậu Trì, lo sợ phiền toái cho nên mới làm đến bước đường cùng này? Thật sự quá khốn khiếp, Bạch Quyết nói không thích, chẳng lẽ Thượng Cổ nàng lại tình nguyện liếm lấp lại thứ cảm xúc viển vông của mình tạo ra sáo!

“Ngươi nói không sai, ta tuy có Hậu Trì trí nhớ, nhưng cuối cùng vẫn không phải cô ấy. Những thứ cảm giác “tình chàng ý thiếp” ấy phàm tục đến mức ta không thể chịu nổi. Người khác nhìn vào có thể cũng thấy chướng mắt cũng nên. Nếu lúc trước ta có trí nhớ của chính mình, tuyệt đối đã không yêu Thanh Mục.”

Giọng nói Thượng Cổ cực kỳ băng lãnh, gương mặt lạnh lẽo, thâm tâm cố gắng đè xuống những cảm giác đắng chát.

Có một số việc, không phải cười cười là cho qua dễ dàng, bởi vì trong lòng quá quan tâm, mới khó lòng có thể đối mặt.

Bạch Quyết cứng đờ, bình tĩnh nhìn Thượng Cổ nửa ngày trời mới nâng chén trà lên, thấp giọng nói: “Vậy sao? Thì ra là phàm tục đến mức không thể chịu nổi…”

Giọng nói ngày càng trầm dần, đâu đó thấp thoáng nỗi tịch liêu khó tả. Thượng Cổ giương mắt nhìn, lại chỉ thấy mỗi gương mặt chẳng có xíu cảm xúc nào của hắn. Nàng không khỏi tự giễu bản thân, bèn quay sang chỗ khác.

Tới tận bây giờ, lại vọng tưởng hắn sẽ có chút áy náy, Thượng Cổ, nhà ngươi buồn cười quá rồi đấy!

“Vậy muội có hận ta không? Thượng Cổ, ta bức tử Cổ Quân, hủy mất thân xác của Bách Huyền, lãng quên hôn sự với Hậu Trì, muội hận ta không?”

“Hận, đương nhiên rất hận là đằng khác.” Thượng Cổ nói: “Nhưng ta không chỉ là mỗi Hậu Trì, Hậu Trì hận ngươi, ta không thể, Hậu Trì hận đến mức muốn ngươi chết đi, ta thì không thể.”

Ngàn vạn năm quen biết, Bạch Quyết, sao ta lại có thể hận ngươi được? Nhưng ngươi khiến mọi chuyện đến mức này, ta phải đối xử với ngươi sao đây?

“Chuyện ban đầu, muội muốn xóa bỏ hay sao?”

“Không, ta sẽ khai mở lại Thượng Cổ Giới, toàn bộ hạ giới giao cho ngươi, chiến tranh hai tộc Tiên – Yêu ta sẽ không can ngăn.”

“Tại sao lại giao cho ta, muội không sợ ta giúp Sâm Hồng diệt trừ Tiên Giới à?”

“Vô luận lúc trước ngươi đã làm những gì, chung quy ngươi vẫn là chân thần Bạch Quyết, ngươi vô tình với Hậu Trì, nhưng chắc chắn sẽ không đùa giỡn với an nguy của Tam Giới.”

“Nói hay lắm, Thượng Cổ à, những thứ đạo lý của muội mấy vạn năm rồi mà vẫn chưa bỏ. Thế còn ta, muội định xử lý như thế nào đây?”

“Ở lại cảnh giới Thương Khung, trọn đời không thể đặt chân vào Thượng Cổ Giới một bước.” Thượng Cổ ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng.

Đây là cách xử phạt duy nhất mà nàng có thể nghĩ được. Vừa rồi nàng vẫn chưa nói xong câu kia… Cổ Quân và Bách Huyền là những người thân nhất của Hậu Trì ở kiếp này, nhưng Bạch Quyết lại là người quan trọng nhất của cả đời Thượng Cổ.

Nàng không thể lựa chọn, cũng không biết bên nào trọng yếu hơn, cuối cùng đành phải đánh mất cả hai.

Bạch Quyết nở một nụ cười, đáy mắt xẹt xuống tia ý vị không rõ, hắn cúi mắt: “Thượng Cổ, ta hại chết Cổ Quân và Bách Huyền, mà muội chỉ lưu đày ta ở hạ giới, có phải nhẹ quá rồi hay không?”

Khóe miệng của hắn hơi lộ ý trào phúng, Thượng Cổ không biết sao lại cảm thấy Bạch Quyết lúc này thật cực kỳ đáng ghét.

