Có thể là đi mua đồ ăn trưa.
Có thể là đi thu thuê.
Có thể là ra ngoài mua thuốc lá.
Có thể là điện thoại di động hết pin.
…
Trước khi nhìn thấy mấy tấm vỏ thuốc lá trên bàn, Trình Khác còn có thể lờ đi việc dù Giang Dư Đoạt có vô số lý do để không ở nhà, nhưng điện thoại y chưa từng tắt máy, để mà tự an ủi bản thân, y có lẽ sẽ quay về ngay thôi.
Hiện giờ, vài tấm vỏ thuốc lá cứ như vậy để trên bàn, Trình Khác thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ bên trên viết gì, đã lập tức nhớ tới cảnh tượng hôm qua lúc hắn vừa xem xong video rồi đi ra ngoài, Giang Dư Đoạt đang viết gì đó lên vỏ bao thuốc lá.
Hắn lập tức hiểu ra được.
Hối hận.
Tại sao khi đó hắn không để ý!
Giang Dư Đoạt ngoài lúc đưa danh thiếp cho ai, sẽ rất ít khi chủ động viết gì đó, tại sao mình lại không để ý cơ chứ!
Khi đó chỉ cần hỏi một câu, hoặc chỉ liếc mắt nhìn, hôm nay có lẽ đã không cần đối mặt với cảnh tượng như vậy rồi!
“Đ..!” Trình Khác cắn răng mắng một câu.
Cúi đầu nhắm mắt thở sâu mấy lần, hắn kéo bàn bị đạp lệch trở về chỗ cũ, chậm rãi xếp từng tấm vỏ thuốc lá lên trên bàn.
Lần đầu tiên Trình Khác nhìn thấy Giang Dư Đoạt viết nhiều chữ như vậy.
Rất to, rất khó coi.
Mấy chữ Giang Dư Đoạt viết đẹp nhất hẳn là chữ ký trên hợp đồng cho thuê nhà.
Trình Khác. Xin lỗi.
Không phải tôi không để anh giúp tôi. Tôi cảm thấy anh không giúp được.
Đồ ăn còn rất nhiều, ăn hết rồi anh tự đi mua đi.
Miu đưa cho Trần Khánh.
Thôi đừng đưa cho nó, anh nuôi giúp tôi đi.
Không muốn nuôi thì đưa cho nó.
Anh rất tốt, anh thật sự rất tốt.
Thích anh.
Tôi sợ tôi chưa khỏi thì anh đã đi rồi.
Tôi cực kỳ sợ tôi chưa khỏi anh đã đi rồi.
Thời gian để tôi tốt lên quá dài.
Tôi vẫn nên tự mình đến thôi. Anh không đợi được thì cứ đi đi. Không sao cả.
Nói với Trần Khánh tôi đi rồi. Có lẽ sẽ rất lâu mới về. Nó biết phải xử lý thế nào.
Khăn mặt và bàn chải, tôi cầm đi một nửa.
Trình Khác. Tôi thích anh lắm.
Không biết anh có thể thích đến khi nào. Không thích nữa thì cứ đi đi.
…….
Rất nhiều, cảm giác dùng hết một xấp vỏ thuốc lá Giang Dư Đoạt thường đặt dưới bàn uống nước.
Chữ vừa to vừa xấu, trên một tấm cũng viết không được mấy chữ, vài chữ viết còn ngay ngắn, vài chữ viết gần như không đọc ra được.
E rằng Giang Dư Đoạt sống tới giờ cũng chưa viết nhiều chữ như vậy, viết đến những chữ phía sau đã rối loạn, có điều cuối mỗi câu, y đều nghiêm túc mà viết một dấu chấm tròn.
Trình Khác không biết Giang Dư Đoạt dùng thời gian nào, lại dùng tâm trạng gì để viết xuống nhiều lời như vậy.
Hắn chẳng biết gì cả.
Vỏ thuốc lá hắn vẫn chưa đọc xong, chữ phía trên đã mơ hồ đến mức không nhìn rõ, y gạt mạnh hai cái trên mắt, mà nước mắt rất nhanh lại ngập viền mắt.
