*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Dư Đoạt không sợ lạnh, ngày tuyết rơi lạnh hơn hôm nay mười độ, y vẫn chỉ mặc một cái áo khoác có thể chạy mấy cây số, nhưng y không thích thời tiết như vậy, lạnh đến mức một chút hơi người cũng không có, khí thở ra đều bị ngưng lại rơi xuống.
Ngày hôm nay nếu như không phải có tên nào đó cướp đồ Nhị Trọc, y cũng không ra ngoài vào giờ này.
“Là bên kia,” Nhị Trọc chỉ mấy tòa nhà phía trước, “Bọn chúng chạy về hướng đó, bên này cũng chỉ có chỗ đấy mới có thể có người ở đi?”
Giang Dư Đoạt đẩy kính mắt, liếc mắt nhìn sang bên kia, vẫn nhìn rõ.
Cặp kính mắt này là hôm nay Trần Khánh đưa cho y, mắt kính màu vàng, bảo là lúc làm đêm có thể tránh ánh đèn lóa, tuy là Giang Dư Đoạt không lái xe, nhưng Trần Khánh nghĩ đeo buổi tối có thể nhìn rõ, nâng cao tầm nhìn.
“Còn có thể chắn gió,” gã nói, “Tốt đủ đường.”
Có điều… Giang Dư Đoạt lấy kính mắt xuống, lại đeo lên, so sánh một lúc cảm thấy vẫn dùng được chút, rõ lên không ít.
“Mấy đứa Đại Bân đến chưa?” Trần Khánh hỏi.
“Ở đầu đường phía trước.” Có người trả lời.
Cướp Nhị Trọc có đến bốn năm tên, hiện giờ trốn đi rồi, có lẽ người biết lại càng nhiều, bọn họ cũng coi như cùng ngành, lưu manh cướp của lưu manh, thuộc về tranh chấp đầu đường, hơn nữa không thể đánh được, chỉ có thể dựa vào khí thế.
“Đi qua đi,” Giang Dư Đoạt đi về bên kia, “Giải quyết nhanh chút, cố gắng đừng động thủ.”
“Được.” Mấy người đáp.
“Được!” Trần Khánh giơ điện thoại lên hô một tiếng, chậm nửa nhịp so với người khác.
Giang Dư Đoạt nhìn gã: “Tao có cần phát riêng cho mày cái máy quay không?”
“Không cần, điện thoại di động cũng đủ rõ rồi,” Trần Khánh nói, “Camera tao dùng cũng không hiểu.”
Giang Dư Đoạt thở dài.
Mấy tòa này nằm ở xung quanh lề địa bàn của Giang Dư Đoạt, ngay một tuyến đường giải tỏa, rất nhiều hộ đã rời đi, đêm xuống, từ tầng hai trở lên đã thưa thớt ánh đèn sáng.
Tầng một mặt phố bên này ngược lại là đều sáng đèn, mấy siêu thị nhỏ, cửa hàng sửa xe, tiệm tạp hóa, đều đang mở hàng.
Đối với bọn Giang Dư Đoạt mà nói, tìm mấy tên kia cũng không khó, dù sao biết nhau rất rõ.
Đại Bân mang theo mấy người từ giao lộ lòng vòng đi ra, sau khi nhìn qua hoàn cảnh, liền từ một chỗ rẽ nhỏ hẹp của tòa nhà đi vào, đây là lối vào một phòng chơi bi-a ở tầng hai.
Phòng bi-a hiện giờ người còn rất nhiều, cửa vừa đẩy mở một cái, hơn mười con mắt đồng thời nhìn lại, hẳn là đang chơi rất hăng, một người lại một người quay đầu đi.
“Cái tên áo vàng kia.” Nhị Trọc nhìn vào trong, thấp giọng nói một câu.
Có Nhị Trọc chỉ điểm xác nhận, đám người bọn họ đi vào.
Mấy người đang chơi bi-a đều dừng lại, đứng thẳng, tay cầm gậy bi-a nhìn bọn họ chằm chằm.
Giang Dư Đoạt quét mắt nhìn mấy tên này một vòng, ánh mắt dừng lại trên mặt một gã đàn ông ngồi cạnh tường.
