Gojo Satoru gần đây hơi buồn vui thất thường. Sasuke nghĩ.
Không phải nói tính tình vốn có của đối phương là tốt đẹp. Y hoàn toàn không có ý này.
Chỉ là lúc trước cái người trưởng thành cao một mét chín này tuy luôn hành xử như một đứa nhóc, cứ thích đi trêu chọc người khác nhưng phần lớn thời gian đều là do tâm tình không tệ mới làm vậy.
Gần đây Sasuke cảm thấy ngày nào cũng vậy, mỗi khi Gojo Satoru thoắt ẩn thoắt hiện chọc ghẹo y thì tâm tình lúc tốt lúc xấu, tần suất xấu hình như cao hơn trước đây nhiều.
Y tự nhận bản thân không phải là một Uchiha rành rẽ việc nghiền ngẫm cảm xúc của người khác — điều này có thể thấy được từ Sharingan. Những ai trời sinh giỏi đồng cảm với người khác như Itachi-nii sẽ có năng lực thiên hướng ảo thuật, còn như y thì năng lực chính là loại công kích trực tiếp hơn.
Tuy mọi Uchiha trời sinh đã có tính cách mẫn cảm lại cố chấp nhưng phần lớn sự mẫn cảm đều nhắm đến bản thân mình.
Bị ai liếc thoáng qua cũng phải nghĩ xem đối phương có ghét mình hay không, người khác nói một câu cũng phải lăn lộn suy nghĩ thật lâu, sau đó không tự giác mà đi để tâm mấy chuyện vụn vặt, cảm thấy mình không đúng tý nào, chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan để đạt được mục đích.
Còn trong lòng người khác rốt cuộc nghĩ gì thì bọn họ lại không mẫn cảm đến vậy. Dù là Itachi-nii hay Shisui cũng có lúc đầu óc sập nguồn.
Ít nhất là toàn bộ những lúc mà Sasuke có ý đi nghiền ngẫm xem người khác nghĩ gì đều là khi đối mặt kẻ địch, y suy nghĩ cẩn thận xong xuôi thì những kẻ đó cũng chẳng đứng lên nổi nữa.
Nhưng Gojo Satoru trước mặt y hoàn toàn không che giấu cảm xúc của mình, còn thường xuyên cố ý để y cảm nhận được trạng thái của hắn, cho nên y mới phát hiện dao động cảm xúc của đối phương hơi kịch liệt.
Đại khái là từ khi y chính thức trở thành một học sinh cao trung bình thường, thanh thản ổn định bắt đầu đi học, thì người này bắt đầu trở nên càng ngày càng kỳ quái.
Biểu hiện cụ thể đại khái là mỗi khi thấy y đeo túi tennis (bên trong thật ra là đao của y) hoặc là nghe thấy tên Yanagi Renji từ miệng y đều sẽ không hiểu sao mà không cao hứng.
Không, so với không cao hứng thì Sasuke cảm thấy nó giống như một mớ hỗn tạp giữa mê mang và rối rắm khó chịu.
Hỏi Gojo Satoru vì sao thì đối phương lại không nói gì, lần nào cũng lòng vòng nói đông nói tây, chết cũng không nói vào trọng điểm. Sau đó y dứt khoát không hỏi.
Quả nhiên vẫn là dục vọng độc chiếm của trẻ nhỏ lại phát tác rồi.
Sasuke thuận tay đẩy cánh tay Gojo Satoru ra — hình như y càng ngày càng thuần thục, một tay khác cầm cà chua cắn một miếng.
Lớp vỏ ngoài của cà chua chín có màu đỏ, bóng lên rất đẹp mắt. Cắn xuống một miếng, hàm răng trước hết cảm nhận được vỏ quả trơn bóng đàn hồi, sau đó bị bao vây bởi thịt quả mịn như sa, sau cùng thì hạt cà chua chua chua ngọt ngọt và những phần khác mới được môi nhấp vào trong miệng.
Những quả mọng thế này sau khi chín sẽ đầy nước quả, cầm lên ăn sẽ dễ chảy khắp nơi, khiến người ăn cực kỳ chật vật.
