Thuốc Ngọt

Chương 50-2: Quý Thành Mạt




Edit: Cua🍨

Được rồi, con trai có diện mạo giống con gái không phải là không có, hơn nữa bé trai kia ăn mặc khá trung tính, nhất thời khiến cô nhận nhầm, ừm, chẳng trách ngực phẳng như vậy, không phải là nhỏ, mà căn bản là không có!

Sở Trú rõ ràng là không muốn thảo luận về người này, chủ động chuyển đề tài: “Tối nay chúng ta ăn gì?”

Lương Dược chỉ vào cái giẻ lau trên bàn nói, “Chờ em vệ sinh xong sẽ nấu cơm.”

“Không cần,” Sở Trú dứt khoát ném giẻ lau vào thùng nước, kéo tay cô, "Em không cần phải làm mấy việc này, sẽ tự có người tới quét dọn, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

Lương Dược: “Chỉ là em cảm thấy ăn ở miễn phí có hơi ngượng ngùng.”

Sở Trú: “Tập làm quen sẽ không thấy ngượng.”

“……”

*

Lương Dược cũng không cố chấp, thu dọn một chút rồi cùng Sở Trú ra ngoài ăn cơm.

Bọn họ không ngồi xe mà cùng nhau tản bộ trên đường, dắt tay nhau đi ra tiểu khu, gần đó có một phố ẩm thực khá náo nhiệt, có rất nhiều tiệm ăn vặt, hai người dừng chân tại một quán ăn mì thịt bò.

Lương Dược phát hiện sau sự kiện album lúc nãy, tâm tình của Sở Trú tựa hồ không được tốt lắm, từ lúc đến đây vẫn luôn trầm mặc, nếu người trong ảnh kia thật sự không phải nam, Lương Dược thật hoài nghi anh là thấy cảnh sinh tình, thương nhớ tới bạch nguyệt quang kia.

Hai bát mì thịt bò rất nhanh được bưng lên.

Lương Dược cúi đầu đánh giá bát mì của mình, chỉ có vài miếng thịt bò linh tinh cùng một đống rau thơm nổi trên mặt nước, một bát mì toàn màu xanh.

“……”

Lương Dược lại nhìn sang bát mì của Sở Trú, trên mặt nước toàn là thịt bò, mà rau thơm chỉ là điểm xuyến.

Cô như ngộ ra cái gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phục vụ sinh, quả nhiên là một nữ sinh trẻ tuổi.

“Làm sao vậy?” Sở Trú ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt Lương Dược đang khó chịu nhìn mình.

“Không có gì,” Lương Dược khô cằn cắn rau thơm, “Chỉ là cảm giác thịt bò hình như hơi tái.”

Sở Trú cảm thấy buồn cười, duỗi tay tráo đổi bát mì của cả hai, “Ăn nhanh đi.”

Lương Dược cúi đầu nhìn bát mì tràn ngập thịt bò, không nói gì, lại đem hai bát mì tráo đổi lại.

Sở Trú hơi hạ mi.

Lương Dược nhai rau thơm, thản nhiên nói, “Tuy rằng hơi tái có điểm không vui, nhưng mà em vẫn hy vọng anh ăn ngon hơn.”

Cô gằn từng chữ một nói: “Dù sao em cũng là một thiếu nữ vô cùng cưng chiều bạn trai đó!”

Sở Trú nhìn cô, không nói chuyện.

Lương Dược rũ mắt nói: “Cho nên là, em hy vọng anh có thể ỷ lại vào em một chút, đừng có chuyện gì buồn cũng giữ ở trong lòng, có cái gì phiền não thì cứ nói ra đi, ừm, ngay cả chuyện anh nhịn không được cũng có thể nói, em rất sẵn lòng lắng nghe.”

Sở Trú nghe đến vế trước còn rất cảm động, song nghe tới vế sau……

“Em nói ai không nhịn được?” Sở Trú mặt vô biểu tình.

Lương Dược chớp mắt, “Em chỉ là giả thiết một chút, chứng minh rằng em rất sẵn sàng nghe anh bày tỏ."

“……” Sở Trú không muốn nói chuyện.

Mà Lương Dược càng nói càng hăng hái, “Chẳng lẽ anh rất phiền não chuyện đó?”

