*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thể chất Giang Dư Đoạt quả thật có hơi đặc biệt, lúc Trình Khác ôm y, không hề cảm giác như đang ôm một que kem đông lạnh hai giờ trên ban công trong tưởng tượng, lại giống như đang ôm một cái lò sưởi lớn.
Trên người Giang Dư Đoạt ấm áp.
Vô cùng kỳ lạ.
Đây là nguyên nhân đầu tiên khiến Trình Khác sau giây phút bao nhiêu cảm động bị một câu của y đánh cho tan nát vẫn không hề buông tay ra, còn một nguyên nhân khác là không muốn buông, chỉ muốn ôm lấy y.
Đương nhiên, thứ tự hai nguyên nhân này cũng có thể phải đảo ngược lại.
Có điều loại hành vi vừa mắng xong một câu lại vẫn im lặng ôm người ta không buông, cần da mặt.
Trình Khác vẫn luôn cảm thấy da mặt mình đủ dày, lúc chịu đựng cái danh hiệu “phế vật”, cùng với đang chiếm tiện nghi như bây giờ.
“Cậu luyện độc môn nội công gì à?” Hắn nói.
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Cậu không lạnh à,” Trình Khác nói, “Trên người còn ấm.”
“Tôi vẫn luôn như thế, Trần Khánh nói tôi là hỏa thể.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hỏa thể?” Trình Khác cười cười, “Vậy cậu mùa hè có phải cứ thế cởi trần mà chạy…”
“Tôi mùa đông cũng cởi trần mà.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác trong nháy mắt nhớ tới cảnh tượng Giang Dư Đoạt trần trụi mở cửa hôm đó, đột nhiên cảm thấy trên người ngứa ngáy, cứ như mọc một tầng rôm.
Lời này đột nhiên không nói tiếp được nữa.
“Anh không lạnh à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Lạnh.” Trình Khác trả lời.
“Vậy anh đi vào ngủ đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu…đừng đứng ở đây nữa.” Trình Khác nhìn bên ngoài, vẫn là một màu đen kịt, nhà dân xung quanh đều tắt đèn, chỉ có vài tòa nhà thương mại xa xa vẫn sáng đèn, giữa đêm đen, ánh sáng như vậy lại khiến người ta đột nhiên cảm thấy cô đơn, hắn rụt tay lại theo bản năng.
Lúc chơi trong câu lạc bộ đêm, cũng là chơi đến hai, ba giờ, đến lúc năm giờ kể cả không ngủ, cũng sẽ chẳng có cơ hội nhìn ra ngoài như vậy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nhìn dáng vẻ thành phố này lúc 5 giờ, rất xa lạ.
Không hề giống hình ảnh trong trí nhớ hắn.
“Tôi đứng thêm một lúc.” Giang Dư Đoạt nói.
“Bên ngoài không có ai, trời lạnh như thế.” Trình Khác ôm y, nhẹ nhàng kéo y về phía sau, “Không ai đứng bên ngoài tuyết được mấy tiếng như thế, chỉ cần không có xe nào đỗ phía dưới thì sẽ không có ai.”
Giang Dư Đoạt không lên tiếng.
“Phía dưới có xe đi à?” Trình Khác hỏi.
“Ba chiếc đi rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Có thể thấy còn hai mươi sáu chiếc.”
“Có từng đi không?” Trình Khác lại hỏi.
“Trước lúc tuyết rơi là chỗ này,” Giang Dư Đoạt nói, “Trên mui xe tuyết cũng không dày thêm mấy.”
“Vậy là được rồi,” Trình Khác tiếp tục chậm rãi kéo y về cạnh cửa, “Giờ an toàn rồi, tôi hiện giờ an toàn, cậu hiện giờ cũng an toàn.”
Cậu hiện giờ an toàn.
Giang Dư Đoạt đã rất nhiều năm chưa từng nghe câu nói này.
Câu nói này đã rất xa lạ.
Xa lạ giống như cái ôm chưa từng có này.
Trình Khác dùng cánh tay hắn ôm lấy cả thân thể y, cái cảm giác bị ôm chặt chẽ vững vàng như vậy, trong một nháy mắt, làm y thấy sợ hãi.