Tên này y chưa từng thấy, chắc chắn không phải lưu manh vùng này, mới tới, hoặc ở địa bàn bên cạnh tới, vẻ ngoài rất mộc mạc, như người đồng hương chất phác, nhưng Giang Dư Đoạt nhìn ánh mắt là biết, người nọ chắc chắn là lão đại.
“Em trai tao hôm nay đi đường không cẩn thận,” Trần Khánh mở miệng, nhìn tên áo vàng kia, “Rơi mất chút đồ, nghe nói người anh em này nhặt được?”
Áo vàng nhíu nhíu mày: “Sao tao lại không biết?”
“Loại chuyện nhỏ này, không nhớ rõ cũng bình thường,” Trần Khánh nói, “Một cái ví tiền, cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là lương mới phát đều ở trong, em trai tao nghèo, lương mất đi là chuyện lớn…”
“Ném chỗ nào tới đó tìm đi,” Đồng hương chất phác kia nói một câu, “Bọn tao cũng không phải nhặt rác.”
Câu nói này thật sự không phải đạo, lưu manh bình thường đều không muốn có xung đột trực tiếp, lời này nói ra cũng gần như khiêu khích thẳng mặt.
“Anh giai này nói thật không thích hợp,” Trần Khánh nói, “Nếu thật sự để bọn tôi tìm, mấy người lại phải đổi nghề, không tốt lắm.”
Bầu không khí trong phòng bi-a đột nhiên trở nên khẩn trương, giữa hai bên chỉ cần một que diêm thôi cũng có thể đốt ngay đống lửa trại hè.
Giang Dư Đoạt hơi mất kiên nhẫn, y vốn không muốn cãi nhau, vừa nãy còn hẹn Trình Khác ăn xiên nướng, đến giờ càng không nhịn được.
Y lấy điện thoại ra nhìn giờ, lúc thả điện thoại vào túi, giương mắt nhìn tên đứng đối diện: “Ví tiền.”
Áo vàng cười lạnh một tiếng.
Giang Dư Đoạt đi về bên kia, y mới hơi động, một đám người bên kia đã toàn bộ đi lên phía trước chặn lại y.
Mấy người đang ngồi, ngoài Đồng hương, đều đứng lên.
Đối phương rõ ràng đến không màng quy củ, trực tiếp muốn gây phiền phức mà đến, bọn họ mới hơi động, đối phương đã lập tức phản ứng.
Tên gần Giang Dư Đoạt nhất nâng gậy bi-a trong tay lên, đâm lên mặt y.
Giang Dư Đoạt ngay trước lúc gậy rơi xuống đã đưa tay ra đón, sau đó ép gậy xuống, cây gậy từ trong tay tên kia tuột ra.
Không chờ gã lui lại, Giang Dư Đoạt đã vung gậy đánh vào dưới tai gã.
Tên này lập tức ngã xuống đất, hôn mê ngay tức khắc, không hề làm lỡ chút thời gian nào.
Mấy tên còn đang định lại gần liền dừng bước.
Giang Dư Đoạt ném gậy xuống, nhìn một vòng, tầm mắt rơi xuống mặt Áo vàng, lặp lại một lần nữa: “Ví tiền.”
Áo vàng kéo miệng cười lạnh một tiếng, lần này không cười đến tiêu sái, nhưng động tác lại rất nhanh, lúc gã nhào tới Giang Dư Đoạt, Đại Bân đứng bên cạnh cũng không kịp chặn.
Giang Dư Đoạt nhíu mày, đè lên vai Đại Bân mượn chút lực, nhảy lên đá một cước vào ngực Áo vàng.
Áo vàng bay nhào tới rồi lại bị bắn lên không, toàn bộ hành trình hầu như không chạm đất.
Giang Dư Đoạt cực kỳ buồn bực, không định đánh từng tên một như vậy nữa, y trực tiếp nhảy lên bàn, một bước nhào lên, người xung quanh còn chưa nhúc nhích, y đã nhảy xuống bàn đứng trước mặt Đồng hương.
Đồng hương lúc này mới đứng lên, tay thò ra khỏi áo.