Sở Trú nghe cô mở miệng là chuyện đó chuyện đó, không thể nhịn được mà kẹp một miếng thịt bò lấp kín miệng cô, “Anh nhịn được hay không em còn không biết à? Mỗi ngày vì ai mà anh phải tắm nước lạnh?”

Lương Dược cười cong mắt, cắn thịt bò, “Là do anh không kiềm chế được, sao lại tránh em chứ?”

Sở Trú thở dài, “Em thật sự muốn biết?”

“Vâng.”

“Thật ra cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng,” Thanh âm Sở Trú thực nhẹ, “Chính là……”

“Ông chủ, cho ba chén mì chua cay!” Đột nhiên trong quán xuất hiện thêm 3 nam sinh lạ mặt, bọn họ tùy tiện hô lớn, nhất thời át đi giọng nói của Sở Trú.

Lương Dược không nghe rõ anh nói cái gì, “Anh nói lớn hơn đi.”

Môi mỏng Sở Trú khẽ mở, vừa định nói tiếp, lại nghe được giọng nam phía bên kia thắc mắc: “Quý Thành Mạt, tôi gọi mỳ cay, cậu ăn được không?”

Sở Trú đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang.

“Làm sao vậy?” Lương Dược kỳ quái quay đầu nhìn theo, thấy ba nam sinh kia mặc đồng phục Cửu Trung, đang khoác vai nhau cười nói.

Cô bị nam sinh đứng ở giữa làm cho sửng sốt, đây chẳng phải là nam sinh trong ảnh chụp sao, lớn lên so với lúc nhỏ không khác nhau lắm, chỉ là dáng vẻ hơi âm u, so với những nam sinh khác nhỏ bé hơn nhiều.

Sở Trú nhìn thấy hắn, sắc mặt nháy mắt âm trầm, ngũ quan căng thẳng, ánh mắt híp lại, cả người bỗng chốc trở nên tối tăm.

Như là cảm giác được ánh mắt của hai người bọn họ, Quý Thành Mạt nhìn qua, bắt gặp được Sở Trú, trên mặt hắn nháy mắt hiện lên ý tươi cười, nói với hai tên còn lại: “Tôi gặp được người quen, đi chào hỏi một chút, các cậu ăn trước đi.”

Hắn nói xong liền đi tới chỗ bọn họ, cười tủm tỉm chào hỏi, “Ai nha, đây chẳng phải là Trú ca sao, đã lâu không gặp.”

Trong lòng Lương Dược hơi quái dị, chẳng lẽ quan hệ của bọn họ rất tốt?

Cô còn đang suy đoán, giây tiếp theo đã nghe thấy Quý Thành Mạt bổ sung: “Cậu như thế nào vẫn còn sống vậy, tôi còn tưởng cậu đã chết từ đâu.”

Lương Dược,“……” ?

Sở Trú bình tĩnh lại, lạnh như băng nhìn hắn: “Cút.”

Quý Thành Mạt làm như không nghe thấy, xoa cằm đánh giá Lương Dược: “Chu choa, cậu thế nhưng lại cùng nữ sinh ăn cơm, hội chứng sợ phụ nữ trị khỏi rồi hử?”

Lương Dược nhìn hắn bày ra bộ mặt vô hại cười nói, trong lòng không nhịn được chán ghét, còn chưa nói gì, Quý Thành Mạt đã cười hì hì cướp lời: “Cô là bạn gái của cậu ta à?”

Vẻ mặt hắn đầy tò mò, “Ai, hắn ở phương diện kia không có vấn đề sao, đối với cô có cương được...”

Hắn còn chưa nói xong, Sở Trú bỗng nhiên đứng lên, hung hăng nắm cổ áo ấn mạnh xuống bàn, phanh một tiếng, nước mì trong tràn ra, nhất thời khiến mọi người hoảng sợ.

Bao gồm cả Lương Dược, từ khi quen Sở Trú, cô chưa từng thấy qua dáng vẻ hung dữ như vậy của anh, biểu tình vô cùng chán ghét, chứng tỏ anh vô cùng ghê tởm kẻ này.

“Tôi kêu cậu cút, nghe không hiểu sao?” Sở Trú đè nén nhìn chằm chằm Quý Thành Mạt, giọng nói khàn đến đáng thương.

“Oa, tui sợ wá nga.” Quý Thành Mạt thế mà lại cười, không sợ chút nào, “Nghe không hiểu đấy thì sao, chẳng lẽ mày còn muốn giết tao? A, đột nhiên nhớ ra, mày đâu phải chưa từng giết người, ha?”