Mà điều này, cùng với bị tập kích sau lưng, có sức mạnh cùng góc độ động tác hoàn toàn khác nhau, thân thể y càng phản ứng lại nhanh hơn so với đầu óc y.
Đầu óc dựa vào kinh nghiệm, thân thể có lẽ là dựa vào trực giác, không, không phải trực giác.
Giang Dư Đoạt chưa từng biết ôm ấp là cảm giác gì, không biết được người ôm chặt vào lòng là cảm giác gì, y cũng chưa từng nghĩ đến.
Mãi cho tới lúc bị Trình Khác ôm lấy, y mới biết, bản thân tựa hồ đã khát khao một cái ôm như thế từ rất lâu rồi.
Cảm giác khác với lúc y tỉnh lại giữa cơn ác mộng được Trình Khác an ủi, cũng không giống lúc y ôm lấy Trình Khác trên đường.
Giống như cái gì đó đang chống đỡ bị phá đi, cả người đều nhũn ra.
Rất buồn ngủ.
Lúc Trình Khác lần thứ hai kéo y vào trong phòng, y cách lan can nhìn xuống dưới tầng, cùng Trình Khác vào phòng.
Trong phòng ấm áp, còn có hương nước hoa nhàn nhạt Trình Khác phun trong tủ quần áo.
“Tôi ngủ ghế sofa…” Y do dự nói.
“Không nhiễu nữa, còn phải lấy chăn đệm,” Trình Khác thả y ra, kéo từ trong tủ ra một cái chăn nhỏ ném lên giường, “Ngủ giường đi.”
Giang Dư Đoạt nhìn cái giường còn chưa bọc ga: “Chưa bọc…”
“Con mẹ nó cậu ngủ có một lúc!” Trình Khác từ phía sau đẩy y một cái.
Y nhào ra giường, mặt vùi vào trong gối.
Thư thái mê man, cảm giác được bao bọc trong an toàn, hương vị nhàn nhạt lẫn trong yêu thương, tạm thời không có chuyện cần y phải căng thẳng thần kinh…
“Giang Dư Đoạt?” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt vừa lăn ra giường đã không cử động nữa, “Phiền cậu cởi quần áo ra!”
Giang Dư Đoạt chôn nửa mặt trong gối, nhắm mắt không nhúc nhích.
“Aiii, áo thì thôi,” Trình Khác đẩy y một cái, “Quần lăn lê bên ngoài cả một ngày cũng tha lên giường tôi?”
Giang Dư Đoạt vẫn không động.
Mấy giây sau, thế mà phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
“Cái đệ…?” Trình Khác kinh ngạc.
Hắn lần đầu tiên thấy có người sau mấy giây đã ngủ, nếu không phải chắc chắn cái đẩy vừa rồi của mình không dùng mấy sức, hắn cũng sẽ hoài nghi có phải mình đã một chưởng đánh ngất Giang Dư Đoạt rồi không.
Sau khi kinh ngạc, hắn sững sờ một lúc lâu, rồi thở dài.
Giang Dư Đoạt đứng ở ngoài mấy tiếng, thậm chí có bản lĩnh cả ngày bất động không ngủ, dựa vào thần kinh căng thẳng và ý chí biến thái, một khi tỉnh táo lại… Đây thật ra cũng gần như ngất đi rồi.
Trình Khác đứng bên giường nhìn một lúc, xác định Giang Dư Đoạt vẫn đang thở bình thường.
Sau đó do dự vài giây, giơ tay vỗ vỗ trên vai y: “Aiii, tôi cởi giúp cậu vậy.”
Trình Khác không có bệnh khiết phích, cũng không câu nệ gì, nhưng quần ngoài mặc ra ngoài một ngày hai ngày cứ lên giường như thế, hắn vẫn không nhịn được, đừng nói hắn không thể nhịn, loại người nằm trên giường hút thuốc còn gạt tàn thuốc xuống đất như Giang Dư Đoạt còn không thể nhịn, ký ức lần trước bị ép cởi quần ở nhà Giang Dư Đoạt, một chút mặt mũi cũng không giữ lại được vẫn còn rõ ràng trong đầu hắn.
Giang Dư Đoạt không có động tĩnh gì, Trình Khác cũng không đành lòng đánh thức y, vì thế giơ tay nắm lấy lưng quần y.