Đáy mắt Thượng Cổ bùng lên cơn lửa giận, nàng đè xuống sự buốt rét trong lòng, đảo mắt sang nơi khác thì thấy Thiên Khải chẳng biết khi nào đã xuất hiện, y lặng lẽ đứng dưới tán cây đào cách đó không xa.

Thượng Cổ nhẹ thở phào, nói: “Nếu như đã đến rồi, vậy sao không ra đây?”

“Ta có trốn đâu, chính muội không phát hiện, sao lại đổ thừa ta.” Thiên Khải nhướng mày, đi tới bên hai người, hí hửng ngồi giữa Bạch Quyết và Thượng Cổ, y bưng chén trà thoang thoảng tỏa mùi thơm trên bàn, khóe miệng khẽ giương lên: “Xem ra ngươi cũng biết là ta sẽ tới, lại còn chọn hương vị yêu thích của Thượng Cổ.” Nói xong, Thiên Khải quay sang Thượng Cổ, liếc mắt nhìn nàng: “Ai da, sao mãi mà không thay đổi vậy?”

Bạch Quyết cúi đầu nhấp trà, trên mặt chả biểu lộ chút cảm xúc nào. Thượng Cổ liếc Bạch Quyết một cái, hừ nhẹ chả thèm để ý Thiên Khải.

Thế gian bên ngoài rừng đào, mặc kệ mọi biến động và ân oán của Tam Giới, ba người họ chỉ chú tâm nhấp chén uống trà, nhàn nhạt nhìn mặt nước sóng sánh. Thời gian sáu vạn năm, tựa hồ như chưa hề trôi qua.

Ngàn vạn năm trước đã luôn sát cánh kề vai như thế, tới tận bây giờ còn có thể bên nhau một chỗ, đã là một chuyện khó.

Bất quá trong lòng ai cũng biết, sợ rằng đây là cơ hội cuối cùng.

“Nếu như Chích Dương có ở đây, thì đã không tiếc rồi.” Khóe môi Thượng Cổ khẽ mỉm lên, nàng cảm thán bật ra một câu, phá vỡ bầu không khí khó chịu.

“Bạch Quyết, Chích Dương ở đâu?”

“Thượng Cổ, để ta nói một chút, có một số việc, ta đã giấu muội.” Thiên Khải cắt ngang câu chất vấn của Thượng Cổ, y nhìn về hướng phía Thượng Cổ, đáy mắt hơi hơi đường đột.

Bạch Quyết giật mình, bèn nhăn mày lại.

“Huynh nói đi.” Thượng Cổ quay đầu, nhìn về phía y.

“Muội không có ký ức của ba trăm năm, vì vậy có một số việc muội không biết. Khi muội thức tỉnh, ta có từng nói muội rằng Hỗn Kiếp là kiếp nạn của thiên địa, thực sự không đúng đâu. Hỗn Kiếp là vì ta gây ra.”

Một câu nói như long trời lở đất, Thượng Cổ ngờ ngợ kinh ngạc. Bạch Quyết cũng quay đầu nhìn về phía Thượng Cổ.

Thượng Cổ bị mất trí nhớ của ba trăm năm trước sao?

“Lúc trước, ta lấy lò thiêu đại địa Cửu Châu, đốt cháy huyết mạch Tam Giới, không cẩn thận khiến Hỗn Kiếp ập đến, nên muội mới phải lấy thân tuẫn thế.” Thiên Khải nhìn Thượng Cổ, nhỏ giọng kể lại.

“Muội phái bọn Nguyệt Di xuống hạ giới khuyên ta, thế mà bọn họ lại bị chết thảm trong đại trận diệt thế mà ta bố trí, là do chính tay ta hại chết bọn họ.”

Thượng Cổ không hề có xíu biểu lộ nào, Thiên Khải đột nhiên thở phào nhẹ nhàng, y giấu diếm lâu như thế, thậm chí vì đó mà dung túng biết bao hành động của Vu Hoán, đến lúc này thì không cần nữa rồi.

“Vì sao huynh lại muốn thiêu đốt hết huyết mạch Tam Giới?” Thượng Cổ nhìn chằm chằm Thiên Khải, hỏi.

“Vì muốn vượt qua Tổ Thần, trở thành vị thần vĩ đại nhất từ trước tới nay.”

“Ta không tin!” Thượng Cổ nhấn cao giọng, quay vụt đầu đi, chẳng muốn nhìn Thiên Khải, nàng nâng chung trà lên, khẽ nhấp một miếng.

Hai người đồng thời quay sang Thượng Cổ, Bạch Quyết như thể đã sớm biết vậy, nhưng Thiên Khải lại khó hiểu, y khàn giọng nhắc lại: “Thượng Cổ, ta nói sáu vạn năm trước ta diệt thế, đã hại chết Nguyệt Di, cũng khiến muội mệt mỏi tuẫn thế, đây đều là sự thật.”

