Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Màn đêm buông xuống, một con phố toàn các quán bar liền biến thành vùng màu sắc sặc sỡ, đèn treo trên cây nhấp nháy đủ màu, dưới mái hiên thì treo đủ loại đèn lồng, trước cửa đèn nê-ông lấp lánh chợt xanh chợt đỏ, người người tấp nập lui tới đủ mọi dáng hình.
Nhan Hâm đẩy cửa Lữ Khách bước vào, tìm kiếm Dương Dương ở bên trong.
Đám đông chật chội, muốn đợi một người thì dễ, nhưng muốn tìm một người thì phải mất khá nhiều công sức, Nhan Hâm chen vào đám người, đi đến nơi lần trước thì nhìn thấy Dương Dương.
Nàng hướng về phía ánh mắt đang cười kia, người lừa nàng tới căn bản không có say rượu, mà đang ngồi ở băng ghế cao chống cằm xem cuộc vui. Chính mình vất vả đi tới để giờ đây biến thành kẻ ngốc cho người khác vui đùa.
Vẻ mặt Nhan Hâm trở nên cực kì không tốt, Dương Dương cũng chú ý tới, cô giải thích: "Tôi vừa nãy thật sự có uống rượu."
Cô đánh cuộc Nhan Hâm sẽ tới, kỳ thật trong lòng cũng không phải xác định trăm phần trăm, khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Hâm đi đến trong lòng giống như bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, cảm giác trăm mối ngổn ngang, mừng vui lẫn lộn.
Sự chờ đợi của cô rốt cũng được đền đáp, giống như cô tự tay gieo mầm, vốn tưởng rằng sẽ mọc lên cỏ, càng không nghĩ sẽ lại nở ra hoa, vì thế kinh ngạc vô cùng.
Nhan Hâm nghĩ thầm trong bụng có quỷ mới tin. Ánh mắt Dương Dương trong veo thế kia, ngôn ngữ lưu loát, cái dáng vẻ này mà có thể gọi là uống say sao.
Nàng quay đầu định bỏ đi, cổ tay liền bị Dương Dương bắt lấy, Dương Dương dùng sức kéo nàng đến bên quầy bar, nói: "Vất vả lắm mới ra ngoài một lần không nên trở về sớm như vậy."
"Tôi không muốn uống rượu." Nàng kiên quyết, vừa bị người ta lừa gạt, bây giờ làm sao có thể bình tĩnh hòa nhã mà ngồi uống rượu ở đây chứ.
Huống chi Dương Dương cũng không phải không biết hai người căn bản không thích hợp ngồi cùng một chỗ.
"Tôi xin nhận lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô." Dương Dương thầm nghĩ phải giữ Nhan Hâm lại, chỉ cần có thể giữ lại muốn cô nói gì cũng đều không thành vấn đề.
Nhan Hâm nhìn về phía nàng, trong mắt tràn ngập nghi ngờ: "Cô có mục đích gì?"
"Tôi... Ha ha, kỳ thật hôm nay kêu cô đến là muốn biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã trải qua những chuyện như thế nào." Dương Dương nhìn Nhan Hâm, lẽ nào quán bar thật sự có tồn tại sức mạnh thần bí nào sao, làm cho Nhan Hâm thoạt nhìn chẳng những không khiến cô cảm thấy chán ghét, ngược lại càng nhìn càng cảm thấy nàng đẹp, không thể dời đi tầm mắt.
"Có người nói chúng ta đều là người trưởng thành, nên biết quy tắc của trò chơi." Ánh mắt Nhan Hâm lạnh lùng liếc qua Dương Dương, người đâu mà mồm miệng mâu thuẫn với nhau đến vậy.
Dương Dương cười gượng, nói: "Ngày đó người nhận điện thoại tại sao lại là cô?"