May là mặc quần thể thao.
Trình Khác hắng giọng một cái.
…Sao tự nhiên lại muốn hắng giọng.
Không biết.
Hắn hắng giọng, kéo lưng quần xuống.
Quần trong màu đen của Giang Dư Đoạt lộ ra.
Tình cảnh hiện giờ thật sự không văn minh.
Quá không văn minh.
Hắn nhanh chóng dùng thêm sức, một cái kéo quần xuống đùi.
Sẹo.
Giang Dư Đoạt quả thật là một tổ hợp vết sẹo.
Mà rất nhanh hắn lại sửng sốt, trời lạnh như vậy, người này vậy mà chỉ mặc một cái quần thể thao, tuy rằng quần thể thao cũng là vải dày… Kể cả là người trẻ tuổi, còn có hỏa thể được Tổng hộ pháp cấp con dấu chứng nhận, thế nhưng ngày tuyết rơi đến cái quần thu đông cũng không mặc có phải là hơi quá không?
Trình Khác tặc lưỡi, lại cầm ống quần y, kéo mạnh xuống.
Sau đó hắn phải kéo cái chăn nhỏ lên, đắp cho Giang Dư Đoạt.
Thế nhưng động tác này ngừng lại một lúc lâu, vì ánh mắt hắn vẫn ghim lại trên vết sẹo kéo dài từ mông đến chân của Giang Dư Đoạt.
Không thể nào tự kiềm chế.
Qua nửa buổi, hắn mới cắn răng, kéo chăn nhỏ giũ mạnh tay.
Giũ quá mạnh, toàn bộ chăn đều vắt lên đầu hắn, hắn bị trùm đến mức nhào về phía trước, suýt nữa nhào lên trên người Giang Dư Đoạt.
Cút mẹ mày đi.
Hắn cắn răng khống chế sức, lại giũ một cái, sau đó đắp chăn lên người Giang Dư Đoạt.
Lúc đắp chăn lên, Giang Dư Đoạt hừ một tiếng, trở mình đè lên chăn.
Trình Khác nhất thời cảm thấy một cơn A Di Đà Phật, ngọn lửa nho nhỏ trong thân thể còn chưa kịp vọt lên, lập tức phụt tắt thành một ngọn khói mỏng bay đi.
Giấc ngủ của Giang Dư Đoạt nông hơn hắn X trùng thượng não nhiều lắm.
Nếu thật sự làm gì đó, hắn có lẽ sẽ bị Giang Dư Đoạt giật mình tỉnh lại đánh chết bên giường mất.
Giờ vừa mới qua năm giờ, sau khi Trình Khác bình tĩnh lại, liền cảm thấy vừa nãy thật sự không ra gì, vì thế thu lại ý nghĩ không biết xấu hổ lúc nãy, kéo chăn, chui mình vào chăn bên cạnh.
Có điều sau khi nhắm mắt lại, hắn vẫn dựa vào chút vô liêm sỉ còn sót lại, quay người, dần dần nhích lại phía sau Giang Dư Đoạt, cố giả vờ không chút dấu vết mà nhét cánh tay vào trong chăn Giang Dư Đoạt.
Nhưng cũng không tiến lên nữa, chỉ dùng một đầu ngón tay đâm lên lưng Giang Dư Đoạt.
Nóng bỏng.
Quả nhiên là hỏa thể.
Trong lúc suy nghĩ nhiều như vậy, thỉnh thoảng chập chờn lên một vài ý nghĩ, Trình Khác cảm thán mình ngay cả mơ cũng không mơ nổi, liền cứ thế ngủ thẳng tới sáng.
Lúc tỉnh lại tư thế vẫn không đổi, cánh tay vẫn còn đặt trong chăn Giang Dư Đoạt.
Điều duy nhất thay đổi là, không chỉ có ngón tay đâm vào lưng Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt trở mình nằm ngửa, đè tay hắn phía dưới, hơn nữa ngón tay giữa hắn đâm vào lưng Giang Dư Đoạt vẫn đang gập, giờ đã bị đè đến mất hết tri giác.
Trình Khác cẩn thận xoay tay, không thể rút ra nổi.