Hắn vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của Giang Dư Đoạt, mà lần này lại cho rằng khác thường của Giang Dư Đoạt đều đến từ tự mình hại mình…và sau khi tuốt.
Trình Khác, đầu óc mày mẹ nó bị bắn rơi mất rồi!
“Tích gia!” Trước cửa sổ vọng đến giọng nói lo lắng của Trần Khánh.
Trình Khác bị tiếng gọi này đánh thức, vội vàng xếp vỏ thuốc lá thành một xấp, bỏ vào túi mình, sau đó đáp một tiếng: “Đây!”
Nhanh chóng vào phòng tắm lau mặt xong, Trần Khánh đã cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.
“Sao cậu lại đến đây?” Trình Khác hỏi.
“Tôi có thể không đến à!” Trần Khánh nói, “Anh không đầu không đuôi nói hai câu, tôi gọi lại thì anh không nghe! Gọi cho Tam ca lại tắt máy!”
“Cậu ấy…” Trình Khác cắn môi, liếc nhìn điện thoại di động của mình, giờ mới phát hiện Trần Khánh gọi cho hắn liên tục ba cuộc điện thoại, mà hắn đều không nghe thấy, “Cậu ấy nói rất lâu nữa mới trở lại, bảo cậu biết phải xử lý thế nào.”
Trần Khánh sững sờ hồi lâu: “Đi đâu?”
“Tôi không biết.” Trình Khác nói.
“Hai người cãi nhau à?” Trần Khánh nói.
“Không.” Trình Khác trả lời.
“Vậy sao tự nhiên nó lại đi?” Trần Khánh hỏi, “Nó chưa từng làm vậy bao giờ.”
Trình Khác đột nhiên nhận ra giọng Trần Khánh đã mang theo tiếng nức nở, hắn nhanh chóng liếc nhìn Trần Khánh: “Khánh…”
“Anh cứ nói luôn nó bỏ đi có liên quan gì đến anh không!” Trần Khánh hai mắt đều đỏ, nhìn chằm chằm hắn truy hỏi, “Có liên quan đến anh không! Mẹ nó, tôi kiểu gì cũng phải tìm được một người trút giận.”
Trình Khác không nói gì.
Có liên quan không?
Đương nhiên là có.
Nhưng hắn không dám nói ra, hắn chỉ có thể để trong lòng, trong đầu, nghĩ một ngàn lần một vạn lần, nhưng một khi hắn nói ra, sẽ như thể kéo tưởng tượng vào hiện thực, hắn không chấp nhận được.
Trần Khánh cứ nhìn hắn, hai người cứ như vậy đứng giữa nhà, cuối cùng Trần Khánh kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu gạt nước mắt: “Thôi, mắng anh cũng chẳng để làm gì.”
Trình Khác đứng yên không nhúc nhích.
“Sắc mặt anh tệ lắm,” Trần Khánh lại lau nước mắt cái nữa, “Anh ngồi xuống đi.”
Trình Khác liếc nhìn gã, rồi ngồi xuống, tay bỏ vào túi, nắm thật chặt xấp vỏ thuốc lá kia.
“Nó có để lại lời nhắn cho anh không?” Trần Khánh hỏi, “Còn nói gì không?”
“…Hết rồi.” Trình Khác nói.
“Có nói còn về nữa không?” Trần Khánh lại hỏi.
“Có nói.” Trình Khác gật đầu.
“Vậy anh cảm thấy…” Trần Khánh nhìn hắn, “Liệu nó có về không?”
Trình Khác ngẩn người, quay đầu lại, hắn không nghĩ tới Trần Khánh sẽ hỏi một câu như vậy, đột nhiên cảm thấy tay mình lạnh ngắt.
“Cậu sao lại,” Trình Khác cố đè nén tâm trạng của mình, “Hỏi như thế?”
Trần Khánh cau mày, rồi lại xoa xoa hai mắt, “Tôi vẫn luôn cảm thấy, Tam ca sớm muộn gì cũng sẽ đi.”
Trình Khác nhìn gã.