Nhưng Sasuke rất biết ăn cà chua.
Chỉ cần cắn nhẹ một lỗ nhỏ rồi mút vào một chút, lại cẩn thận đi cắn chút thịt quả bên trong rồi liếm hết nước quả chảy ra bên khoé miệng là đã có thể ăn một cách sạch sẽ.
"...Biết ăn cà chua quá nhỉ," Gojo Satoru nói không không, ánh mắt lướt qua cánh môi hồng nhạt của thiếu niên tóc đen, "Tôi cũng muốn ăn."
Màu môi của Sasuke có phải hơi quá đỏ cho một đứa con trai không nhỉ. Hắn mơ hồ nghĩ, được ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu đến mơ màng sắp ngủ.
Sasuke cầm một quả cà chua từ mâm lên đưa cho Gojo Satoru, nhìn hắn cắn một miếng rồi bị vị chua làm nhíu mày, mỗi ý nghĩ đều ném ra sau đầu.
"...Chua quá." Gojo Satoru vất vả lắm mới nuốt miếng cà chua đó xuống được, thù hận nhìn chằn chằm phần còn lại trong tay, trông có vẻ rất muốn thả nó lại vào mâm hoặc ngâm rục trong mật ong rồi rải đầy đường cát lên mới ăn tiếp.
"Không được bỏ." Sasuke nói.
_________________________
Tháng Tư là tháng bình yên nhất kể từ lúc Sasuke xuyên vào thế giới này.
Tuy vẫn phải thanh tẩy chú linh nhưng cuộc sống của y gần như đã vào quỹ đạo. Phần lớn thời gian là đi học như một học sinh bình thường, hoạt động câu lạc bộ cũng có tham gia (Yanagi có tìm y lần nữa để thuyết phục y gia nhập câu lạc bộ Tennis làm một thành viên ma), lại làm quen với bạn học, nhận được mấy chục lá thư tình như thể đã quay về thời ở trường Ninja.
Rất bình đạm, rất có quy luật, thậm chí có thể nói là hơi nhạt nhẽo.
Nhưng y không ghét điều đó, ngược lại còn cảm thấy có chút cao hứng.
Bởi vì y phát hiện, chú lực của Gojo Satoru đã không còn ảnh hưởng lớn như trước đến y nữa.
Gojo Satoru là một đồng bạn không tồi (cái này Sasuke thừa nhận) nhưng không có nghĩa là y sẽ cam tâm tình nguyện để chú lực của đối phương ở trong cơ thể mình mãi — chakra của y để trong cơ thể đối phương thì không sao.
Đây hoàn toàn không phải tiêu chuẩn kép.
Gojo Satoru thiếu chakra của y sẽ không chịu ảnh hưởng gì, có lẽ ngược lại, ảnh hưởng của việc này đối với Sasuke sẽ lớn hơn một chút. Nhưng nếu Sasuke thiếu chú lực của Gojo Satoru thì dù cuối cùng có may mắn không chết đi nữa cũng sẽ lâm vào trạng thái cực kỳ suy yếu, đến tự vệ cũng sẽ thành một vấn đề lớn.
Y không thể nào nhịn được.
Vào đêm Bách Quỷ Dạ Hành, lượng chú lực Gojo Satoru đưa vào cơ thể Sasuke không nhỏ, tương đương với ba phần tư lượng chakra trong cơ thể y.
Qua Tết, y bắt đầu nghiên cứu xem nên dùng chú lực như thế nào.
Xen lẫn với việc đó là thanh tẩy chú linh, học bổ túc, khai giảng, đi học; cho nên tốc độ tiêu hao chú lực cũng không nhanh như y nghĩ, mãi đến đầu tháng Tư chúng mới hoàn toàn tiêu biến khỏi cơ thể y.
Sasuke còn nhớ rõ lúc ấy mình đang học môn Ngữ Văn.
Người thầy trung niên mảnh khảnh, mang mắt kính đồi mồi đứng trên bục giảng, phấn viết trong tay vẽ ra từng nét trắng nhạt, phát ra âm thanh 'lạch cạch'.