Tê dại trên tay bị đè trong nháy mắt lan về cánh tay, tê mỏi khiến hắn nhíu mày mà mắng thầm một chuỗi “Đệch đệch đệch.”
Chờ cơn tê mỏi qua đi, chỉ còn sót lại ngón tay giữa đau.
Đau quá đau quá đau quá đau quá….
Hắn không để ý xem liệu có đánh thức Giang Dư Đoạt hay không, vội vàng rút tay mình ra ngoài.
Mới vừa rút tay, Giang Dư Đoạt đột nhiên giật giật, không chờ tay hắn thu vào trong chăn, đã bị Giang Dư Đoạt một phát bắt được.
Phản xạ có điều kiện thật sự khiến người khác bội phục.
Giang Dư Đoạt đầu tiên là bắt được tay hắn, rồi đột nhiên nhảy dựng lên, Trình Khác thậm chí còn cảm thấy, lúc y xoay người dùng đầu gối ngăn lại cánh tay mới mở mắt ra.
“Tôi!” Trình Khác nhanh chóng hét lên một tiếng, “Trình Khác Trình Khác Trình Khác!”
Giang Dư Đoạt một tay ấn cổ tay hắn, đầu gối đặt trên khớp khuỷu tay, trừng hắn nửa buổi mới nói một câu: “Anh làm gì thế?”
“Buông ra!” Trình Khác thử cử động ngón tay giữa của mình, “Tay tôi cũng sắp gãy thành đoạn rồi!”
“Tôi cầm cổ tay anh mà.” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn.
“Cậu lúc nãy đè lên đầu ngón tay tôi rồi!” Trình Khác cau mày.
“Tôi sao lại đè lên đầu ngón tay anh,” Giang Dư Đoạt quay đầu liếc nửa bên giường mình nằm, “Tôi cũng không ngủ quá phần tôi mà.”
Trình Khác lúng túng im lặng.
“Tay anh sao lại ở trong chăn tôi.” Giang Dư Đoạt quay đầu trở lại, tiếp tục theo dõi hắn.
“Tôi làm sao biết được?” Trình Khác nói, “Tôi quen ngủ một mình, tay muốn để chỗ nào thì để, muốn duỗi ra đâu thì duỗi.”
Giang Dư Đoạt thở dài, buông lỏng hắn ra: “Tôi đang buồn ngủ cũng bị anh dọa không còn.”
“Làm cậu sợ rồi à?” Trình Khác hỏi.
“Đang ngủ cảm thấy đột nhiên có người đụng vào mình,” Giang Dư Đoạt ngồi lên giường, lấy tay ôm đầu lay mấy lần, “Đầu ngón tay anh không sao chứ?”
“Không sao,” Trình Khác nắm ngón giữa xoa xoa.
“Mấy giờ rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác quay đầu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức để đầu giường: “Mười giờ bốn mươi.”
Giang Dư Đoạt có hơi giật mình quay đầu lại xác định giờ: “Thế mà ngủ đến bây giờ?”
“Cậu năm giờ mới ngủ,” Trình Khác nói, “Ngủ đến bây giờ cũng chưa được 6 tiếng.”
“Tôi bình thường dù ngủ mấy giờ, hầu như bảy giờ đều tỉnh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu hôm qua không phải là ngủ,” Trình Khác ngồi xuống, vẩy vẩy tay, “Cậu hôm qua phải gọi là ngất đi, nói êm tai gọi là mê man.”
Giang Dư Đoạt cười cười, lại cúi đầu nhìn chân mình, nửa buổi mới ngẩng đầu lên: “Anh cởi quần tôi à?”
“Ừ.” Trình Khác nhìn chân y, “Cố kéo xuống.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, thở dài, sững người một lúc sau đó xuống giường, mặc quần vào: “Đồ tôi dùng rửa mặt bàn chải đánh răng gì đó lần trước vẫn còn chứ?”
“Còn, vẫn để ở đó thôi.” Trình Khác nói.
“À,” Giang Dư Đoạt gật đầu, đi ra khỏi phòng ngủ, “Tôi đi rửa mặt.”
“Để tôi gọi hai phần đồ ăn sáng đến,” Trình Khác mò điện thoại di động, “Rửa mặt xong là vừa khéo đến, trời lạnh không muốn ra ngoài ăn.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, đi ra phòng ngủ rồi lại xoay người trở về, nhìn hắn chằm chằm.