“Có lúc tôi cảm thấy nó giống bọn tôi, lưu manh lăn lộn đầu đường, nó là lão đại, dẫn bọn tôi theo, xảy ra chuyện gì có nó chống đỡ,” Giọng Trần Khánh hơi run rẩy, “nhưng có lúc tôi cũng cảm giác được, nó không giống bọn tôi, cũng không giống anh, cũng không giống ai cả.”
“Vậy à,” Trình Khác nhẹ giọng nói một câu.
“Nó coi tôi là anh em, nó là bạn tốt nhất của tôi,” Trần Khánh nói, “Hai đứa tôi cái gì cũng nói được, thế nhưng tôi biết, tôi cái gì cũng nói với nó, mà nó lại không nói với tôi rất nhiều chuyện, cả đời này cũng không thể nói với tôi.”
Ngón tay Trình Khác nhẹ nhàng xoa lên vỏ thuốc lá.
Trần Khánh ngồi một bên, không nói gì nữa, im lặng khóc một lúc, sau đó liền vào phòng tắm rửa mặt.
“Căn phòng này nó không ở, Tây tỷ cũng sẽ không thu lại,” Trần Khánh ngồi lại trên ghế, gạt nước trên mặt, “Không thì anh trả phòng bên kia đi, trước tiên ở đây đã.”
Trình Khác ngẩn người, trong đầu hắn căn bản không nghĩ tới chuyện này.
“Dù sao cũng không phải để tiết kiệm tiền,” Trần Khánh nói, “Còn một đám anh em bọn tôi đây, một khi biết được Tam ca không biết đã đi đâu rồi, chắc chắn sẽ loạn lên, bên Trương Đại Tề vừa mới đè được xuống… Quan hệ của anh với Tam ca không bình thường, mọi người đều nhận ra được, nếu anh ở đây, còn có thể giữ vững một thời gian, là tụ hay tán, làm thế nào cũng phải chừa lại chút thời gian.”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“Những việc trước đây nó giúp Tây tỷ làm, giờ tôi làm tiếp là được,” Trần Khánh dừng lại, trầm mặc mấy giây lại đột nhiên khóc ra tiếng, tiếng khóc rất lớn, vừa khóc vừa nói, “Tam ca còn nói gì nữa không…”
“Khánh, Khánh,” Trình Khác bị tiếng khóc bất thình lình của gã làm tay chân luống cuống, “Cậu đừng khóc.”
“Anh cũng vừa khóc đấy thôi, anh nghĩ tôi không nhìn thấy à!” Trần Khánh vừa khóc vừa nói, “Tôi vừa vào nhà mắt anh còn đang đỏ đây.”
Trình Khác đột nhiên không biết phải an ủi thế nào nữa.
Nếu là bình thường, hắn chắc chắn sẽ không xen vào nữa, cùng lắm chỉ ngồi một bên, chờ Trần Khánh khóc xong.
Nhưng hôm nay lại không như vậy, Giang Dư Đoạt đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của hắn, hắn chẳng có chuẩn bị tâm lý gì, tựa như cầu thang đi một vạn lần đều không cần nhìn, đột nhiên lại biến mất, hắn cứ thế đạp một bước liền ngã rơi vào mờ mịt.
Giờ nhìn thấy Trần Khánh, lại giống như nhặt nhạnh được từng vết tích của Giang Dư Đoạt.
“Đừng khóc,” Trình Khác nói, “Cậu ấy về mà nghe thấy cậu khóc thành như vậy, chắc chắn sẽ mắng cậu một trận ngập đầu.”
“Mắng thôi thì sao, tôi cũng quen rồi.” Trần Khánh khóc lóc nói.
Không đợi Trình Khác nghĩ câu an ủi tiếp theo, gã đột nhiên đứng lên, giật hai tờ khăn giấy ấn lên mắt: “Thôi, tôi về rồi khóc tiếp, nếu anh có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi.”
“…Được.” Trình Khác nhìn gã.
“Nếu như nó liên hệ với anh, anh phải báo với tôi ngay.” Trần Khánh nói.
“Chắc chắn.” Trình Khác nói.
