Thục Nữ Thời Đại

Chương 94: - Ngọt đến đau răng tôi (Hoàn)




Editor:  Ddil

Dương Dương muốn giới thiệu Nhan Hâm và Tòng An với người trong nhà, suy cho cùng hai người cũng sẽ chung sống với nhau cả đời, không phải một ngày hai ngày hay một năm hai năm, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lần trước về không mấy vui vẻ khiến cho Nhan Hâm có nỗi sợ với nhà cô, Nhan Hâm cảm thấy là do nàng làm Dương Dương đổ máu, cho nên không cần biết Dương Dương thuyết phục như thế nào, nàng cũng không muốn đi về chung với cô.

Không phải nàng không muốn cải thiện quan hệ với người nhà Dương Dương, Dương Dương là người nhà của nàng mà, gia đình của Dương Dương cũng là của nàng, nàng đau lòng người yêu của mình bị kẹp ở giữa, muốn giúp cô, nhưng mà thanh quan khó quản chuyện nhà, dù nàng có bản lãnh lớn hơn nữa cũng thể không giải quyết mấy chuyện như vậy.

Sinh nhật Dương Dương cũng là sinh nhật Noãn Noãn, lúc trước Dương Dương không muốn đón sinh nhật chút nào, cô không muốn đối mặt với tuổi tác mỗi năm mỗi tăng của mình, lý do thứ hai cũng là bởi vì người nhà hàng năm đều ép cưới, thậm chí vào sinh nhật cũng phải bắt cô lại, ép cô đối mặt với viễn cảnh già nua đáng sợ không nơi nương tựa.

Nhưng lần này mẹ không có gọi điện tới 'thỉnh/mời' cô về đón sinh nhật, tự cô lại chủ động về nhà. Cô mang về nhà một món quà nhỏ, đó là Tòng An.

Tòng An từ sáng sớm đã ăn mặc gọn gàng theo cô ra cửa, Nhan Hâm đưa hai người đến dưới lầu, dặn đi dặn lại nhiều lần đến đó phải ăn nói dịu nhẹ, không được gây thêm mâu thuẫn, sau đó phải trở về bình an, đưa Tòng An về không được có chút tổn hại gì.

Tòng An còn không rõ bản thân có vai trò đại sứ hòa giải, Dương Dương nói với cô bé về đó để ăn bánh kem sinh nhật của Noãn Noãn, cô bé đã bắt đầu mong đợi.

Nhan Hâm đưa mắt nhìn hai người lên đường, mỗi giây mỗi phút cũng trở nên khó khăn, thời gian trôi qua chậm chạp như không phản hồi.

Tòng An là món quà Dương Dương đưa về nhà, trẻ con là người giúp giảm bớt xung đột tốt nhất, hơn nữa còn là bé gái đáng yêu như vậy, mẹ Dương coi như có tức đến muốn tát chết đứa con gái ruột thịt của bà thì cũng sẽ cúi xuống nhìn đôi mắt cô bé rưng rưng nước mắt trước, cánh tay nâng cao lên cũng vô thức mà buông xuống, bà không làm được, trẻ con là món quà mà Thượng Đế đưa xuống, mà cô bé không khóc không làm khó, lại ngoan ngoãn nghe lời đơn giản là một thiên thần.

Chiêu thứ nhất thắng lợi làm mềm lòng mẹ Dương, Dương Dương thầm giơ ngón cái khen ngợi Tòng An trong lòng, cô ra hiệu cho Tòng An ra tuyệt chiêu lời ngon tiếng ngọt: "Gọi bà nội đi con."

"Chào bà nội." Giọng của Tòng An mềm non nớt êm ái, người nghe cũng thấy ngọt ngào trong miệng.

"Ừ, còn không mau đi vào ngồi, ngồi ở đây, con khát không, có muốn uống nước trái cây không?" Mẹ Dương dắt tay Tòng An đưa cô bé ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, sau khi Tòng An ngồi xuống thì bà thỉnh thoảng lại quan sát cô bé.

Mặc dù là con của người khác, nhưng khi nghĩ tới cô bé gọi mình bà nội, thì lại có cảm giác như cháu của mình, càng nhìn càng thấy thích.

"Mẹ, không cần phiền đâu, con bé không khát." Dương Dương sợ Tòng An bị mẹ mình hù sợ.

"Ai mượn cô trả lời, tôi hỏi con bé." Quay đầu đối mặt với Dương Dương là một gương mặt hung dữ, mà quay lại nhìn Tòng An thì đã trở thành bà nội hiền hòa tử tế.