“Làm sao?” Trình Khác bị y trừng đến mức hơi lúng túng.
“Anh có phải nửa đêm lén lút sờ mó gì tôi không đấy?” Giang Dư Đoạt nhíu mày hỏi.
“Tôi…” Giá trị lúng túng của Trình Khác vào lúc này có lẽ đã cao đến mức xông thẳng lên trời, vốn tưởng là đã lừa xong, không nghĩ tới Giang Dư Đoạt còn căn vặn lại, hắn thật sự có chút thẹn quá hóa giận, “Con mẹ nó cậu là đáng yêu xinh đẹp à? Tôi nửa đêm buồn ngủ rũ rượi còn có công phu sờ mó cậu à?”
Giang Dư Đoạt vẫn nhíu mày, sau một lúc mới tặc lưỡi quay người đi ra.
“…Ôi đệt.” Trình Khác nhỏ giọng chửi một câu, ôm chăn ngã xuống giường, quá mất mặt rồi.
Giang Dư Đoạt đi vào nhà tắm, đầu tiên vặn nước lạnh ra rửa mặt.
Cảm giác đầu óc có hơi choáng váng, không phải loại choáng váng vì chưa tỉnh ngủ hay là ngủ không ngon, cũng không phải loại choáng váng như bị căn bệnh mê muội kia tái phát.
Hẳn là…
Tấp nước lạnh lên mặt xong cũng chẳng có gì thay đổi, bị nước lạnh hắt lên có chút khó chịu.
Phát sốt rồi?
Y sờ sờ gáy, không cảm thấy được.
Rửa mặt xong y đi ra phòng khách, kéo ngăn kéo ra, lấy cái cặp nhiệt độ hôm qua Trình Khác định dùng để đo nước ấm ra.
“Cậu sốt à?” Trình Khác vừa khéo cầm điện thoại từ phòng ngủ đi ra.
“Không,” Giang Dư Đoạt vẩy vẩy cái cặp nhiệt độ, “Tôi nghịch chút thôi.”
Trình Khác không nói gì, đi lại hai bước, vỗ một cái lên trán y.
Tuy rằng một cái vỗ này theo quán tính vỗ có chút mạnh, bộp một tiếng, có điều Giang Dư Đoạt cũng không có phản ứng gì, hắn vẫn không rút tay lại, xoa xoa trên trán Giang Dư Đoạt vài giây.
Nóng bỏng tay.
Nhiệt độ này tối hôm qua hắn nên nhận ra rồi, tối qua lúc chạm vào sau lưng Giang Dư Đoạt đã có thể cảm thấy nóng bỏng tay.
“Con mẹ nó, cậu hỏa thể cái rắm, cậu phát sốt rồi!” Hắn nói.
“…Trên người tôi lúc nào cũng nóng,” Giang Dư Đoạt cầm chắc cặp nhiệt độ, “Chỉ là bình thường không nóng như thế mà thôi.”
“Bị sốt rồi phải làm sao?” Trình Khác hỏi, “Có phải là nước đường đỏ gừng cái gì không?”
“Không biết,” Giang Dư Đoạt hơi do dự, “Cái đó không phải uống lúc đau bụng kinh à?’
“Thế à?” Trình Khác ngẩn người, “Vậy uống cái gì mới có thể đổ mồ hôi? Cậu không phải chuyên gia đời sống các thứ à? Cũng có thứ không biết giống phế vật?”
Giang Dư Đoạt ngồi vào ghế sofa: “Tôi mấy năm rồi cũng không phát sốt.”
“Vậy lúc phát sốt mấy năm trước thì sao?’ Trình Khác hỏi.
“Cố chịu.” Giang Dư Đoạt rất bình tĩnh mà trả lời.
Trình Khác dừng lại, cầm điện thoại di động lên: “Đầu tiên đo nhiệt độ cơ thể, xem là bao nhiêu.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật gật đầu.
Trình Khác tìm hiểu một chút xem phát sốt phải làm gì, nói đều không khác mấy, uống nhiều nước ấm, dùng cồn lau toàn thân…lau toàn thân? Uống nước đường gừng, cùng với uống thuốc hạ sốt.