Tay Giang Dư Đoạt hướng tới đỉnh đầu gã, túm tóc kéo gã đến cạnh bàn bi-a, giằng lấy dao từ trong tay gã đang đút trong áo ra, đồng thời, Giang Dư Đoạt ấn mặt gã xuống bàn.
Dao trong tay Đồng hương rơi xuống, rồi hai chân cũng chậm rãi nhũn xuống, quỳ bất động trên mặt đất.
“Ví tiền.” Giang Dư Đoạt nói.
Áo vàng giãy dụa từ dưới đất dựa vào tường đứng lên, móc ra một cái ví tiền ném tới trước mặt Trần Khánh và Đại Bân.
Đại Bân nhặt lên đưa cho Nhị Trọc.
Nhị Trọc mở ra nhìn qua: “Không sai.”
“Đi.” Giang Dư Đoạt thả tóc Đồng hương ra, Đồng hương trượt ngã trên mặt đất.
Trong phòng bi-a hoàn toàn yên tĩnh, lúc Giang Dư Đoạt đi tới cửa, Trần Khánh quay người lại nói vào phòng: “Cảm tạ các vị giúp thằng em tôi tìm lại đồ.”
Trở lại trên đường, Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động ra nhìn giờ: “Giải tán đi, Nhị Trọc mày từ giờ cũng lanh lợi chút, đánh không lại mày còn không chạy nổi à, đứng đơ ra để chúng nó cướp cho.”
“Cảm ơn Tam ca,” Nhị Trọc lắc lắc ví tiền, “Cảm ơn các anh em, đi uống rượu.”
Anh em dồn dập hưởng ứng.
Giang Dư Đoạt không nói gì, cùng bọn họ trở về.
“Hôm nay Tam ca đúng là mở mang tầm mắt cho tao,” có đứa cảm thán một câu, “Mẹ nó, đây căn bản là không cần tới anh em mình, một người một mình đấu lại cả phòng không thành vấn đề.”
“Vốn là nếu bọn nó hiểu chút quy củ, hôm nay cũng không cần Tam ca ra tay,” Đại Bân nói, “Vậy mà còn lớn giọng, từng đứa còn dám lao đến Tam ca, giờ thì về lại nề nếp rồi.”
Giang Dư Đoạt vẫn luôn im lặng, nghe bọn họ trong gió Bắc hào hứng chém gió quên trời quên đất.
Có thể để mấy đứa ngốc này phấn chấn cũng chỉ có việc này, Tam ca một mình đấu một tên, một mình đấu hai tên, một mình đấu ba tên năm tên, một mình đấu lại một đám… Vùng này thật sự có thể đánh cùng y, cũng không có mấy người.
Thế nhưng cảnh tượng như vậy có thể xuất hiện, nguyên nhân y có thể làm được, đơn giản chỉ là y vốn đã lăn lộn giữa những kẻ xấu xa, sống trong bóng tối vĩnh viễn không thấy được hi vọng bao năm rồi mà thôi.
Lúc sắp đến quán bọn họ thường uống rượu, Giang Dư Đoạt nhìn liếc Trần Khánh một cái.
Trần Khánh đi tới bên cạnh y.
“Tao không đi đâu,” Giang Dư Đoạt thấp giọng nói, “Mày với bọn nó đi đi, để ý chút, đừng uống nhiều rồi gây sự, uống xong bảo bọn nó cút hết về nhà.”
“Ừ…” Trần Khánh gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi, “Mày đi đâu thế? Hay là về nhà?”
“Tao đi tìm Trình Khác,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ta bảo tao mời anh ta ăn xiên nướng.”
“Vậy gọi anh ta lại đây,” Trần Khánh nói, “Vừa khéo ăn cùng nhau luôn… À bữa này là Nhị Trọc mời khách, không phải mày mời, nhưng cũng chẳng sao, dù gì cũng mời anh ta ăn là được rồi.”
“Mời cái rắm,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Anh ta thiếu chút xiên nướng này à?”
“Cũng đúng, dù gì cũng là đại thiếu gia,” Trần Khánh chẹp miệng, ngẫm lại lại hỏi, “Mày không phải nói gần đây không gặp anh ta à?”