Dương Dương nói thầm trong bụng, con gái của ông già thì không phải là con gái nữa rồi.

*Câu này cũng hơi khó hiểu một tí, nhưng đại khác chắc chỗ ông già đó là ý nói ba Dương, kiểu như bình thường nhiều người hay nói đùa gọi ba mình là ông già ấy.

Noãn Noãn vừa mới thức dậy đã nghe mẹ nói chị gái tới, mặc áo ngủ bỏ chạy xuống lầu, mẹ của Noãn Noãn chạy đuổi theo phía sau cô bé, chặn lại ở giữa đường, bắt cô bé mặc áo khoác vào rồi mới cho xuống lầu.

Niềm vui của trẻ con rất đơn giản, không cần nhiều điều kiện phức tạp, vui vẻ chơi đùa cùng nhau, chia sẻ quà, không vui thì sẽ thề sau này không để ý tới đối phương nữa, nhưng ngày hôm sau đã ném lời thề ra sau ót.

Nếu ai cũng giống như trẻ con vậy thì tốt biết mấy, Dương Dương cũng không cần buồn rầu. Mẹ Dương đã sớm biết mình không thể ngăn cản được Dương Dương, nếu như bà có thể bắt cô nghe lời bà, thì đã không để cô đến ba mươi mấy tuổi vẫn chưa kết hôn.

Bà muốn cho qua rồi, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng bây giờ con cũng đưa đến nhà rồi, đưa tay không đánh mặt người cười, sau tất cả bà cũng không có cách nào tuyệt tình hoàn toàn.

Lần này đưa đứa nhỏ theo, lần sau đưa người lớn về, mẹ Dương có thể đoán được bước tiếp theo của Dương Dương.

Chấp nhận hoặc phản đối, quyền quyết định là ở bà, nhưng bà cũng đang đắn đo do dự.

Bánh kem lớn để giữa bàn được mở ra, mặt trên bánh phết đầy kem nhiều màu sắc, cái tên Dương Noãn Noãn này có nhiều nét, cho nên cũng đặc biệt dùng nhiều kem, phủ hết nửa cái bánh kem, Dương Dương thì chiếm một nửa khác.

Sinh nhật của hai người vốn luôn đón cùng nhau, bánh kem lần nào cũng sẽ viết đầy chữ, đến cả người bán bánh cũng để ý mà nói muốn tăng giá.

Dương Dương và Noãn Noãn mỗi người được ba điều ước, điều ước của trẻ con rất ngây thơ, của người lớn thì có nhiều trù tính, Dương Dương hi vọng cả nhà bình an, cô và Nhan Hâm còn có Tòng An ba miệng một nhà có thể vững vàng thuận lợi đi cùng nhau, có một câu nói sao ta, năm tháng tĩnh lặng.

Phần phía trên cùng của bánh được cắt thành hai phần, mộn phần dĩ nhiên là đưa đến trước mặt Noãn Noãn, một phần khác đưa tới trước mặt Dương Dương nhưng không dừng lại mà lại đặt trước mặt Tòng An.

"Cám ơn bà nội."

"Mau ăn đi, nếu không ăn sẽ bị dì của con lấy đó."

Dương Dương gượn gạo kháng nghị: "Mẹ, con không có mất mặt đến nỗi đi cướp bánh kem của con nít."

Cô thật sự cũng không phải quá thích bánh kem, trước đây mẹ đưa cô ăn cô đều chán ghét, nhưng giờ nhìn thấy bánh kem vốn phải thuộc về mình để vào dĩa của người khác, Dương Dương vẫn có chút tủi thân trong lòng.

Tòng An nói với Noãn Noãn: "Trên mặt của em có kem."

Noãn Noãn sờ mặt mình cả buổi cũng không có thấy kem, cho nên nhờ Tòng An giúp một tay, Tòng An lén phết một tí kem màu hồng vào tay sau đó nhanh chóng bôi lên má Noãn Noãn, rồi lắc ngón tay dính kem của mình: "Giờ sạch sẽ rồi."

Noãn Noãn bị gạt còn không biết, cứ không ngừng cám ơn Tòng An.

"Con thật là xấu." Dương Dương hạ thấp giọng nói với Tòng An.

Hình sinh nhật năm nay của Noãn Noãn có dính kem, mà cô bé lại không biết gì cả, ngay cả mẹ chụp hình cho cô bé mà cũng xấu xa không nhắc cô bé.