“Nước đường gừng cũng được,” Trình Khác nói, “Có thể uống.”
“Anh có gừng à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“…Không có.” Trình Khác nói, “Còn có uống nước, dùng cồn xoa toàn thân…”
Hắn cũng không nói đến chuyện uống thuốc, Giang Dư Đoạt không muốn đi bệnh viện, hắn cũng không rõ Giang Dư Đoạt có chịu uống thuốc hạ sốt hay không.
“Chỗ anh chắc cũng chỉ có mỗi nước.” Giang Dư Đoạt cười.
“Cồn…cũng có,” Trình Khác nói. “Có điều…”
“Anh không cần để ý,” Giang Dư Đoạt nói, “Phát sốt thôi mà, chốc nữa tôi trở về ngủ thêm một giấc là được rồi, lúc tôi còn nhỏ trước đây đến giờ cũng chẳng ai quản.”
“Được rồi,” Trình Khác ngồi xuống, “Đồ ăn sáng chắc nửa tiếng nữa mới đến, cậu sốt thế này ăn được không?”
“Ăn được,” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc nào tôi cũng ăn được.”
Trên cặp nhiệt độ hiển thị 38 độ, Trình Khác cầm cặp nhiệt độ lại nhìn: “38 độ, đây cũng coi như là sốt cao rồi đi.”
“Không.” Giang Dư Đoạt trả lời rất chắc chắn.
“Lúc tôi sốt 38 độ đều nằm viện truyền dịch.” Trình Khác nói.
“Anh có phải chỉ cần ho khan một tí cũng nằm viện không đấy?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Dù sao cũng không có 38 độ tự mình chịu, tùy cậu thôi.” Trình Khác cũng không nói thêm nữa, Giang Dư Đoạt nhiều năm đã như vậy, không giống loại người được nuông chiều từ bé đến lớn như hắn, phát sốt cũng không kém ho khan hai tiếng là bao.
Hơn nữa Giang Dư Đoạt nhìn qua cũng không khác gì bình thường, nếu không phải tự tay cảm nhận, hắn cũng không phát hiện được Giang Dư Đoạt phát sốt.
Người và người, thật sự là không giống nhau.
Người giao đồ ăn gọi điện tới, Trình Khác nhận điện thoại xong chuẩn bị đi mở cửa.
Giang Dư Đoạt đứng lên, tranh trước hắn bước đến sau cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, sau đó mới mở cửa.
Trình Khác nhận hộp đồ ăn rồi để lên bàn: “Đều là đồ tôi thích ăn, không biết cậu có thích không?”
Giang Dư Đoạt ngồi vào bên bàn nhìn một chút: “Bánh rán* sữa đậu nành?”
“Ừ.” Trình Khác ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh rán cắn một cái,”Tôi trước đây ăn sáng đều ăn đồ tây, cha tôi và Trình Dịch thích ăn.”
Giang Dư Đoạt thở dài, “Anh tốt xấu cũng là đại thiếu gia, anh muốn ăn cái gì tự bảo người làm cho một phần không được à?”
“Thôi,” Trình Khác nói, “Phiền phức, dù gì bây giờ muốn ăn cũng ăn được.”
“Hôm nào tôi dẫn anh đến chỗ Lư Thiến ăn đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Chị ấy làm bánh rán ăn ngon lắm, bà cụ nhà chị ấy trước đây chỉ bán bánh rán, còn phải xếp hàng mới mua được.”
“Thế à?” Trình Khác lập tức hứng thú, “Có tiện không?”
“Tiện cái gì?” Giang Dư Đoạt nhấp một ngụm sữa đậu nành nhìn hắn.
“Là đi qua ăn bánh rán tiện không?” Trình Khác hỏi.
“…Ai tiện cái gì?” Giang Dư Đoạt nghe không hiểu.
Trình Khác từ bỏ, cắn miếng bánh rán, thay đổi một câu khác: “Khi nào đi?”
“Hai ngày nữa đi, chờ bà cụ về đã, chị ấy mấy hôm nay còn phải ở cạnh bà cụ đây.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trình Khác gật gật đầu.
Ăn sáng xong, Giang Dư Đoạt mặc áo khoác chuẩn bị đi.