Giang Dư Đoạt nhìn gã không nói gì.
“À là anh ta tìm mày,” Trần Khánh gật đầu, “Nói ra thì, người này tuy không phải người cùng một con đường với bọn mềnh, nhưng tính cách cũng không tệ, cũng không thù dai chút nào.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Lúc đi tới cổng khu nhà, Giang Dư Đoạt lấy điện thoại ra gọi cho Trình Khác, “Anh xuống đây đi, tôi đến dưới tầng nhà anh rồi.”
“Dưới tầng rồi?” Trình Khác ngẩn người, “Cậu nói cho tôi ở chỗ nào, tôi đi qua là được mà.”
“Nói nhảm gì đó,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đã đến rồi.”
“Được rồi,” Trình Khác nói, “Tôi xuống đây.”
Giang Dư Đoạt cúp điện thoại, lại nhìn qua bốn phía, đèn trong khu sáng rực, trước sau đan xen, bóng đổ trên đường đều nhạt đi.
Loại tia sáng này làm y hơi được thả lỏng, không cần chăm chăm nhìn chỗ tối, đề phòng cái bóng nào đó đột nhiên lao ra.
Có điều, y đã không liên lạc với Trình Khác một thời gian dài rồi, cũng không qua bên này, hiện giờ hẳn là không có nguy hiểm gì.
Điều duy nhất làm y bất an chính là, không hiểu tại sao Trình Khác đột nhiên muốn tìm y.
Dù sao hai người bọn họ cũng vừa có một trận đánh ác liệt.
Phải tin tưởng bạn bè.
Y coi Trình Khác là bạn, thế nên phải tin tưởng hắn.
Thật ra thì lúc Trình Khác liên lạc với y, trong lòng y, phần thoải mái còn nhiều hơn nghi ngờ.
So với nguy hiểm, bạn bè không biến mất càng làm y để ý hơn.
Lúc Trình Khác đi ra khỏi thang máy, liếc mắt đã thấy Giang Dư Đoạt đứng ở bên ngoài hành lang, đưa lưng về phía này, ngậm điếu thuốc.
Trong giây lát này, cảm giác của hắn có hình dung không tốt lắm, vậy mà lại có ảo giác như cửu biệt trùng phùng.
Lúc đi tới, hắn thả nhẹ bước chân, không muốn để Giang Dư Đoạt nghe được hắn đi rất nhanh.
Có điều mới chỉ đi mấy bước, Giang Dư Đoạt đã quay đầu lại.
“…Nhạy cảm quá.” Trình Khác nói.
Lúc nhìn thấy mặt Giang Dư Đoạt, hắn ngẩn người.
Giang Dư Đoạt đeo một cặp kính mắt nhìn ban đêm, loại mắt ếch* bình thường nhất, đeo vào trên mặt bất luận người nào cũng chẳng làm hắn nhìn nhiều thêm một lần.
Nhưng lúc này hắn lại nhìn chằm chằm mặt Giang Dư Đoạt, hai mắt không chớp dễ đến năm giây, lúc bình thường cũng chỉ là một khuôn mặt dễ nhìn, hung hăng phổ thông không có gì hòa hợp, mà hiện giờ nhìn lại…….
Siêu đẹp trai.
“Nhạy cảm cái rắm,” Giang Dư Đoạt nói, “Thang máy kêu vang như thế, chỉ có ngốc như anh mới không nghe thấy.”
“Thang máy kêu gì?” Trình Khác ngẩn người.
“Keng! Đến tầng một,” Giang Dư Đoạt nắm cổ họng nhại theo, “Tôi đứng cách xa thêm mười mét cũng nghe thấy được.”
“À,” Trình Khác quay đầu lại liếc nhìn thang máy, nở nụ cười, “Ngày nào cũng nghe, đã không chú ý đến nữa rồi.”
“Xiên nướng?” Giang Dư Đoạt tắt thuốc nhìn hắn.
“Tùy cậu,” Trình Khác nói, “Tôi cũng thuận miệng thôi, cái gì cũng được.”
“Chỗ này cũng chỉ có xiên nướng,” Giang Dư Đoạt đi ra ngoài.