Trong hình Tòng An ngồi bên cạnh Noãn Noãn đang len lén cười, dáng vẻ như con cáo nhỏ.

Buổi chiều, Dương Dương tính đi về, cô đã hứa về ăn tối với Nhan Hâm, hôm nay là sinh nhật cô, cô đã đón sinh nhật với người nhà rồi, cô còn phải trở về với Nhan Hâm, Dương Dương tư tâm trong lòng là phải nắm bắt cả hai bên.

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, mẹ Dương nhìn cô vào lúc này ngay cả ngồi cũng ngồi không yên, giống như cái đệm không phải là đệm nữa, mà là bàn chông.

"Sinh nhật của ba con sắp đến rồi, chuyện tổ chức sinh nhật để cho phận làm con gái như con làm, mẹ không có tính can thiệp, ba con thích đông vui một chút, con tự mình lo liệu đi." Lời nói của mẹ Dương tuy nghe khô khan gượng ép nhưng thật ra đã rất nhường nhịn.

Năm nay ba Dương vừa đúng đại thọ sáu mươi, tóm lại đây là một con số may mắn, trong nhà cơ bản sẽ làm lớn, lần này mẹ Dương chỉ định Dương Dương làm tiệc mừng thọ, là bà cố ý làm hòa. Bà không chịu nhường nhịn, Dương Dương lại càng không xuống nước nói chuyện, cứng đối cứng kết quả hai người giằng co cũng đã gần nửa năm.

Ngay cả ba Dương cũng không chịu nỗi, người nằm bên gối mỗi ngày thở ngắn thở dài, con gái thì tội thấy thương, rõ ràng đã không để ý nữa mà cứ khăng khăng làm căng.

Giống như nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối, Dương Dương từ nơi đó nhìn thấy được hi vọng, có hi vọng thì tốt rồi, từ lúc đầu không có, tích lũy dần dần, rồi cũng sẽ thấy được ánh sáng rực rỡ.

Hôm nay là ngày kỷ niệm của cô và Nhan Hâm, cô sẽ không quên ngày này hai năm trước, một lần ngoài ý muốn đã làm cho đường sinh mạng của cô và Nhan Hâm giao nhau. Nhưng cô may mắn đã không bỏ lỡ nàng, cô kéo Nhan Hâm vào trong sinh mạng của mình, để cho nàng trở thành một phần cuộc sống của cô, Nhan Hâm mang đến cho cô không chỉ tình yêu, mà còn có rất nhiều điều khác.

Những mảnh ký ức của ngày sinh nhật nhanh chóng phớt qua, khiến cô trào dâng xúc động, cô ghét chặng đường dài quanh co này, lòng đầy vui mừng muốn nhanh chóng gặp Nhan Hâm, nói với nàng mỗi một câu nói hiện lên trong đầu cô. Nhan Hâm sẽ bị cô làm cho ớn lạnh, nhưng thật ra thì nàng cũng thích, chẳng qua có đôi lúc sẽ kiềm chế mà thôi.

Ở nhà có một cái bánh kem nhỏ đang đợi cô, Nhan Hâm còn làm một bàn đầy thức ăn, có một ngọn đèn thắp sáng vì cô, quan trọng nhất là có Nhan Hâm. Dương Dương ôm lấy Nhan Hâm khi nàng ra đón cô, ngàn lời nói trên đường trong lúc này đều biến mất chẳng thấy đâu, chỉ để lại một câu nói, tôi yêu em.

"Em cũng yêu Dương."

Đôi mắt Dương Dương tỏa sáng vì phấn kích, giống như kim cương rực rỡ, Nhan Hâm nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt ấy.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc sau, Dương Dương đột nhiên nhíu mày.

Hỏng bét, cô đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.

Nhan Hâm cũng nhận thấy, nàng hỏi: "Tòng An đâu?"

Buổi sáng nàng để Dương Dương mang Tòng An ra ngoài, buổi tối về sao lại chỉ còn một mình Dương Dương.

Dương Dương nhăn nhó, nói: "Tôi quên con bé ở nhà mẹ rồi."

Nhan Hâm thật không biết nói cô thế nào mới phải, cô thế mà lại có thể quên một đứa trẻ lớn như vậy, cô đơn giản là...

"Tôi phấn khích qya1, nên vội vàng chạy về nói em biết chuyện này, ai biết..."