“Nếu như nó liên hệ với tôi…” Trần Khánh nói được nửa thì ngừng, quay người đi qua cửa, tiếng khóc lại lớn trở lại, “Thôi, nó chắc chắn liên hệ với anh trước…”
Nghe thấy Trần Khánh lái xe rời đi, Trình Khác sững sờ trong phòng rất lâu.
Hắn không thể nào chịu nổi yên tĩnh trong phòng, như thể bị chôn vùi trong hoa quả đông lạnh, rõ ràng đang ban ngày, ngoài cửa sổ là người đi đường tới lui cùng tiếng hàng xóm trò chuyện, hắn lại chẳng nghe được gì.
Hắn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đứng vào chỗ Giang Dư Đoạt quen đứng, từ khe rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tất cả đều như bình thường.
Giống như vô số lần hắn đi qua con đường nhỏ này, ánh nắng của buổi chiều, gió đã không còn lạnh, thùng rác nhìn có vẻ bẩn thỉu…
Hắn muốn khóc.
Mà không khóc nổi.
Trở về bên bàn, hắn định để vỏ thuốc lá Giang Dư Đoạt viết lại trên bàn, nhưng lại không có dũng khí.
Hắn không có dũng khí đem những câu nói thẳng thắn mà tràn đầy bất lực, bày ra trước mặt một lần nữa.
Cuối cùng hắn đi vào phòng ngủ, bỏ hết vỏ thuốc lá xuống dưới gối, sau đó châm điếu thuốc.
Đứng trong sân sau hút một điếu, hắn lấy điện thoại, mở ra danh bạ.
La tỷ.
Số điện thoại bên dưới cái tên này, hắn chưa từng gọi dù chỉ một lần, trong liên hệ wechat cũng chỉ có mấy câu đơn giản, hắn thậm chí còn chưa kịp báo với La tỷ tình hình của Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt cứ như vậy mà đi rồi.
Thẳng thắn, dứt khoát.
Không, chưa chắc là thẳng thắn dứt khoát… Ngày hôm qua Giang Dư Đoạt vẫn luôn nói lời từ biệt với hắn, là hắn không nghe thấy.
Trước khi gọi cho La tỷ, Trình Khác mang theo tuyệt vọng gọi tới số Giang Dư Đoạt một lần nữa.
Số máy ngài gọi…
“Cút mẹ mày đi.” Trình Khác ấn ngắt cuộc gọi.
Lại hút thêm một điếu thuốc, hắn ấn lên tên La tỷ, gọi đi.
“Alo?” Bên kia vang đến giọng La tỷ.
“Bác sĩ La, chào chị.” Trình Khác hít vào một hơi, “Tôi là Trình Khác.”
“Chào Tiểu Trình.” La tỷ nói.
“Hiện giờ chị có thời gian không?” Trình Khác hỏi.
“Ừm,” Giọng La tỷ vẫn ôn hòa như trước, “Cậu nói đi.”
“Là thế này,” Trình Khác cắn môi một cái, “Sáng sớm hôm nay… không, xế chiều hôm nay, Giang Dư Đoạt đột nhiên…không thấy nữa.”
“Không thấy?” La tỷ ngẩn người.
“Là… cậu ấy để lại cho tôi một đống giấy, có lẽ là…sợ làm tôi bị thương, cậu ấy hôm qua…hôm qua quay lại video cho tôi,” Trình Khác nói rất khó khăn, chuyện này từng câu nói ra đều như khắc vào lòng hắn một dao, “Cậu ấy…tự mình hại mình…., cậu ấy quay lại…”
“Có thể gửi video cho tôi nhìn một chút không?” La tỷ nói, “Còn giấy nữa.”
“Vâng, vốn là định gửi cho chị rồi, nhưng chưa kịp, hôm nay lúc tôi dậy, cậu ấy đã…đi rồi.” Trình Khác cảm thấy mình thở cũng khó khăn, tim cũng đập loạn lên.
Hắn dùng nửa buổi mới đột nhiên tìm được đầu nguồn hoảng loạn, giọng không kìm được mà run lên: “Bác sĩ La, cậu ấy không liên hệ với chị sao?”