Đằng trước y là một nam sinh mặt có tàn nhang, tóc xoăn tự nhiên màu nâu nhạt, luôn khiến người khác cảm thấy đó là do lúc ngủ lăn lộn mới rối tung lên như vậy.
Lúc học Ngữ Văn cậu ta thích im ỉm ngủ gật, đầu cứ gục lên gục xuống.
Ban đầu Sasuke thậm chí còn không ý thức được điều gì khác biệt, mãi đến khi viên phấn của giáo viên Ngữ Văn lướt qua hơn phân nửa lớp học rồi chuẩn xác đập vào đầu bạn tóc xoăn kia, y mới đột nhiên phát hiện rằng không biết từ khi nào mà cơ thể mình chỉ còn chakra.
Tuần hoàn lưu chuyển cực kỳ thông thuận, tự nhiên trong cơ thể, bị y thu liễm đến cực hạn.
Có lẽ là vì chú thuật sư căn bản không có ý muốn che giấu nên chú lực của y cũng giống như bản thân người đó, không thể nào chế phục. Lúc trong cơ thể Sasuke vẫn còn chú lực của Gojo Satoru, việc thu liễm khí tức của y vẫn luôn thiếu sót chút gì đó, vẫn cứ phải lộ ra chút dấu vết.
Mà hiện tại, Sasuke tiến vào trạng thái mà khí tức gần như biến mất, trạng thái quen thuộc từ lâu của y.
Hơn nữa không còn cảm giác lúc trước nữa — y cảm thấy dù từ này về sau y không bao giờ để chú lực của Gojo Satoru tiến vào cơ thể nữa thì hậu quả tạo thành cũng hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Đây có lẽ là sức mạnh giữa người với người theo lời Itachi-nii.
—Nếu ngay từ đầu Sasuke là nhờ sức mạnh bất hợp lý của Gojo Satoru mới được thế giới này chấp nhận thì bây giờ, việc y thành lập liên hệ với nhiều người hơn đã cho y một thân phận chân thật.
Không chỉ là thức thần Uchiha Sasuke trong miệng Gojo Satoru, y còn là Uchiha Sasuke sẽ cho mèo hoang ăn mà học sinh năm Hai quen biết, là Uchiha Sasuke muốn đi học mà Nanami Kento biết, là Uchiha Sasuke thông minh mà Yanagi Renji quen, còn là Uchiha Sasuke mà nhiều học sinh, giáo viên ở Rikkaidai biết.
Nhận thức của những người này như từng sợi dây mỏng manh yếu ớt quấn lên người Sasuke, kéo y về phía toà thành trôi nổi giữa không trung mang tên thế giới này.
Lúc trước chỉ có một mình Gojo Satoru lôi kéo Sasuke, cho nên một khi đối phương buông tay, y sẽ lập tức ngã tan xương nát thịt. Hiện tại đã có những sợi dây dù trông có vẻ quá mức yếu ớt so với tay Gojo Satoru kia nhưng khi buộc lại cùng nhau sẽ có thể cung cấp sức mạnh không thua gì đối phương, giúp Sasuke có thể tự mình vươn tay nắm lấy cửa thành, đẩy cửa tiến vào thế giới này.
Sau khi phát hiện điều này, tâm tình của Sasuke cho đến bây giờ vẫn rất không tệ, ngay cả độ nhẫn nại bao dung đối với Gojo Satoru cũng tăng một bậc.
Chỉ là tâm tình của Gojo Satoru khi ấy trông hơi phức tạp, thậm chí trong mắt Sasuke là như đang giận dỗi mấy giấy.
——
Từ ngày đó, tâm tình của Gojo Satoru vẫn cứ rối nùi.
Tuy cuộc điều tra về Shimizu Shingo tạm chưa có tiến triển nhưng hắn không vội. Chú thuật sư muốn mưu tính cái gì sau lưng người khác đúng là việc không thể dễ dàng hơn được nữa, hắn phát hiện ra điểu bất thường ở đối phương đã xem là bất ngờ ngoài ý muốn. Hiệp hội thì giờ này năm nào cũng mang thái độ rất ôn hoà, gần như là hắn cần cái gì thì cung ứng cái đó, là một khoảng thời gian nhẹ nhàng khó có được.