"Chắc không sao, Tòng An ở mẹ Dương cũng không phải bị bỏ ở bên ngoài, Dương gọi điện qua hỏi một chút, nếu được thì để cho con bé ở lại bển tối nay, ngày mai chúng ta đi đón con." Nhan Hâm vuốt ve mặt Dương Dương, xóa đi áy náy và sự do dự lưỡng lự trên gương mặt cô.

Dương Hạo Nhiên đi một vòng trong phòng Noãn Noãn, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa lại che kín.

Hôm nay Noãn Noãn nghe lời hơn thường ngày, không cần ai hối đã chủ động lên giường, Dương Hạo Nhiên tin rằng con gái càng lớn càng hiểu chuyện.

"Ngủ ngon." Dương Hạo Nhiên kéo chăn cho Noãn Noãn.

Tay Noãn Noãn quơ qua qua lại trong không khí: "Ba ba ngủ ngon."

Chờ Dương Hạo Nhiên đóng cửa lại, Tòng An chui từ trong chăn ra ngoài, dựa vào gối đầu nhỏ của Noãn Noãn.

Hai đứa trẻ vui vẻ vì thắng lợi nho nhỏ, Noãn Noãn nói: "Buổi tối chị có đi không?"

"Không đi." Tòng An nói chắc nịch.

Dương Hạo Nhiên gặp vợ mình ở cửa, vợ cầm điện thoại nói với anh bằng giọng rối rắm: "Chị hai nói Tòng An bị bỏ lại nhà của chúng ta rồi."

"Tòng An bị bỏ lại? Nhưng mà giờ con bé ở đâu?" Dương Hạo Nhiên nghĩ đến một cô bé đêm hôm khuya khoắc ở bên ngoài thì liền lo lắng.

Vợ vỗ vai cậu, ý nói cậu đến phòng con gái nhìn một chút, Dương Hạo Nhiên mất một phút mới hiểu được mục đích của vợ, nhẹ nhàng mở cửa phòng, hai người đúng ở cửa nhìn vào: "Đúng là ở đây."

"Lúc đầu anh cho là gấu bông nên cũng không có để ý."

"Được rồi được rồi, trở về ngủ thôi, để em nói chị hai một tiếng tránh để chị ấy lo lắng."

Nhận được tin an toàn của Tòng An từ em dâu, Dương Dương hít sâu một hơi, may mắn mình không có để lạc con bé, nếu không Nhan Hâm chắc chắn sẽ giết mình.

"Không sao đâu." Nhan Hâm bị chuyện này làm tinh thần cũng bồn chồn không yên, con gái cưng lúc này đang ngủ ngon lành, không biết có người vì mình mà áy náy gần chết.

Dương Dương lấy lại tinh thần, nhận thấy được tối nay chỉ có hai người, ánh mắt Dương Dương bắt đầu thay đổi, trở nên không còn trong sáng nữa.

"Hôm nay là sinh nhật tôi, em có chuẩn bị quà cho tôi không?" Dương Dương dán lên người Nhan Hâm.

Nhan Hâm nói: "Không có."

"Thật không có? Tôi không tin, tôi muốn tự mình lục soát một chút, có phải giấu ở đây không..." Tay Dương Dương sờ trên người Nhan Hâm, cô lấy cớ tìm quà để giở trò dê xồm.

"Không ở đây, vậy có phải ở trong quần áo em không, cởi váy ra, tôi muốn lục soát người."

"Cũng không có ở đây."

Dương Dương dùng môi thay tay lục soát mỗi một tấc da thịt Nhan Hâm.

"Vậy nhất định là ở dưới rồi..."

Quần nhỏ bị kéo xuống nằm gọn gàng ở một bên, đôi chân đẹp mở ra trước mắt cô, cô nhìn cảnh đẹp trong đó vẫn thấy không đủ, dùng môi và hai tay thờ phượng.

Cô tìm vào thật sâu, ngón tay ở nơi mềm mại chuyển động dây dưa, dùng chóp mũi đụng vào phía trên hạt đậu đầy đặn, vẻ mặt say đắm, biểu hiện như muốn chết tới nơi.

Chân của Nhan Hâm bị cô nắm lấy gác lên vai, đôi chân trắng nõn thon thả kẹp lấy đầu của cô, Nhan Hâm đưa đẩy eo của mình, trong phòng chỉ toàn là tiếng rên rỉ không kìm nén được của nàng.

Ngón tay Dương Dương lướt đến một vùng ẩm ướt, chất lỏng sềnh sệch chảy xuống bờ mông trắng nõn nà, để lại dấu nước trên đệm, hai tay Nhan Hâm vịn lấy bả vai Dương Dương, mấy đầu ngón tay bấu vào đó.