“Không,” La tỷ nói, “Số di động và máy bàn của tôi cậu ấy đều biết, để tôi xem máy bàn có cuộc gọi nhỡ nào không…không có.”
Trình Khác phải chống tay lên tường mới đứng vững được, mà sau đó chính là một trận đau nhức trên tay phải, lúc này hắn mới nhận ra mình cầm điện thoại bằng tay trái, tay phải đang chống lên tường…
“Vậy cậu ấy có thể nào…” Trình Khác quay người, dựa vào tường, “Cậu ấy sẽ đến tìm chị sao?”
“Chuyện này cũng không chắc,” La tỷ nói, “Giờ chúng ta cũng không biết trạng thái tinh thần lúc cậu ấy rời đi, nếu như cậu ấy cảm thấy căng thẳng, không an toàn, cậu ấy sẽ không tin tưởng bất cứ ai, kể cả tôi.”
“Nếu như cậu ấy, nếu như cậu ấy không đến tìm chị, chỉ là trốn đi,” Trình Khác nhẹ giọng hỏi, “Cậu ấy liệu có gặp nguy hiểm không?”
“Tôi cần xem video kia cùng với giấy cậu ấy để lại mới có thể phán đoán được,” La tỷ nói, “Theo như tình trạng trước đây của cậu ấy, không có nguy hiểm, cậu ấy ý thức được kiểm soát mức độ bị thương của bản thân, trước đó tôi cũng đã nói rồi, cậu ấy không có khuynh hướng tự sát.”
“Ừm,” Trình Khác cảm giác cổ họng gần như đã không thể phát ra tiếng, “Tôi lập tức gửi những thứ này cho chị, nếu như cậu ấy liên hệ với chị…”
“Tôi sẽ thông báo với cậu,” La tỷ nói, “Cậu cứ thả lỏng đi, khả năng cậu ấy liên hệ với tôi vẫn rất lớn…”
“Vâng, cảm ơn.” Trình Khác nói.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Khác không trì hoãn dù chỉ một giây, trước tiên gửi video qua cho La tỷ, sau đó chạy vào phòng ngủ, lấy vỏ thuốc lá từ dưới gối ra, sắp xếp lại rồi chụp ảnh.
Qua màn hình nhìn thấy những lời Giang Dư Đoạt viết xuống, tầm mắt Trình Khác lại một lần nữa trở nên mờ mịt.
Hắn gửi ảnh cho La tỷ, cũng không dám xem lại mấy chữ vừa to vừa xấu trên vỏ giấy nữa, xếp lại rồi bỏ xuống dưới gối.
Sau đó hắn ném điện thoại qua một bên, bắt đầu kiểm tra trong phòng.
Tủ quần áo Giang Dư Đoạt căn bản vẫn như cũ, quần áo y không nhiều, chỉ cần đảo mấy lần là đã đếm được rõ, ngoại trừ bộ quần áo mặc trên người, y chỉ cầm theo cái áo khoác đổi với Trình Khác.
“Ngu ngốc!” Trình Khác cắn răng, mắng một câu.
Nhưng ngoài thứ đó ra, Giang Dư Đoạt còn mang theo gì, hắn hoàn toàn không nhìn ra được.
Hắn còn chưa đủ biến thái, không phải ngày nào cũng nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt, không phải ngày nào cũng đi lại trong phòng y sờ đông mó tây, bởi vì hắn tin tưởng Giang Dư Đoạt, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như này.
Hiển nhiên, Giang Dư Đoạt cũng không tin hắn.
Hoặc là nói, Giang Dư Đoạt cũng không tin bản thân mình.
Không tin mình có thể “khỏi” được, cũng không tin Trình Khác dưới tình cảnh như vậy vẫn có thể ở bên cạnh y.
“Ngu ngốc!” Trình Khác thực sự không tìm được từ ngữ khác để giải tỏa nỗi phẫn nộ, bất lực, lo lắng, buồn bực trong lòng, chỉ có thể mắng một câu.
Cực kỳ hung hăng.
Nước miếng còn bắn lên tủ quần áo.