“Ta lặp lại lần nữa, ta không tin.” Thượng Cổ quay ngoắt người đi, ánh mắt rực lửa: “Nếu huynh ở hạ giới bố trí huyết trận, ta tin rằng huynh còn có nỗi khổ tâm khác. Nếu như Nguyệt Di thật sự đã bỏ mạng trong đại trận, chắc chắn không thể do huynh gây ra. Còn chuyện ta tuẫn thế, nhất định là vì… Đó là biện pháp duy nhất để cứu huynh. Thiên Khải, chúng ta quen nhau được bao lâu rồi? Nếu ngày mai Tam Giới có bị hủy diệt, ta cũng không tin là huynh tình nguyện gây nên!”

Thượng Cổ kéo lấy cổ áo Thiên Khải, gằn lên từng chữ: “Bởi vì huynh là Thiên Khải, vì vậy mấy cái cớ thỉnh tội chết tiệt kia đã bị ta vứt hết ra ngoài Cửu Thiên rồi, ta đồng ý với huynh sẽ không gặng hỏi về lý do ngày trước huynh diệt thế nữa.”

“Thượng Cổ…” Đã lâu rồi mới thấy Thượng Cổ tức giận đến độ như thế, thế nhưng Thiên Khải vẫn nhận ra nỗi bi thống đau thương ẩn sâu trong đôi con ngươi của nàng.

Không phải trách y diệt thế, mà là giận y không thể nói cho nàng biết nguyên nhân hủy diệt thế gian, không đặt niềm tin vào nàng.

Cũng không cảm thấy trách móc vì nàng hại chết Nguyệt Di, mà chỉ đơn giản chấp nhận Nguyệt Di đã mất.

Sáu vạn năm qua, y chưa từng nghĩ lựa chọn ban đầu là sai, cho dù có quay ngược thời gian, y vẫn sẽ chọn như vậy.

Chỉ là, y không còn cách nào phủ nhận, vì tất cả những gì y làm đều dẫn đến những tổn thương sâu đậm không thể phai mờ trong lòng Thượng Cổ. 

Thiên Khải gục đầu xuống, trong mắt chỉ còn lại sự bất đắc dĩ.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Thượng Cổ đanh mặt liếc Bạch Quyết, nói: “Có một số việc, giải quyết một lần xong hết mới tốt được. Sau này, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Bạch Quyết cười cười: “Ta cảm thấy như vậy rất tốt, Chích Dương ở Thượng Cổ Giới đấy. Muội về đó, chắc cũng sẽ gặp huynh ấy thôi, Thượng Cổ, sau này…” Hắn dừng một chút: “Được rồi, chuyện của Bách Huyền và Cổ quân đều là lỗi của ta.”

“Không cần, hai người họ đã không còn nữa, dù ngươi xin lỗi cũng không thể khiến hai mạng người quay trở về được. Trước khi quay lại Thượng Cổ Giới, ta sẽ không bao giờ tới cảnh giới Thương Khung.”

Thượng Cổ đứng dậy, đi được hai bước lại có hơi ngỡ ngàng, rủ mắt xuống thì đã thấy cổ tay mình bị nắm chặt, bèn quay đầu lại.

Bạch Quyết đứng sau nàng, dõi nhìn, trống rỗng, tiêu điều nhưng cảm giác vô cùng ôn nhu, dịu dàng.

“Thượng Cổ, sau này, muội phải chăm sóc kỹ bản thân.”

Bạch Quyết, ngươi thật sự đúng là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời này. Có thể lãnh khốc phá hủy ta, cũng có thể dịu dàng đến mức khiến ta lầm tưởng ngươi vẫn còn có tình cảm.

Cảm giác âm ấm nơi cổ tay truyền xuống đáy lòng, Thượng Cổ đột nhiên tiến lại gần Bạch Quyết, ôm hắn.

Thiên Khải ở phía bên giật mình, đảo mắt sang nơi khác.

Toàn thân Bạch Quyết cứng ngắc, đôi tay định đặt lên vai nàng, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn ngừng lại.

“Thanh Mục, ta không còn yêu ngươi nữa.” Thượng Cổ ngắm nhìn tán đào bay ngập trời đất, giọng nói thê tịch.

Đây vốn là lời nên nói của Hậu Trì vào một trăm năm trước, tuy bây giờ đã trễ nhưng nàng vẫn phải nói ra.