Đủ kiểu phản ứng là đang nhắc nhở Dương Dương chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Dương Dương vào lúc này lại rút lui, ngón tay vờn vòng lớn, nhưng lại không chịu chạm vào nơi sâu nhất.

"Nói cho tôi biết, quà của tôi ở đâu?" Mục đích của Dương Dương là muốn lấy được kết quả từ trong miệng nàng.

Ngọn lửa bên trong như muốn bùng cháy, đầy khao khát, Dương Dương lại bóng gió, cố tình không thỏa mãn nàng.

Nhan Hâm lấy chân kẹp đầu cô, hai tay giữ lấy cô đè cô xuống giữa hai chân nàng, âm thầm ra lệnh cô ngoan ngoãn thỏa mãn nàng.

Khoái cảm mãnh liệt vào lúc này bùng nổ dâng trào, Nhan Hâm dùng hết sức gọi tên cô, cơ thể giống như con rối bị cắt bỏ dây mềm nhũn ngã xuống.

Dương Dương nói: "Quà của tôi đâu?"

Dương Dương không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng, Nhan Hâm không chịu nỗi, nói: "Buổi tối sẽ đưa Dương."

"Được thôi, tôi sẽ ra sức phục vụ em." Dương Dương cười như một con sói, một con sói đói.

Ý của Nhan Hâm khi nói buổi tối không phải là chuyện này, chỉ là do đầu Dương Dương toàn mấy chuyện này không. Dương Dương thật đúng với câu, tuổi này như lang như hổ.

Đến buổi sáng, Dương Dương nhấc tay bủn rủn lên, ý thức được trên tay có thêm một món đồ, cô giơ tay lên trước mắt mình, đôi mắt lờ mờ từ từ có tiêu điểm, tập trung vào ngón tay, món đồ đó là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cô mừng rỡ như điên, quay sang nhìn người nằm bên cạnh, nàng còn đang ngủ say, tay trái để trên chăn đeo một chiếc nhẫn giống y hệt.

Nhan Hâm canh lúc cô ngủ đeo nhẫn cho cô, là muốn cho cô bất ngờ sao?

Cái này đâu chỉ là bất ngờ, mà còn là hạnh phúc trời ban cho.

Dương Dương hôn nồng nhiệt làm cho Nhan Hâm không thở được, nàng bị Dương Dương hôn tỉnh, có một bàn tay đang dạo chơi đốt lửa trên người nàng, rồi sau đó thăm dò vào giữa hai chân nàng, từng bước tiến vào nơi mềm mại của nàng.

Ai tới bắt cái người điên này đi dùm! Nhan Hâm rên rỉ, chuyện nghĩ trong lòng cũng may Dương Dương không nghe được, nếu không Dương Dương sẽ khóc cho nàng xem, hoặc là sẽ hung ác trả thù nàng.

Nhan Hâm biết trước Dương Dương sẽ phấn khích phát điên, cho nên không có đeo nhẫn trước mặt cô, nửa đêm chờ Dương Dương ngủ thiếp đi mới đeo nhẫn vào tay cô, nhưng cũng thế thôi, buổi tối không nổi điên, ban ngày thức dậy cũng trở thành người điên y chang.

Dương Dương lập đi lập lại: "Tôi yêu em."

"Em biết." Nhan Hâm nói.

Câu trả lời này không làm cho Dương Dương hài lòng, Dương Dương dùng cơ thể trừng phạt nàng, Nhan Hâm hưng phấn rên lên, Dương Dương vẫn khuấy động trong cơ thể nàng, khiến cho hai chân nàng run rẩy.

"Nói em yêu Dương đi."

Làm vừa lòng cô đi, để cho cô vui đi. Nhan Hâm đầu hàng, nàng nói: "Ngốc ạ, làm sao em lại không yêu Dương."

Câu trả lời này làm cho Dương Dương hài lòng, nhưng chẳng qua chỉ là tạm thời, điều cô muốn chắc chắn không phải những thứ này, cô muốn là cả đời này của Nhan Hâm. Nếu như có thể, còn có kiếp sau.

Hết Chương 92 (Hoàn)

Giờ là hết thiệt rồi đó =))) đúng là ngọt đến đau răng thật, đã thế còn cho thêm thịt =))))

Thật tình là mình thích Hâm Hâm kinh khủng T-T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.