Hắn đi giật một tờ giấy ướt lau lau cửa tủ.
Giang Dư Đoạt không để giấy ướt trong nhà, nhưng Trình Khác thích dùng, cho nên hôm qua y mua tận tám túi.
Lau cửa tủ xong, hắn phát hiện đầy mặt đã là nước mắt.
Chuyện này lại làm hắn tức giận, hắn đá cửa tủ một cái, rồi ngồi xuống mép giường.
Lúc điện thoại La tỷ gọi tới, hắn nhìn giờ, đã năm giờ rồi.
Giang Dư Đoạt nói không sai, thời gian không giết được, cũng không cần giết.
“Bác sĩ La, thế nào rồi?” Trình Khác nghe điện thoại, vội vàng hỏi, mà hỏi xong lại sợ hãi tới mức muốn dập điện thoại trước khi La tỷ nói.
“Tôi nhìn qua rồi, cậu ấy sẽ không có nguy hiểm gì lớn, mức độ cũng không khác trước kia lắm,” La tỷ nói, “Mấu chốt cậu ấy trốn tránh lần này, hoặc là nói, chỗ khác biệt…vẫn là liên quan tới cậu.”
“Trốn tránh?” Trình Khác ngây người, “Sao cậu ấy lại trốn tránh? Cậu ấy đã hạ quyết tâm đối mặt với bệnh của mình, cậu ấy còn dẫn tôi đến gặp chị, giờ còn quay video lại để tôi thấy tình trạng của cậu ấy, sao cậu ấy lại trốn tránh?”
“Cậu nhóc không trốn tránh ở phương diện này,” La tỷ chậm rãi nói, “Cậu ấy trốn tránh cậu, cậu ấy không có cách nào đối mặt với việc cậu biến mất.”
“Tôi sẽ không biến mất!” Trình Khác không nhịn được mà lên giọng, “Tôi đã nói tôi vẫn ở đây mà! Vẫn luôn ở đây!”
“Tiểu Giang cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cam kết như vậy không thể nào khiến tâm trạng cậu ấy ổn định được,” La tỷ nói, “Cậu ấy cho rằng mình sẽ làm cậu bị thương, cũng nghĩ rằng kể cả không làm cậu bị thương, thì cậu cũng sẽ không chịu nổi quá trình điều trị, sớm muộn sẽ rời đi.”
“Cậu ấy cho rằng tôi nhất định sẽ biến mất, đúng không?” Trình Khác nói.
“Có thể nói như vậy, không có cảm giác an toàn, không có tự tin,” La tỷ nói, “Cũng có thể nói, cậu ấy hy vọng có thể né tránh quá trình cậu biến mất, có điều đây cũng chỉ là một vài phán đoán vội vàng trước mắt của tôi, nếu như cậu ấy đến tìm tôi, nói chuyện với cậu ấy xong, tôi mới có thể hiểu thêm một tầng suy nghĩ của cậu ấy.”
“Cậu ấy vẫn chưa từng liên lạc với chị đúng không?” Trình Khác hỏi một câu rất thừa, mà biết rõ ràng là lời thừa, hắn vẫn không nhịn được hỏi.
“Vẫn chưa.” La tỷ nói.
“Tôi biết rồi.” Trình Khác nói, “Nếu như cậu ấy liên hệ với chị, nếu như chị cảm thấy câu này thích hợp, vậy phiền chị chuyển tới cậu ấy hộ tôi, tôi chỗ nào cũng không đi.”
Tôi chỗ nào cũng không đi.
Tôi mẹ nó sẽ chờ ở đây.
Tuốt xong rồi bỏ chạy, cút mẹ mày đi đồ bội tình bạc nghĩa! Không dễ như vậy đâu!
Có bản lĩnh thì đừng về nữa!
Cậu dám trở về, tôi mẹ nó một, hai, ba cũng không thèm đếm, trực tiếp giết cậu luôn!
Trình Khác bó gối ngồi trên sàn, chôn mặt vào đầu gối, sau đó liền nghe thấy tiếng khóc đè nén, không hề êm tai chút nào của mình.