Một Thanh Mục từng xém liều chết trong đầm Uyên Lĩnh để nàng chạy trốn trước, một Thanh Mục dõng dạc câu thề “lấy thân làm sính” trên đài Thanh Long, một Thanh Mục dưới Kình Thiên Trụ chờ nàng trở về… Lấy lại được ký ức, nhưng đáng tiếc, lại không lấy được những cảm xúc ấy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nàng đã sớm mất đi người thanh niên ôn nhu, mạnh mẽ ngày xưa ấy.  Chỉ là, do bản thân một mực không chịu thừa nhận mà thôi.

Tại phía Thượng Cổ không nhìn thấy, Bạch Quyết dõi theo về phương xa xăm, dường như đang bồi hồi, cũng có thể là đang than thở.

“Ta biết mà.”

Hơi ấm từ cổ tay thấm thía vào sâu tận trái tim, nhưng lại không thể san phẳng vết kiếm đâm ngày trước được.

Dù Cổ Quân và Bách Huyền đã chết, nhưng nàng thực sự không thể làm ngơ, coi như mọi chuyện khủng khiếp kia chưa từng xảy ra.

A Khải đã trưởng thành, nhưng bọn họ lại nợ thằng bé mất một trăm năm.

Thần lực sắc bạc khẽ tụ lại trên đầu ngón tay, kiếm Cổ Đế dần ngưng tụ thành hình phía sau Bạch Quyết.

Trái tim của Thượng Cổ lạnh lẽo đến cực hạn, không còn cách nào có thể ức chế được nỗi đau.

Bạch Quyết hơi nhếch miệng, hai mắt nhắm nghiền.

Thiên Khải đại biến, chưa kịp tới gần, kiếm Cổ Đế đã đâm xuyên qua ngực Bạch Quyết.

Máu tươi nhuộm hết lớp áo bào trắng thuần của hắn, gương mặt Bạch Quyết trắng bệch, hắn rũ mắt, lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

Có vài người, gắn bó cả ngàn vạn năm, sớm đã huyết mạch tương liên, nhưng chung quy vẫn có thể trở mặt thành người lạ vào một ngày nào đó.

“Bạch Quyết, một trăm năm trước, nhát kiếm kia là do Hậu Trì đâm. Lúc này ngươi hẵng nhớ cho kĩ, là Thượng Cổ, không phải Hậu Trì, không phải bất kì ai khác trong thế gian này, mà là ta –  Thượng Cổ!”

“Bách Huyền, Cổ Quân đã chết, chúng ta xóa bỏ đi.”

“Ơn nghĩa ở đầm lầy Uyên Lĩnh, tình cảnh trên Thanh Long Đài, từ nay về sau đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Công ân dạy bảo Thượng Cổ, tình nghĩa bằng hữu khi ở Triêu Thánh Điện, mãi sẽ chẳng thể quay lại như ban đầu.”

“Bạch Quyết, ta – Thượng Cổ lấy danh nghĩa của Tổ Thần hướng lên trời thề, đời đời kiếp kiếp, không hận ngươi, không yêu ngươi, chúng ta trở thành người lạ, vĩnh viễn không gặp.”

Từng câu từng chữ Thượng Cổ nói đều được truyền thẳng vào tai, Bạch Quyết lại bỗng dưng cảm thấy, nhát đâm của kiếm Cổ Đế qua xương thật rét lạnh làm sao. Nhưng trước mặt Thượng Cổ, hắn không hề lên tiếng nửa câu.

Thượng Cổ, đúng là ta đã đánh giá quá cao trình độ chịu đựng của bản thân, cũng như quá coi thấp nỗi hận mà nàng dành tặng ta.

Bất quá, như vậy cũng tốt, thật sự rất tốt là đằng khác.

Hắn nhìn giây phút kiếm Cổ Kiếm từ từ rút khỏi ngực mình, nhìn Thượng Cổ biến mất khỏi rừng đào, nhìn Thiên Khải vội vàng đuổi theo.

Nhìn theo cả thế giới chỉ còn mỗi mình hắn đơn độc, quả nhiên chả khác gì mấy so với trăm năm trước ở điện Thương Khung.

Máu tươi chảy dọc từ trên xuống đầu ngón tay. Tí tách rơi từng giọt lên mặt đất, tựa như đóa hoa đào nở rộ rực rỡ.

Bạch Quyết đột nhiên mất hết sức lực trong người, bất ngờ khuỵu rạp cái ầm xuống dưới đất, khuôn mặt mất hết huyết sắc.

Ráng chiều bao phủ, nhuộm đỏ thế gian.

Mái tóc đen nhánh của hắn, trong nháy mắt chỉ còn lại một màu trắng như tuyết.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Thế gian này thật sự chỉ có mỗi sống và chết thôi sao? Thượng Cổ à, ta còn sợ nàng vẫn chưa đủ hận ta.

Nàng có thể hận ta, đây chính là mong mỏi lớn nhất mà ta chờ đợi cả sáu vạn năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.