Nhan Hâm ngồi trên ghế cao, batender lập tức đẩy tới ly rượu theo ý của Dương Dương, Nhan Hâm nói: "Ngày đó so với quá trình hôm nay không khác lắm, cô uống say, kêu tên của tôi, bọn họ liền bấm số trong di động của cô, sau đó gọi tôi đến."
Câu trả lời Dương Dương muốn không phải cái này, cô muốn biết đáp án của một người: "Nhưng tại sao cô lại đến?"
Nhan Hâm vừa uống một ngụm rượu liền bị lời này làm cho sặc, nàng che miệng kịch liệt ho khan nuốt xuống, ánh mắt Dương Dương nhìn làm cho nàng cảm thấy thật xa lạ.
"Lúc ấy không còn cách nào khác, tình huống đặc biệt, tôi không thể không làm như vậy." Nhan Hâm cúi đầu, tránh cái nhìn chăm chú của Dương Dương, may mắn đèn trong quán bar mờ ảo, nàng không phải đối mặt với Dương Dương.
Dương Dương nói: "Cô hoàn toàn có thể mặc kệ tôi."
"Nếu sớm biết rằng sau đó sẽ phát sinh chuyện như vậy, tôi chắc chắn sẽ không để ý tới cô." Nhan Hâm nhỏ giọng nói.
Trên thế giới luôn luôn có nhiều sự việc sẽ làm cho cô sau này hối hận, cố tình muốn hối hận căn bản không tồn tại, sự tình nếu đã xảy ra, hai người cũng không phải thiếu nữ thuần khiết mười tám đôi mươi, sao lại không thản nhiên đối mặt chứ?
"Sau đó cô tới đây tìm tôi, tôi ra sao, dáng vẻ như thế nào? Sau khi uống rượu có nói năng nhảm nhí hay không?" Dương Dương và Nhan Hâm đều uống hai ly rượu, chất cồn khiến thần kinh đang căng thẳng của hai người dịu đi, cũng làm cho không khí trở nên tốt hơn, bớt đi lúng túng, Dương Dương đánh bạo hỏi nàng ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhan Hâm nói: "Cô xém chút nữa là nhảy thoát y ..."
"Sao lại có thể như thế được!" Dương Dương tuyệt đối không tin đó là cô. Cho dù là có thì cô cũng tuyệt đối không thừa nhận. Đùa quái gì thế, đây không phải là hủy mất cả đời trong sạch của cô sao!
"Cô nhảy lên quầy bar nói muốn trình diễn một ca khúc, nếu không cho cô hát cô sẽ ở lại chỗ này nhảy cả đêm, cô còn nói..."
"Tôi đã nói gì?"
"Cô nói đêm nay thật quạnh quẽ, muốn tìm một người có thể khiến cô không cảm thấy cô đơn."
Trên mặt Dương Dương hằn lên ba đường đen kịt, thì ra sau khi uống say cô thật là như vậy... Thẳng thắng mà dâm ~ đãng, lại có thể đem lời trong lòng nói ra từ đầu đến cuối.
"Còn gì nữa không?"
Nhan Hâm nhìn vẻ mặt phức tạp rối rắm của Dương Dương, tâm tình nhất thời tốt lên, nàng uống hết nửa ly rượu trong tay, batender nhanh chóng rót cho nàng một ly khác, nói: "Ly này tôi mời." Nói xong liền nháy mắt với ngự tỉ tràn đầy ý nhị này.
Ngày lập tức, một ánh mắt sắc bén được ném tới, ánh mắt của Dương Dương có thể giết chết cậu ta, nói: "Làm việc của mình đi, đã nói hôm nay tôi mời khách, một ly rượu tôi cũng không mời nổi sao." Ngụ ý muốn làm cho cậu ta đừng lộn xộn.
Batender nhún vai, nói: "Sao cũng được."
Nhan Hâm cười rộ lên, nói: "Cậu thật đáng yêu."