Nói tới đây, hắn lại nhìn về phía Lương Dược, ánh mắt có chút quỷ dị, “Ai, cô có biết cậu ta là kẻ giết người không? Cậu ta là kẻ điên, cô xác định vẫn muốn loại người này ở bên nhau?”

Đồng tử trong mắt Sở Trú co rút lại, trầm mặc nhìn về phía Lương Dược, không có phủ nhận.

“Tôi xác định,” Lương Dược không nhìn anh, thanh âm trong trẻo hướng tới Quý Thành Mạt, “Tôi cảm thấy so với anh ấy, cậu càng giống một kẻ điên.”

Tươi cười trên mặt Quý Thành Mạt chợt cứng đờ.

“Chúng ta đi thôi.” Lương Dược không muốn ăn nữa, cũng đứng dậy, nhẹ nhàng túm lấy góc áo Sở Trú, nói với anh, “Em muốn về nhà.”

Sở Trú nhìn cô một hồi lâu, ngón tay cứng đờ buông Quý Thành Mạt ra, sau đó nắm lấy tay cô, một đường rời đi.

“Cô sẽ hối hận,” Sắc mặt Quý Thành Mạt vô cùng khó coi, hướng tới Lương Dược rống to, “Cô nhất định sẽ hối hận!”

Lương Dược ngoáy lỗ tai, mặc kệ hắn, nắm chặt tay Sở Trú rời khỏi quán ăn.

Dọc đường đi, cả hai đều trầm mặc, Lương Dược ngáp một cái, có chút mệt mỏi.

Sở Trú bỗng nhìn cô, không nhịn được nói: “Em không thèm để ý sao?”

Lương Dược lười biếng nói: “Để ý cái gì?”

“Cậu ta……” Sở Trú mấp máy miệng, “Nói những lời đó.”

“Ồ, em chẳng quan tâm.” Lương Dược cười cười, “Cậu ta lại không phải con gái, em để ý nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ anh cùng cậu ta từng có một chân?”

Sở Trú: “……”

“Hơn nữa em cũng có thể đoán được một ít,” Lương Dược thở dài, “Cậu ta nói anh giết người, lại hận anh như vậy, trước đó anh nói cậu ta là con trai của bảo mẫu kia, mà bảo mẫu đó đã chết, cho nên em đoán một chút, là anh giết bảo mẫu ?”

“……”

Lương Dược nắm tay anh, nhẹ nhàng nói, “Đó là phòng vệ chính đáng.”

Sở Trú rũ mắt tự giễu, “Em đúng là tin anh.”

“Bởi vì nếu anh cố ý giết người, hiện tại chẳng phải là nên ở Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên hoặc là bệnh viện tâm thần rồi.” Lương Dược thành thật nói.

Sở Trú không lời nào để nói.

“Bỏ đi, quá khứ đều đã qua, em không quan tâm, anh cũng không cần để ý.” Lương Dược ôm lấy cánh tay anh làm nũng, “Anh xem bạn gái anh đáng yêu chưa kìa, anh nhìn cô ấy nhiều chút đi, hoặc là ỷ lại vào cô ấy một chút."

Sở Trú ngẩn ra, nhẹ nhàng cười, "Được.”

Anh nói: “Nếu em đã nói như vậy, anh cũng không giấu nữa, gần đây anh xác thực là có chuyện phiền não, em có thể giúp anh được không?”

Lương Dược: “Là cái gì?”

Sở Trú: “Trở về em sẽ biết.”

*

Bọn họ về đến nhà, sau khi tắm rửa xong, Sở Trú vẫn không nói gì, Lương Dược cũng dần quên mất chuyện này, như cũ cầm sách vở tới phòng anh làm bài, Sở Trú bên cạnh cô trông chừng.

Đồng hồ rất nhanh điểm 12 giờ, Lương Dược mệt mỏi, vừa định chuẩn bị tạm biệt Sở Trú trở về phòng đi ngủ, liếc mắt đã thấy anh đứng dậy đi tới cửa, khóa lại.

Âm thanh “Răng rắc” vang lên, quanh quẩn ở trong căn phòng an tĩnh, nghe kiểu gì cũng thấy nguy hiểm.

Lương Dược sửng sốt, “Anh làm gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.