Đến nỗi Simizu Iwa vừa được điều đến học kỳ này, Gojo Satoru cũng không có ý tưởng gì. Đối phương trước mắt vẫn còn trong trạng thái thăm dò, tựa như đã hoàn toàn giấu đi tính khí của mình, trở thành một người cẩn trọng, chịu thương chịu khó, nhanh chóng có được sự khen ngợi của phần lớn giáo công nhân viên. Còn sau này anh ta muốn làm gì, Gojo Satoru không để ý.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Chỉ là một trợ lý nho nhỏ, không thể khơi được bao nhiêu sóng gió cả.
Nhưng sự nhàn tản của hắn chỉ tiếp tục đến ngày mà Sasuke thay đổi thái độ.
Thiếu niên tóc đen đẩy cửa phòng khách, trong tay còn xách cặp, hai chân thẳng tắp, thon dài, đồng phục tây trang hơi xốc xếch, để lộ áo sơ mi trắng được đóng trong lưng quần, lúc bước đi cứ như có một phần của chiếc eo mềm dẻo lộ ra bên ngoài, thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhưng thứ Gojo Satoru chú ý đến chính là biểu cảm trên mặt đối phương.
Tính cách Uchiha Sasuke rất lãnh đạm, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, thậm chí ngay cả khi so sánh Megumi mà Gojo Satoru cho rằng tính cách không đủ hoạt bát với đối phương thì cậu cũng có thể được coi là ánh mặt trời ngoan ngoãn.
Nhưng hiện tại, mắt y mang chút ý cười.
Rất nhạt, thậm chí đặt lên mặt người khác có khi còn không thể coi là ý cười, chỉ là do xuất hiện trong mắt Uchiha Sasuke mới khiến nó phá lệ rõ ràng.
"Cần chú lực của tôi không?" Gojo Satoru tủm tỉm vẫy tay với đối phương, trong lòng đột nhiên hơi bất an.
Hắn rất ít khi có cảm xúc này. Từ nhỏ đến lớn đều là người khác chiều theo hắn, đi theo hắn, sợ hắn, ngay cả hắn ngã cũng không ai sẽ cảm thấy hắn đau, mà là cho rằng hắn có thể, cũng nhất định phải tự mình đứng lên. Vì thế hắn liền lớn lên thành một người tuyệt đối không do dự, cũng không mê mang hay dao động.
Cũng không có ai đáng để hắn hao tổn tâm trí đi chuẩn bị gì cả.
"Không."
Ngữ khí của thiếu niên tóc đen có thể coi là ôn hoà, chút sung sướng nhợt nhạt trong mắt vẫn ơ nguyên đó. "Hình như tôi không cần chú lực của anh nữa."
Trừ Uchiha Sasuke.
Ban đầu Gojo Satoru cảm thấy đối phương là một khối băng, sau đó lại cho rằng y là ngọn lửa trong băng, rồi sau nữa mới ý thức được thiếu niên thật ra chỉ là một nắm tro tàn còn vương một đốm lửa.
Lúc đầu chạm vào hơi nóng, nhưng sau khi thích ứng thì chỉ thấy thoải mái đến không muốn rời đi, bị hơi ấm hun đến mức muốn nằm xuống lăn một vòng.
Nhưng ngọn lửa trước kia là dáng vẻ gì, Gojo Satoru không thể nào biết được. Thế nên hắn muốn châm lại ngọn lửa của đối phương, dù không tiếp tục trạng thái hiện tại cũng được, chỉ cần Sasuke cùng hắn là được.
Ý niệm mơ hồ này trong mấy tháng gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, mà Gojo Satoru cũng dần cảm thấy quan hệ giữa hắn và Sasuke hình như còn thiếu chút gì.
Không chỉ là đồng đội, không chỉ là cộng sự, còn có thể là quan hệ gì khác nữa.