“Cậu lúc nãy…” Trình Khác đuổi theo y, “Chuyện kia xử lý xong rồi?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Nói văn nhã như vậy.”
“Đánh xong rồi?” Trình Khác hỏi lại lần nữa.
“Đánh xong.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Bị thương không?” Trình Khác lại hỏi.
“Không, một đám loai choai thôi.” Giang Dư Đoạt nói.
Sau đó Trình Khác lại không tìm được đề tài nữa, trầm mặc cùng Giang Dư Đoạt sóng vai mà đi, đi thẳng ra ngoài khu nhà, hai người bọn họ đều không nói gì.
Cũng chính lúc này, Trình Khác mới cảm giác được, hắn và Giang Dư Đoạt cũng không gần gũi như trong tưởng tượng, chỉ mới một tháng không gặp mà thôi, cũng đã không biết bắt đầu nói từ đâu.
Mà đề tài cũng thật khó tìm, Trần Khánh từng nói, tất cả mọi người đều không phải người cùng một con đường, hiện giờ sau khi hắn nghĩ nát óc mới phát hiện ra, trong đầu hắn vậy mà cái gì cũng không có, cố cũng chỉ hỏi ra được một câu đi đâu ăn bây giờ.
“Anh định đi bộ hay là gọi xe?” Giang Dư Đoạt dừng lại hỏi hắn.
“Xa không?” Trình Khác hỏi.
“Rất gần,” Giang Dư Đoạt nói, “Có điều anh không phải chỉ 300 mét cũng cần gọi xe à?”
“…Đâu có.” Trình Khác nói.
“Vậy đi bộ tới đi, ngay bên cạnh chợ.” Giang Dư Đoạt chỉ chỉ.
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Đi một lúc sau, Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn: “Mắt anh thế nào rồi?”
“Mắt không sao, không đánh vào mắt,” Trình Khác sờ sờ khóe mắt, “Tay cậu thì sao?”
“Tốt lâu rồi,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Cũng không gẫy.”
“Ừm.” Trình Khác cũng cười.
“Tôi hôm đó…” Giang Dư Đoạt hắng giọng một cái, “Tôi hôm đó… mơ thấy ác mộng, hoảng quá, nên… nhận nhầm người.”
“À,” Trình Khác gật đầu, ngẫm lại liền không nhịn được hỏi một câu, “Nhận nhầm thành người nào?”
“Sở mỹ nhân.” Giang Dư Đoạt trả lời.
Trình Khác ngẩn người, Giang Dư Đoạt trước đó từng nhắc tới “bọn họ”, không chỉ một lần, tuy rằng không chịu nói tỉ mỉ, nhưng cũng sẽ không cố lảng tránh, hắn cho rằng lần này Giang Dư Đoạt cũng sẽ trả lời là “bọn họ”.
Giang Dư Đoạt lại tránh đi “bọn họ”.
Bên cạnh có không ít quán đồ nướng, trong loại thời tiết này, cũng chỉ có kinh doanh đồ nướng mới mở đến giờ này.
Hơi nóng, mùi thịt cháy, mùi thì là cùng bột ớt, còn có tiếng ồn ào đầy tai, lúc xốc rèm lên, tất cả những thứ này đều làm Trình Khác cảm thấy thoải mái.
“Sao không đi hàng lần trước?” Hắn hỏi.
“Bọn Trần Khánh Đại Bân đều đang ăn ở đó,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu chúng ta đến, chắc chắn sẽ ngồi cùng bọn nó.”
“A?” Trình Khác không hiểu lắm.
“Cùng một đám lưu manh vừa đánh nhau xong đặc biệt hưng phấn ngồi ở một bàn ăn xiên nướng,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh chịu được à?”
Trình Khác tưởng tượng thử tình cảnh kia, nếu là trước đây, chắc chắn không chịu được.
Thế nhưng hiện giờ… Có vẻ như cũng không phải đặc biệt khó có thể chịu đựng.
Giang Dư Đoạt gọi một đống xiên thịt, các loại thịt, căn bản trong cửa hàng có cái gì đều gọi hết.
Trình Khác không còn gì để gọi thêm, chỉ thêm vào chút rau dưa.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã mang cốc tới, bốn bình nhị oa đầu* nhỏ.