Batender ở Lữ Khách có biệt hiệu tiểu chó săn lập tức đỏ mặt, bị chị hai này đùa giỡn cảm giác thật sự quá tốt, đêm nay nhất định cậu ta sẽ có một giấc mộng đẹp.
Dương Dương nói: "Lời nói của tôi cô không cần lặp lại, nhưng cuối cùng tôi có làm chuyện đó không?"
"Không có."
"Có."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, nói không là Nhan Hâm, nói có là batender. Batender nói: "Những chuyện cô làm khỏi phải nói có bao nhiêu phần khiêu khích, làm cho người ta trước mặt sáng ngời, trong lòng kinh ngạc đến hổ cũng chấn động..."
"Ngày mai tôi gọi ông chủ sa thải cậu." Dương Dương dùng chanh ném cậu ta.
Nhan Hâm nói: "Kỳ thật không khoa trương đến như vậy, chẳng qua cô vừa nhìn thấy tôi liền đòi tôi đem cô mang về."
"Chỉ vậy thôi sao?" Dương Dương hoài nghi giữa đoạn này không biết còn sót chỗ nào không, cô có phải thật sự đã nhảy thoát y không, hay là cô một bên hô tôi thật cô đơn, một bên nhảy thoát y, một bên ôm lấy đùi Nhan Hâm đòi nàng đưa mình trở về?
Mặc kệ là như thế nào, trên mặt đường đen càng ngày càng nhiều, chi chít như tóc trước mặt vậy.
Sau đó không khí lắng xuống từng chút từng chút một, Nhan Hâm ở trong này ngừng nói, còn lại Dương Dương cúi đầu uống rượu, hai người đồng thời duy trì trầm mặc.
Hai người ngầm thoả thuận chẳng nói năng gì, đi ra khỏi quán bar sau đó đợi gần nửa giờ mới bắt một chiếc taxi, quyết định đưa Nhan Hâm về nhà trước, dù sao chỗ Nhan Hâm ở cũng gần hơn một chút.
Dương Dương chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thành phố lúc này vẫn còn rất nhộn nhịp, đêm đẹp đẽ thế này mà ngủ thì thật là phí.
Tới nơi, Nhan Hâm xuống xe, Dương Dương cũng xuống xe theo, cô đối với cảnh vật xung quanh có một chút ấn tượng, ký ức cùng hiện thực chồng lên nhau, cô cảm nhận men rượu có chút làm mình hoa mắt.
"Sao cô không về nhà?"
"Không thể mời tôi đi lên uống một ly cà phê ah?" Dương Dương âm thầm mắng chính mình, cô đang diễn trò sao?
Nếu cô còn có thể suy nghĩ như bình thường, lúc này hẳn nên lập tức không chút do dự trở về nhà mình, thế nhưng hai chân cô lại giống như bị đóng đinh không thể nhúc nhích.
Nhan Hâm bật cười một tiếng, Dương Dương lập tức ngượng ngùng cúi gằm xuống.
Bản năng của nữ nhân nói cho Nhan Hâm biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện vượt quá lý giải của nàng, nàng tự thôi miên tất cả những chuyện này chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhiều, nhưng trong lòng có một giọng nói rất rõ ràng tố giác nàng, nàng nghĩ như vậy là bởi vì nàng đang chờ mong, không phải sao?
"Ở nhà tôi không có uống cà phê." Nhan Hâm nói.
"Một ly nước lọc cũng được." Lòng Dương Dương rối như tơ vò, không ngừng tự hỏi mình, cái cô đáng chết này, cô hiện tại thật sự nghiêm túc sao, cô có biết người trước mắt là ai hay không, là Nhan Hâm a, là Nhan Hâm mà cô ghét nhất, thế nhưng vì sao lại muốn vào nhà của nàng.
Lòng của Dương Dương vì biểu tình của Nhan Hâm mà nhảy lên, vì một câu nói của Nhan Hâm mà rớt xuống, đánh nhau kịch liệt suýt nữa chém cô thành từng mảnh nhỏ.