Gojo Satoru lúc trước vẫn luôn cảm thấy thời gian còn nhiều, dù có cột Sasuke vào bên người mình rồi chậm rãi nghĩ cũng hoàn toàn không thành vấn đề — dù sao Sasuke cũng không có ý kiến gì, trước kia thậm chí còn cho rằng điều kiện hắn đưa ra quá qua loa nên không muốn thực hiện. Hắn cảm thấy đối phương đã giống mình, tiếp thu ràng buộc này, thậm chí quen với sự tồn tại của nó.
Nhưng bây giờ đối phương trông rất thoải mái.
"...Hiện tại vẫn hữu dụng mà nhỉ." Nam nhân tóc trắng ngắn im lặng hai giây, duỗi tay bắt lấy cổ tay thiếu niên rồi vững vàng truyền sang một luồng chú lực.
Sasuke sửng sốt nhưng cũng không cự tuyệt. Chỗ chú lực đó với y mà nói thì đúng là hữu dụng.
Kết quả của việc muốn châm lại ngọn lửa cho đối phương chính là bất cẩn làm bản thân bị bỏng.
Lúc trước hắn nghĩ gì mà lại để Sasuke chạy ra ngoài đi học, còn mỗi ngày ở chung với người thường nhỉ?
Tuy rằng Sasuke quen biết nhiều người hơn là chuyện tốt, nhưng quả nhiên vẫn hơi phiền.
Gojo Satoru giận dỗi hai giây.
Hắn ý thức được, một khi 'ràng buộc' giải trì, thiếu niên có lẽ sẽ lập tức cao chạy xa bay; giống như loài chim ưng nhất định phải bay lượn trên bầu trời chứ không phải rơi trên mặt đất, dừng lại bên đầu vai một người nào đó.
Cứ nghĩ đến điều này là hắn lại cảm thấy trong lòng dâng lên một trận bực tức, nhiệm vụ tháng Tư nhờ đó mà tiêu đi không ít với tốc độ vượt xa đồng nghiệp.
Ijichi từng một lần cho rằng hắn muốn bỏ gánh không làm.
——
Tầm mắt của nam nhân tóc bạc dịch sang Sasuke một lúc, đối phương thì ném lại cho hắn một ánh mắt 'phải ăn xong, không là ta nhét cà chua vào dạ dày ngươi'.
Gojo Satoru bĩu môi, lười vào phòng bếp tìm đường nên chỉ có thể cắn tiếp một miếng, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Mặc kệ bản thân hắn bị gì, trước tiên phải giữ Sasuke lại đã.
"...Sắp phải bận rồi đây." Hắn nói với thiếu niên cạnh mình.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sao tôi viết hai ngàn chữ lâu vậy chứ, 9h viết đến 11h40, đại khái là công việc ép khô tôi rồi
Một số chú thích:
Thời gian chương xảy ra: Đầu tháng Năm, tuần lễ vàng ở Nhật.
Tôi cảm thấy đau do bỏng nóng và đau do bỏng lạnh rất giống nhau. Gojo Satoru cho rằng Sasuke là băng, sau này mới phát hiện là lửa.
Sasuke: Cuộc sống bình lặng = siêu cấp đại soái ca chuyển đến mà cả trường đều biết, thành tích tốt, thể lực tốt, trước mắt đã có người đang cược xem lần tỏ tình thứ mấy sẽ thành công. Sống bình lặng thật mà, không khác trường Ninja mấy. Quan hệ giữa y và Gojo Satoru tốt đến mấy cũng không có nghĩa là y đồng ý 'ràng buộc' vĩnh viễn, điều này sẽ không thay đổi.
Satoru: Anh nhận ra nhanh lên tôi muốn viết anh nhận ra quá (thần chí mơ hồ).
Không có ai đáng để hắn hao tổn tâm trí đi chuẩn bị cả - thời Cao chuyên trong đầu Gojo Satoru không có dây thần kinh này, sau đó muốn cải cách cũng chủ yếu là vì lý niệm thay đổi (không phải vì Suguru, hắn biết rõ đối phương đã không quay đầu được. Suguru chỉ là khiến hắn nhận ra rằng mình vẫn chưa trưởng thành. Trong văn của tôi là vậy đó đừng mắng).
_______________________
Lời editor: Mệt quá ;-; Coi hai người này giằng co mà gấp giùm luôn ấy