Trình Khác nhìn chỗ rượu này hơi do dự: “Cậu uống…..ba bình?”
“Anh nếu không dám uống,” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, “Tôi uống bốn bình cũng được.”
“Được thôi”. Trình Khác cười cười, cầm hai bình để trước mặt mình.
“Yên tâm, nếu anh không được, tôi vác anh về.” Giang Dư Đoạt đốt điếu thuốc.
Không hiểu tại sao, câu nói này làm Trình Khác cảm thấy hơi vi diệu, có chút vui vẻ bé nhỏ nhảy lên trong lòng.
“Tôi sợ cậu vác không nổi.” Hắn nhìn Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt không thay đổi gì… Đương nhiên, chỉ một tháng, không thể có thay đổi gì, mà hắn nhìn mặt Giang Dư Đoạt, vẫn cảm thấy khang khác.
Có điều khang khác này không liên quan đến Giang Dư Đoạt, là đến từ bản thân hắn.
Cảm giác lúc hắn nhìn Giang Dư Đoạt giờ không giống trước lắm.
“Vừa nãy tôi đến tìm anh,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động ra bấm, “Có xem qua vòng bạn bè của anh.”
“Sao?” Trình Khác nhìn y.
“Rắm cũng đếch có,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi tưởng sẽ có mấy video vẽ tranh cát gì đó đây.”
“Đúng rồi,” Trình Khác nhớ tới một chuyện, lấy điện thoại di động ra, “Video buổi biểu diễn hôm nọ, Hứa Đinh cắt ra một đoạn cho cậu, cậu muốn xem không?”
“Không xem,” Giang Dư Đoạt lập tức nói, “Ngu lắm đúng không? Tôi không xem.”
Video cực ngắn, chỉ hơn mười giây, ống kính kéo từ trái sang phải, Giang Dư Đoạt vừa khéo đứng ở giữa, cho nên toàn bộ cảnh này đều có y.
Đúng là có hơi ngốc, nhưng bộ dạng tập trung nghiêm túc lại có chút… đáng yêu.
“Tôi gửi cho cậu.” Trình Khác gửi video qua.
“Đã nói tôi không xem!” Giang Dư Đoạt cau mày nói, nhưng lúc điện thoại kêu, y vẫn cúi đầu chọc chọc hai lần trên điện thoại, nhìn màn hình, sau chốc lát mới ngẩng đầu lên, “Tôi đệt, trông vẫn đẹp trai lắm mà.”
“…À.” Trình Khác không nhịn được cười, “Ừ.”
“Bình thường Trần Khánh cũng thích quay video,” Giang Dư Đoạt nhìn màn hình, “Lấy cái điện thoại mờ tịt của nó quay, mỗi lần quay đến tôi, tôi đều thấy trông mình y như cu li cửu vạn bến tàu, xem ra vẫn phải xem máy quay.”
“Cũng phải xem người nữa.” Trình Khác hơi do dự, cầm điện thoại giơ về phía Giang Dư Đoạt.
“Muốn chụp tôi à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Ừ, chụp được không?” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt trong ống kính.
“Chụp được chứ, tôi cũng không phải danh nhân gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu là Tam ca còn gì,” Trình Khác gõ một cái trên màn hình, zoom vào mặt Giang Dư Đoạt, sau đó lại zoom ra xa, “Coi như là danh nhân vùng này rồi.”
Nhân viên phục vụ bưng một đĩa xiên thịt to lại, đặt xuống giữa hai người bọn họ.
Trong ống kính đột nhiên mờ mịt vì hơi nóng.
“Ăn đi,” Giang Dư Đoạt cầm lấy một xiên thịt, “Chốc nữa hẵng chụp.”
“Ừm.” Trình Khác đáp, đang định dừng, lại nhìn thấy xương quai xanh Giang Dư Đoạt lọt vào ống kính, hắn không nhịn được đè ống kính xuống, chụp xương quai xanh vài cái.
Giang Dư Đoạt cắn một miếng thịt sau đó nhìn chằm chằm hắn: “Anh chụp chỗ nào đấy?”