Cô đi theo Nhan Hâm lên tầng, đi vào thang máy, bấm vào số tầng muốn đến, đi vào thang máy, đi ra thang máy, rồi tới hành lang...
Một màn này đối với cô mà nói thật sự rất quen thuộc, cô trải qua một lần cả đời khó quên.
Nhan Hâm mở cửa ra, tay vừa sờ lên tường định tìm công tắc thì thân thể đột nhiên bị ôm lấy, nàng phát ra kinh hô, đất trời một màu đen sẫm, rồi nàng nhận ra mình bị áp lên cửa.
Một màn này không giống với buổi tối hôm đó, đêm đó không có phát sinh chuyện này, mà Dương Dương cũng không dùng ánh mắt trong suốt như thế nhìn nàng.
Trong bóng đêm tiếng hít thở của hai người trở nên dồn dập, giống nhịp trống đánh thình thịch, hai người tim đập như sấm, ai cũng không lừa được đối phương.
"Ngày đó chúng ta cũng thế này sao?"
"Không phải..." Nhan Hâm nhẹ giọng nói.
Tay nàng vẫn còn sờ soạng trên tường, lại bị cái tay khác đè lại, Dương Dương nói: "Đừng bật đèn."
"Vì sao?"
Trong lòng Dương Dương hiểu rõ, cô không muốn nhìn Nhan Hâm một cách rõ ràng, như bây giờ là tốt nhất, trong bóng tối Nhan Hâm như biến thành một người con gái đầy mê hoặc, làm cho đầu óc của cô nóng lên, muốn cùng nàng ấy một đêm triền miên không ngừng.
"Bởi vì như thế này càng có cảm giác." Dương Dương nói, "Còn cô thì sao, có muốn giữ tôi lại không, nếu cô nói không, tôi liền bước đi, coi như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh."
Nhan Hâm miệng đắng lưỡi khô, hiện tại quyền lựa chọn nằm trong tay nàng, thế nhưng nàng lại do dự.
Nàng đối với cái ôm này tràn ngập khát vọng, nàng cũng biết Dương Dương có cùng cảm giác giống nàng, hai người đối với đối phương có lực hấp dẫn nguyên thuỷ, giống như hai động vật phát tình, nhưng cũng là không giống, quan hệ của hai người cũng chẳng hề đơn thuần, một đêm này sẽ sinh ra vô số vấn đề, thà từ chối như vậy còn hơn phát sinh chuyện không tốt.
Nhan Hâm mở miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Dương Dương đếm tới mười, không nghe được Nhan Hâm nói mình quay về, liền đánh bạo hôn nàng, nụ hôn mang theo mùi rượu bởi vì không xác định mà có vẻ liều lĩnh.
Nhan Hâm nói đứt quãng: "Cô sẽ không hối hận..."
Hối hận? Đó là chuyện của ngày mai. Trong đầu Dương Dương chỉ hiện lên một câu.
Hết Chương 9
(*) cái tựa đề là 1 câu trích trong bài thơ "Tự Khiển" (自遣) của La Ẩn (羅隱). Nguyên văn thế này:
得即高歌失即休,
多愁多恨亦悠悠。
今朝有酒今朝醉,
明日愁來明日愁。
Đắc tức cao ca thất tức hưu,
Đa sầu đa hận diệc du du.
Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý,
Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.
Còn đây là bản dịch thơ Lanna thấy hợp nhất:
Được cứ vui ca... thua tính sau
Can chi lại phải mãi hận sầu
Hôm nay còn rượu, ta ngất ngưởng
Mai buồn lại đến ... có sao đâu
Lanna nghĩ ý tác giả đại loại giống như 2 câu cuối, ý nói bạn Dương Dương
Hôm nay có rượu cứ uống cho say đi đã, ngày mai buồn đến cứ mặc ngày mai
Đấy là chuyện của ngày mai giờ cứ triền miên với bạn Nhan đi đã.