Trình Khác nhìn y, đột nhiên cảm giác mình có hơi cô đơn, từ sáng đến giờ, cho dù là lúng túng, hay mất mặt, khó chịu, nhưng tâm tình hắn vẫn coi như không tệ.
Giờ Giang Dư Đoạt sắp phải đi rồi, hắn cũng không khó chịu lắm, chỉ là rất cô đơn, người Giang Dư Đoạt còn chưa ra ngoài cửa, hắn đã bắt đầu có cảm giác này.
“Chốc nữa tôi mang con Miu với đồ của nó đến,” Giang Dư Đoạt nói, “Bà cụ buổi chiều mới tới.”
“Ừ,” Trình Khác đáp một tiếng, tâm tình đột nhiên tốt lên một chút, “Hay là tôi đi qua lấy đi, cậu còn đang sốt mà.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.
“Sao thế?” Trình Khác có hơi chột dạ.
“Anh cười cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“… Đệt?” Trình Khác ngẩn người, nhanh chóng sờ mặt mình, “Tôi có cười à? Không phải chứ?”
“Không cười ra mặt,” Giang Dư Đoạt nói, “Nhưng mà cảm giác được anh đang cười.”
“Đừng có giả bán tiên nữa,” Trình Khác cầm lấy áo khoác của mình, “Đi thôi, tôi với cậu đi qua lấy, nhiều đồ không?”
“Cũng không ít, ổ, bát nước, bát cơm, xỉ mèo, cát, thức ăn cho mèo, còn có đồ hộp…. Cả cái khăn lông nó thích ôm ngủ,” Giang Dư Đoạt nói hơi áy náy, “Có điều cũng chỉ hai ngày…”
“Không sao.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt gọi xe, trước khi xe đến, y kéo Trình Khác cố chui vào phòng an ninh vốn đã có hai bảo vệ ngồi.
Nói là lạnh, thật ra phòng an ninh cũng không ấm áp hơn thang máy tầng một là bao.
Trình Khác biết y là vì an toàn.
Mãi cho tới lúc xe đến, hai người bọn họ mới tạm biệt bảo vệ, đi ra ngoài lên thẳng xe.
Dọc đường đi, Trình Khác đều kìm nén một câu nói, ngại ngùng không nói, luôn cảm thấy nói ra thì quá rõ ràng.
Nhưng làm hắn buồn bực là, hắn chẳng thể nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ vì một tên lưu manh đầu đường mới chỉ quen biết mấy tháng, tinh thần còn có thể có chút vấn đề gì đó, thân thế không rõ mà đứng ngồi không yên như vậy.
Ở nhiều phương diện, hắn đều là người tùy tâm sở dục, cha nói hắn không có nghị lực, không có quyết tâm, không có tự chủ, không có lựa hay bỏ… Đủ loại bất mãn, có lúc nghĩ lại cũng thấy có lý, hắn tùy tâm sở dục đến ngay cả bản thân cũng không thể khống chế nổi.
Gian nhà Giang Dư Đoạt đã được dọn dẹp qua, cực kỳ sạch sẽ, Miu và những thứ đồ kia cũng đã bọc lại gọn gàng.
“Chỉ những thứ này thôi.” Y nhấc đồ lên, “Anh ôm Miu đi.”
Trình Khác đi qua bế con Miu lên, nghĩ nghĩ rồi nhét vào trong áo khoác.
Lúc Giang Dư Đoạt chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, hắn nói một câu: “Hay là cậu ở chỗ tôi đi.”
“Hả?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Là…” Trình Khác nắm lỗ tai Miu xoa xoa, “Lý do an toàn…”
“Anh,” Lông mày Giang Dư Đoạt nhíu lại, nhìn hắn, “Không phải là có… ý gì đó với tôi đấy chứ?’
Trình Khác trong giây lát này chỉ muốn đạp một cái lên mặt Giang Dư Đoạt.
Có thể kín đáo chút không!
Có thể kín đáo chút không!
“Cậu có phải quá tự luyến rồi không đấy?” Trình Khác nhìn y.
_____________________________________________________________
*Bánh rán: một trong những món ăn truyền thống chủ yếu ở miền Bắc Trung Quốc, được cho là có nguồn gốc từ Thái Sơn Sơn Đông.