Trình Khác không trả lời, cười cười thả lại điện thoại vào túi.
“Chụp chỗ nào rồi?” Giang Dư Đoạt cúi đầu nhìn lên người mình, ánh mắt đi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm: “Con mẹ nó anh…”
“Cút!” Trình Khác ngắt lời y, “Cậu mới con mẹ nó! Cậu nhìn chỗ nào đấy! Mắt cậu để ở đũng quần cậu xem, có thể nhìn được ống kính của tôi à!”
“Tôi cảm thấy anh chụp xuống dưới đó, thôi kệ đi,” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, tiếp tục ăn thịt, “Ê, anh có phải chụp xong sau đó tối về…”
Nói được nửa y dừng lại, nhìn Trình Khác một cái, không nói nữa, lại cắn một miếng thịt.
“Không đến mức đó,” Trình Khác thở dài, “Tôi nếu thật muốn tối về làm gì đó, chỉ cần nhìn video cậu ăn xiên nướng, tôi xem xong bao nhiêu nắng cũng tắt hết.”
“Đệch,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh nói cũng mạnh miệng đấy, còn có mặt mũi chê bôi tôi đặt tên Đại Thốn?”
“…Hai cái này không giống nhau.” Trình Khác nói.
“Cũng do anh tưởng tượng thôi, Đại Thốn chính là chữ Đoạt.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ, vậy Tiểu Đoạt là cái gì?” Trình Khác cầm một xiên rau hẹ.
Giang Dư Đoạt nở nụ cười, không nói nữa, cầm bình rượu đưa cho hắn.
Trình Khác cầm bình rượu mở ra, cụng vào bình của y một cái, rồi ngửa đầu uống một hớp rượu.
Sau đó hai người họ không nói gì nữa, Trình Khác có hơi đói, một miếng thịt một ngụm rượu ăn rất ngon lành, một tháng này tuy hắn kiên trì cố dùng đĩa bát, nhưng ăn cũng chỉ là mì ăn liền và thức ăn ngoài, cực thảm, hiện giờ, xiên nướng cùng Giang Dư Đoạt trước mắt cực kỳ làm người ta sung sướng.
Hắn liền cầm lấy một xiên thịt gì đó nhìn giống như ruột, cắn một miếng, giòn giòn.
“Đây là cái gì? Ruột à?” Hắn lại cắn một miếng, “Sao lại hơi giòn giòn?”
“Trước đây chưa từng ăn à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Chưa,” Trình Khác có hơi do dự, “Không phải là sâu bọ gì chứ?”
“Không phải,” Giang Dư Đoạt nói, “Mấy hàng làm ăn đểu giả chắc cũng có khi dùng sâu bọ gì đó làm giả, quán này không như thế, cũng chỉ có mấy xiên này thôi, đến muộn rồi cũng không ăn được.”
“… Dùng sâu làm giả cái gì?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, một lúc sau liền đưa tay cầm đi nửa xiên “ruột” trong tay hắn: “Anh ăn cái khác đi, cái này tôi vốn cũng không gọi cho anh.”
“Mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ gì?” Trình Khác bắt đầu căng thẳng.
Giang Dư Đoạt nhích nhích lại gần hắn: “Tôi nói với anh rồi, anh đừng có chửi tôi đó.”
“A.” Trình Khác cũng theo bản năng nhích nhích lại gần y, cùng y mặt đối mặt trừng nhau.
“JJ.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác ngây người.
“Của heo.” Giang Dư Đoạt còn nói thêm, “Là heo tiên*.”
“……..A?” Trình Khác đến nửa ngày mới phục hồi tinh thần, chậm rãi dựa vào ghế, “Tôi đệch.”
Giang Dư Đoạt cầm xiên heo tiên lên ăn, nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười: “Aiii, thiếu gia.”
“Gì?” Trình Khác nhìn y.
“Dáng vẻ khiếp sợ của anh nhìn rất thú vị,” Giang Dư Đoạt cười nói, “Hơi giống thằng nhóc ba tuổi rưỡi cạnh nhà tôi.”
______________________________________________________________________________________–
*kính mắt ếch của Đại Thốn:
*rượu nhị oa đầu
*heo tiên nướng: