Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun

Chương 2




Ieiri Shoko bất đắc dĩ đỡ trán, "Anh cứ nghênh ngang đi vào như vậy sao, máu rơi trên sàn này!"

"Không sao không sao, dù sao Yaga cũng sẽ cho người dọn sạch." Gojo Satoru ngựa quen đường cũ mà đi đến phòng y tế, đặt người trên giường, sau đó khom lưng quan sát vết thương của y một chút.

"Nhìn qua vẫn là nên lại phiền cô trị liệu một chút." Hắn đứng dậy, xua xua tay liền chuẩn bị rời đi.

"Này, trên người của anh đều là máu, không cần đi dọa ông già kia." Ieiri Shoko hô lên.

"Không cần!" Gojo Satoru quay đầu làm mặt quỷ với nàng, "Nhớ chích cho y mấy mũi an thần, tôi rất nhanh sẽ trở về~" hắn mang theo áo khoác, rất nhanh biến mất ở cuối hành lang.

———

Văn phòng hiệu trưởng

"...Cho nên, tình huống đại khái là như vậy." Gojo Satoru ngữ khí nhẹ nhàng tổng kết.

Thái dương Yaga Masamichi nổi lên vài cái gân xanh.

"Cái gì mà tình huống đại khái là như vậy!" Hắn cảm giác mình bị chọc giận đến ná thở, "Okkotsu thì thôi, cậu ta là hậu duệ của Sugawara no Michizane, có tiềm lực cực đại, tôi đã giúp cậu bọc hậu rồi, bây giờ cậu lại nói với tôi cậu nhặt một kẻ không rõ thân phận về, còn mang y vào kết giới trường, thậm chí còn gọi Shoko ra bên ngoài trị liệu cho y, cậu nghĩ cái gì vậy hả?"

Chú hài phía sau Yaga Masamichi khoanh tay, cùng chung chiến tuyến với chủ nhân mà gật gật đầu.

"Không cần tức giận như vậy," Gojo Satoru vỗ vỗ đầu một con chú hài khác bên người, "Rốt cuộc tình huống khẩn cấp mà, nếu Shoko không tới phỏng chừng đứa bé kia căn bản đợi không được xe cứu thương." Hắn chỉ chỉ máu trên người, "Phản chuyển thuật thức cũng chưa hoàn toàn cầm máu, loại tình huống này khẳng định là muốn điều tra rõ ràng, ông nói có phải hay không?"

Yaga Masamichi cảm thấy hắn nói có chút đạo lý, nhưng là...

"Cậu không thể thay một bộ quần áo rồi đến đây sao?" Hắn rít gào với thanh niên tóc bạc, "Sàn hành lang của trường cũng dính máu, cậu có biết sàn gỗ rất khó dọn sạch không đồ khốn!"

"Biết rồi biết rồi," Gojo Satoru nhàm chán mà móc móc lỗ tai, "Mỗi năm tiền thưởng của tôi đều dùng để vận hành trường học, dọn sạch sàn nhà một chút vẫn còn tốt mà." Hắn cúi đầu đi tìm daifuku trong túi, làm trò mà ở trước mặt Yaga cắn một miếng, "Ăn siêu ngon! Ông muốn nếm thử không?" Hắn hỏi Yaga Masamichi.

"Đó là bởi vì tiền thưởng của cậu đều bị trừ hết!" Yaga Masamichi nặng nề mà ngã người về lại lưng ghế, điên cuồng phất tay với Gojo Satoru, "Đi mau đi mau, đừng để tôi thấy cậu."

"Hai~ hai~," Gojo Satoru mồm miệng không rõ trả lời. "Thật sự không nếm một chút hả?"

"Mau cút!"

——

Trường Cao chuyên Chú thuật nói là ở Tokyo, trên thực tế là trong núi rừng nơi giao giới của Tokyo và Kanagawa. Nơi này bình thường ít người lai vãng, thậm chí đến giao thông công cộng cũng không có, muốn đi nơi thị thành phồn hoa chỉ có thể xuống núi rồi đi bộ rất xa để đón một chuyến xe buýt một tiếng đồng hồ. Trừ giáo công nhân viên của trường căn bản không có người sẽ đi đến nơi này.

Điều này cũng có nghĩa là dưới đại đa số tình huống, trường có hoàn cảnh yên tĩnh và không bị quấy nhiễu.

"Nghe thấy không?" Zen'in Maki nghiêng đầu nghe trong chốc lát.

"Cá hồi." Thiếu niên tóc xám nhạt cùng Panda bên người nhất trí gật đầu.

Có tiếng rống sụp đổ của đàn ông trung niên truyền đến.

"Gojo-sensei... Lại làm cái gì vậy." Okkotsu Yuta ôm thanh katana thật dài ngồi ở một bên.

Làm tân sinh năm nay của Cao chuyên Chú thuật, nửa năm cũng đủ làm những học sinh này hiểu rõ cái gọi là tính cách ác liệt của chú thuật sư mạnh nhất, cũng dần quen với ngôi trường cứ cách một quãng thời gian là bị vị thầy này làm cho gà bay chó sủa.

Bất kể thế nào, cứ nghĩ rằng đối phương kỳ thật là một giáo viên không tệ lắm liền cảm thấy tâm tình càng thêm phức tạp. Okkotsu Yuta bất đắc dĩ thở dài.

Cứ cảm thấy từ khi nhập học tới nay số lần mình thở dài còn nhiều hơn mười năm trước.

Lúc học sinh đang nói chuyện phiếm, Gojo Satoru đã trốn ra khỏi văn phòng hiệu trưởng. Hắn trở lại phòng mình xử lý sạch sẽ vết máu trên người rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, thậm chí còn không nhanh không chậm mà đi nhà ăn gói một phần cơm chiều mang lên phòng y tế.

"Cảm ơn." Ieiri Shoko ngồi sau bàn làm việc, trên mặt mang theo vài phần ủ rũ, thoạt nhìn ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời, chỉ chỉ màn che liền lo phần mình mà bắt đầu ăn cơm chiều.

"Tôi động một chút y hẳn sẽ không chết đi?" Gojo Satoru vuốt cằm do dự nói.

"Kiến nghị anh đừng lộn xộn," Âm thanh của Ieiri Shoko truyền đến từ sau lưng hắn, "Tôi rất vất vả mới làm trạng thái y ổn định lại, ngã ra sàn thì tỉnh lại hay không cũng khó nói."

"Cô sao có thể nghĩ cho tôi như vậy chứ?" Âm điệu của Gojo Satoru dần ủy khuất, "Tôi chỉ là muốn thay bộ quần áo cho y. Cô xem cô, cắt nát hết quần áo người ta."

Ieiri Shoko hừ lạnh một tiếng.

Không cắt nát quần áo anh nói cho tôi làm sao bôi thuốc quấn băng?

"Vậy thật xin lỗi a, trong lòng tôi anh chính là loại người này." Nàng nói, "Chỗ này của tôi không có quần áo bệnh nhân, anh tự mình chuẩn bị đi."

"Quá vô tình a Shoko," Gojo Satoru khoa trương mà thở dài, "Không cho nhìn lén mỹ thiếu niên nha, tôi phải thay quần áo cho y."

"Quả nhiên vẫn là rất muốn đá anh ra khỏi văn phòng tôi a... Gojo Satoru."

Gojo Satoru làm lơ thanh âm phía sau, kéo kín màn sau người rồi lôi ra một bộ áo ngủ từ túi giấy vừa rồi mang đến cùng với cơm chiều.

"...Tôi còn không kịp mặc, đúng là tiện cho anh..." Ieiri Shoko vừa ăn cơm vừa đen mặt nghe âm thanh vọng ra từ trong màn.

"...Đã cắt nát như vậy thì dứt khoát cởi ra cho rồi, để quần áo trên người làm gì..."

"...A, y phục với giày này là thiết kế kỳ quái gì thế này, quá là không có mắt thẩm mỹ..."

"...Còn thích dùng xăm dán sao..."

"..."

"Gojo Satoru, câm miệng!"

Làm một bác sĩ "Cứu trị nhân sĩ ngoại lai không rõ thân phận", việc làm của Ieiri Shoko hiển nhiên hoàn thành phi thường xuất sắc.

Lúc Gojo Satoru thay quần áo cho đối phương, phát hiện các vết thương lớn lớn bé bé trên người thiếu niên đều đã tương đối mà được xử lý ở một mức độ nhất định, nơi nên băng bó đều được dùng băng vải sạch sẽ băng bó, những miệng vết thương nhỏ còn lại cũng đã được sát trùng tốt.

Nhưng mà có thể là do bình thường xử lý thi thể nhiều, Ieiri Shoko trị liệu xong các vết thương cũng thuận tiện rửa sạch sẽ bụi đất trên người thiếu niên, tóc cũng chải vuốt đơn giản một chút. Hiện tại lại thay quần áo sạch sẽ, nhìn qua trừ ngực còn đang hơi hơi phập phồng thì không khác gì người chết.

Quả nhiên nên nhắc nhở nàng một chút, không cần đem phòng y tế bố trí giống phòng giải phẫu.

Ấy... Phập phồng hình như yếu đi một chút...?

"Shoko!" Gojo Satoru kéo Ieiri Shoko lại, "Y không phải sắp chết đi?"

Ieiri Shoko trợn trắng mắt, "Anh đang hoài nghi trình độ của tôi à?" Nàng nhìn chỉ số trên máy theo dõi, lại khom lưng kiểm tra, "Tuy rằng không biết vì sao tần suất hô hấp và tim đập đều hạ thấp, nhưng tình huống còn coi như ổn định, hẳn là không vấn đề gì."

"Cho nên bây giờ anh chuẩn bị làm gì?" Nàng quay về bàn làm việc uống một ngụm nước, chống đầu nhìn Gojo Satoru đang ngồi quay lưng về phía thiếu niên trên giường bệnh.

"Tố chất thân thể của y rất tốt, có thể nói là tốt nhất mà tôi từng thấy qua, nhưng là độ tiếp nhận đối với phản chuyển thuật thức không cao lắm. Hơn nữa," nàng lại uống một ngụm nước, "Anh thử chạm vào mắt y đi."

Gojo Satoru tò mò duỗi tay qua.

"...Đây là..."

Tay hắn bị một thứ gì đó không thấy được chặn lại.

"Rất kỳ quái đúng không? Rõ ràng không có Lục Nhãn, nhưng lại có thứ gì giống như Vô Hạ Hạn thuật thức."

Gojo Satoru kéo bịt mắt xuống, con ngươi nhạt màu như tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên.

"...Không có chú lực lưu động, nhưng xác thật phi thường giống Vô Hạ Hạn..."

Trên măt hắn lộ tươi cười hưng phấn như trẻ con nhìn thấy cái gì thú vị.

"Chỉ có đôi mắt sao... Vẫn là giống tôi..."

Hắn thử thăm dò duỗi tay đến nơi khác, sau đó không hề trở ngại mà chạm vào gượng mặt thiếu niên, còn ác liệt nhéo một cái, để lại dấu tay hồng nhạt trên gương mặt trắng sứ của y.

"Quá thú vị... Chuyện này trước tiên không cần nói cho người khác," hắn xoay người đem ngón trỏ đặt trên môi, cười tủm tỉm nói với Ieiri Shoko. "Yaga cũng đừng nói. Ngày mai tôi sẽ chuyển y đến nhà cũ, chờ y tỉnh rồi quyết định xử lý thế nào. Thế nên, đêm nay liền nhờ cô rồi~"

"Tôi từ chối." Ieiri Shoko bình tĩnh nói, "Thức đêm là kẻ thù của phụ nữ. Hơn nữa thuốc an thần tôi tiêm cho y cũng đủ để một người trưởng thành ngủ đến tối mai."

"Ài, không cần vô tình như vậy a," Gojo Satoru tiến đến trước mặt Ieiri Shoko, "Ngày mai tôi còn phải đi công tác nơi khác, hôm nay không thể nghỉ ngơi tốt không chừng ngày mai sẽ bị thương, bị thương tâm tình sẽ không tốt, Whiskey trước đó hứa với cô khả năng cũng sẽ bị tôi mượn rượu tiêu sầu uống sạch, Megumi khả năng cũng không có người chăm sóc chỉ có thể chạy tới tìm cô..."

"Câm miệng! Đủ rồi! Tôi đồng ý!" Ieiri Shoko đau đầu mà nói, nàng thật không nên nhờ Gojo giúp mình tìm rượu, cũng không nên bị môt cuộc điện thoại của hắn gọi ra ngoài trị cho một kẻ kỳ quái.

"Thank you~ Shoko-chan," Gojo Satoru chớp chớp mắt với Ieiri Shoko, mang lại bịt mắt rồi mang túi đựng quần áo bẩn rời phòng y tế.

Lúc ra khỏi phòng y tế trời đã tối đen, sàn hành lang dài bằng gỗ bởi vì lâu năm không tu sửa không ngừng kẽo kẹt rung động theo bước chân của người đi trên nó. Gojo Satoru giương mắt nhìn thoáng qua ánh tráng trên đỉnh đầu.

Hôm nay không biết vì sao ánh trăng tròn vốn trắng tinh không tì vết lại ẩn chứa chút màu đỏ, làm cho màu trời đêm nhìn có chút kỳ dị.

Hắn lại nghĩ tới đồ trong túi giấy

Ieiri Shoko là một bác sĩ ưu tú, trước nay không quan tâm thân phận, bối cảnh người bệnh.

"Bác sĩ chỉ cần cứu người là được rồi, mỗi ngày nghe một ít chuyện nhân sinh bi thảm với tôi mà nói không hề có ý nghĩa. Việc khác tự nhiên có người khác đi suy xét."

Khi trị liệu đứa bé kia, nàng gỡ những trang bị trên người đối phương đặt ở đầu giường, vừa rồi bảo Gojo cùng mang đi với quần áo bẩn, thoạt nhìn hoàn toàn không hiếu kỳ mấy thứ kia là gì.

Nhưng Gojo Satoru cần suy xét những thứ này.

Hắn trở lại phòng, đem đồ vật bên trong đều đổ ra.

Trừ quần áo có một vết thương trí mạng trên ngực, bên hông y còn có đeo chú liên kết (*), bên trong chứa một đống vũ khí hình thù kỳ quái, mấy lọ thuốc viên không rõ công dụng, còn có một chồng phù chú hắn trước nay chưa thấy qua.

Hơn nữa còn các loại sẹo cũ mới hắn thấy khi thay quần áo...

"Ngươi rốt cuộc là ai..."

__________________

(*) 注连结, cầu cao nhân, khúc này tôi nghĩ nó đại khái là cái mà ninja trong Naruto hay đeo để để vũ khí các thứ, hoặc là cái đai lưng của Sas.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.