Editor : phuongchuchoe
Dương Mãnh vẫn không trở về với Vưu Kỳ, ba ngày nay vẫn ở nhà của Bạch Lạc Nhân. Ban ngày Bạch Lạc Nhân đến quân khu, Dương Mãnh thì tìm việc làm. Đến buổi tối khi Bạch Lạc Nhân trở về thì Dương Mãnh đã tự giác nấu xong bữa cơm, thỉnh thoảng còn dọn dẹp nhà cửa một chút, tuy hiệu quả không lớn lắm nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với Bạch Lạc Nhân làm. = =|||
Ba ngày, Vưu Kỳ có thời gian rảnh đều đến đây, mỗi lần đều mang rất nhiều thành ý đến, kết quả khi trở về lại tay không.
Buổi trưa ăn cơm, chuông cửa vang lên, Bạch Lạc Nhân đi mở cửa.
Gương mặt tuấn tú của Vưu Kỳ vừa xuất hiện, Dương Mãnh liền hô to một tiếng.
"Tôi sẽ không trở về với cậu!"
Nhưng lần này Vưu Kỳ không có khẩn cầu quay về như mấy lần trước mà trực tiếp mang túi hành lý đến nhà Bạch Lạc Nhân, nhàn nhạt nói: " Đây đều là quần áo của Mãnh tử, tôi thấy cậu ấy không phù hợp với quần áo của cậu, nên đem quần áo của cậu ta đến đây, mặc hay không tuỳ cậu ta!"
Nói xong liền quay người rời đi, để lại bóng lưng lãnh khốc*.
(*lạnh lẽo, vô tình)
"Đem đồ đến đây có ý gì...." Dương Mãnh cầm đôi đũa nhíu mày lẩm bẩm.
Bạch Lạc Nhân mở túi hành lý ra, rất nhiều quần áo liền tung toé xuống đất, nhìn thấy rất nhiều món còn chưa cắt bỏ nhãn hiệu , vừa nhìn là biết Vưu Kỳ đi mua đồ mới cho Dương Mãnh. Vì vậy đi đến trước mặt Dương Mãnh, cố tình hoảng hốt nhìn quần áo mới, than thở:" Cậu nhìn xem, hắn ta đối xử với cậu thật tốt, ăn mặc, đi lại đều là hắn mua cho cậu, bình thường bận rộn như thế mà vẫn đến khu thương mại mua thật nhiều đồ , đi thay mau lên!"
"Không mặc!" Dương Mãnh vùi đầu trong chén ăn cơm.
Bạch Lạc Nhân nhìn vào mắt Dương Mãnh "Cậu cứ như vậy thích mặc áo khoác của tôi?"
Dương Mãnh không trả lời.
"Vậy đi, đều là bạn học của nhau, cho dù cậu không thích hắn ta nhưng tốt xấu gì cũng phải giữ cho hắn ít thể diện chứ. Cậu nếu muốn đến sở cảnh sát như vậy, để tôi tìm xem có thể giúp cậu quay trở lại không."
Gò má tuấn mỹ của Dương Mãnh hiện lên vài tia quấn quýt, trầm mặc thật lâu, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống.
"Thế là hết rồi, trở về còn có nghĩa lý gì nữa..."
Điện thoại của Bạch Lạc Nhân vang lên, Cố Hải bình quân một giờ gọi một lần, theo dõi phạm nhân thật chặt chẽ. Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đi ra ngoài, Dương Mãnh đặt đũa xuống, lén lút đi đến túi hành lý, tìm kiếm một hồi, quả nhiên nhìn thấy bên trong có túi nilon, là hai hũ đậu phụ thối.
Nhớ lại trước kia bất đồng, lần này lại hào phóng mang đậu phụ thối bên trên còn dán giấy, ghi hai dòng chữ.
"Ăn tốt vào, thấy tôi tốt với cậu không, có người thích đậu phụ thối, có người lại xem trọng kẻ ngốc nghếch."
Xong rồi.... Xong rồi... Đây là thổ lộ với tôi sao?
Tâm của Dương Mãnh như bị đánh một cái, chạy tán loạn, trán chảy ra một tầng mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ hiện lên vẻ khủng hoảng. Nghe cửa phòng mở, vội vàng đem đậu phụ thối cất trở lại, ngồi xuống bàn ăn cơm.
"Ăn no chưa?" Bạch Lạc Nhân thấy Dương Mãnh vẫn còn ngây người, chậm chạp không động đũa.
Dương Mãnh như lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống ăn cơm.
Bạch Lạc Nhân nhàn nhã dùng ánh mắt tinh tế quan sát Dương Mãnh vài lần, Dương Mãnh chột dạ ho nhẹ một tiếng, nói qua loa, nghĩ làm cho không khí bớt ngột ngạt một chút.
"Này... Cố Hải sắp trở về chưa?"
"Ừ, chừng năm ba ngày sẽ về."
Dương Mãnh nhanh chóng bồi thêm một câu. "Chờ hắn trở về tôi sẽ dọn đi"
Bạch Lạc Nhân nhìn Dương Mãnh, biểu tình muốn nói lại thôi.
Dương Mãnh căng thẳng, cầm đũa nói:" Bây giờ cậu muốn ném tôi đi?"
Bạch Lạc Nhân ánh mắt đồng tình nhìn về phía Dương Mãnh, sâu kín nói: " Tôi chỉ nói cho cậu biết vậy thôi, nếu cậu không cảm thấy ở đây buồn tẻ, chán ngắt thì tuỳ cậu ở lại."
"...."
Năm ngày liền, không thấy Vưu Kỳ xuất hiện.
Mắt thấy Cố Hải sắp trở về, Dương Mãnh đột nhiên thấy hối hận, tinh tế suy nghĩ, cậu và Vưu Kỳ cũng hợp tác với nhau được một tháng. Bình tĩnh mà xét, một tháng này Vưu Kỳ đối với mình rất tốt, tuy thỉnh thoảng động kinh khi dễ cậu một chút, nhưng phần lớn đều là giúp đỡ, quan tâm cậu. Nếu nói Vưu Kỳ hao tâm tổn sức mà đem cậu đến bên cạnh, chỉ vì chen nhau đổi tiền cho hắn thì quả thật có chút không nói nên lời.
Có lẽ bản thân cậu cũng chẳng tin được?
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối Dương Mãnh tiêu khiển xem tin tức, lần nào cũng để tâm chuyện của Vưu Kỳ. Cậu ở bên Vưu Kỳ cũng lâu rồi, tự khắc biết tin nào là thật, tin nào là bịa đặt.
"Vưu Kỳ hẹn hò với cô gái qua đêm ở khách sạn."
"Mấy hôm nay, ký giả liên tiếp thấy được Vưu Kỳ và cô gái thần bí kia ở nơi xa hoa hẹn hò"
"Thần tượng Vưu Kỳ vui vẻ kết hôn"
"....."
Hai ngày không có tin tức, sao đột nhiên lại có nhiều vậy, Dương Mãnh đột nhiên không tiêu hoá nổi. Trọng điểm là đám ký giả nhật san ở nhà hàng cả một đêm, chính xác là ngày Vưu Kỳ đem đậu phụ thối cho Dương Mãnh. Ban ngày đưa xong đồ, buổi tối lập tức ôm mỹ nhân thơm ngát vào lòng.
"Khốn nạn..." Dương Mãnh thốt ra hai từ trong kẽ răng.
Đêm nay, Dương Mãnh dĩ nhiên là lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được.
Ngày thứ hai, Bạch Lạc Nhân khó có được ngày nghỉ, nói với Dương Mãnh là đi nấu cơm. Khi Dương Mãnh bước vào phòng bếp, phát hiện vành mắt của Bạch Lạc Nhân đỏ hoe, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bạch Lạc Nhân rơi nước mắt, ngực đập một tiếng, đi vào nói với Bạch Lạc Nhân :" Nhân tử, đừng miễn cưỡng bản thân nấu cơm cho tôi, tôi chịu không nổi."
"Không việc gì, đang băm ớt."
Lúc ăn cơm, Dương Mãnh phát hiện biểu tình của Bạch Lạc Nhân đặc biệt kỳ lạ, khi ăn cơm đặc biệt lao lực, theo lý mà nói cơm cũng tạm được, không phải khó nuốt vậy chứ?
"Nhân tử, cậu làm sao vậy?" Dương Mãnh hỏi.
Bạch Lạc Nhân kiên trì trả lời "Không có việc gì "
"Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm!" Dương Mãnh tha thiết nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân bình tĩnh trả lời,"Không có việc gì, ăn cơm của cậu đi!"
Chờ cơm nước xong, Dương Mãnh chủ động đi rửa chén, Bạch Lạc Nhân đến ban công gọi điện cho Cố Hải, Dương Mãnh loáng thoáng nghe được Bạch Lạc Nhân nhắc đến tên mình, đứng một bên nghe lén.
"Ngày hôm nay em băm ớt, chỉ đi tiểu một chút mà nơi đó giống như bị đốt cháy, anh mau trở về hạ nhiệt cho nó đi*!"
(*bởi vì ban đầu suy nghĩ đen tối nên dịch hoài không ra thì ra nó vô cùng trong sáng =)))
Nếu là trước đây, Dương Mãnh nghe xong khẳng định sẽ cười lăn ra đất đến không đứng dậy được, nhưng bây giờ một chút cũng không cười nổi. Cậu chưa từng nghe qua giọng điệu này của Bạch Lạc Nhân, giống như đứa con ỷ vào cha mẹ, không thể nói với bạn bè, Bạch Lạc Nhân cứ như vậy chịu đựng, một chữ cũng không chịu thổ lộ. Cho đến khi gặp đối phương, chuyện bí mật này nọ không hề đắn đo mà kể cho đối phương nghe.
Có người yêu thương thật tốt, chỉ cần một chút xíu uỷ khuất đều có thể từ đối phương mà an ủi phần nào.