Editor: Ddil
Không có gì đáng sợ bằng việc đang ngủ mà nghe được có người nói chuyện bên tai mình, nhưng Nhan Hâm lại gặp phải.
Vào lúc nàng ngủ hơi có chút chập chờn thì nàng nghe được tiếng thủ thỉ bên tai mình, âm thanh đó làm cho nàng tỉnh lại.
Nàng cẩn thận lắng nghe, phát hiện âm thanh quen thuộc này đúng là của người ngủ bên cạnh nàng đang nói chuyện.
"Hâm Hâm, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?"
Nếu không phải do Nhan Hâm ngủ chập chờn thì có lẽ sẽ không nghe được cô đang hỏi mình. Dương Dương biết rõ Nhan Hâm không thể trả lời cô, nhưng vẫn hỏi, cô chỉ là đơn thuần muốn hỏi ra điều mình không chắc chắn trong lòng, còn Nhan Hâm có trả lời hay không cũng không quan trọng.
"Yêu." Tiếng nói của Nhan Hâm nhẹ nhàng như tiếng thở, giống y đang nói mớ.
Dương Dương nghe được, vui mừng ôm lấy nàng, hôn lên cổ nàng vài cái.
Nhan Hâm thầm cười, không để cho cô phát hiện nụ cười trên mặt mình.
Cho đến sau này thì nàng đã nhận ra được sai lầm của mình, bởi vì từ đó về sau cứ nửa đêm là lại bị Dương Dương quấy rầy, mà nàng ngủ rất chập chờn, chỉ cần Dương Dương nói mấy câu vào tai nàng thì nàng sẽ tỉnh lại, đành phải trả lời một lần nữa, chuyện này trở thành gánh nặng của nàng, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào.
Mà Dương Dương càng thêm tin tưởng rằng Nhan Hâm yêu mình, thái độ của mỗi người đối với tình yêu luôn khác nhau, có người cho rằng tình yêu như thỏi son, tô lên đôi môi của mình, cho lời nói của mình thêm hương vị đường mật, mà có người lại cho rằng nó là báu vật cất giấu ở trong rương.
Đến khi tiết trời ấm áp mặc lại đồng phục vest mỏng thì công ty lại sắp xếp kiểm tra sức khỏe mỗi năm một lần, Dương Dương chạy qua chạy lại giữa các phòng ở bệnh viện.
Đào Tử Tỷ đi thử máu thì nhất định phải bắt một người đi cùng, nếu không chắc chắn anh ta sẽ sợ đến không thể đi vào cái phòng đó.
Dương Dương làm bạn thân nhất của Đào Tử Tỷ đi theo anh ta, nhìn thấy cây kim to dài nằm trong gói trên khay kim tiêm, gương mặt của Đào Tử Tỷ trở nên co rúm lại, còn Dương Dương thì nhíu chặt mày.
Cô cúi xuống nhìn bàn tay của mình bị cầm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông tay."
"Đừng bỏ tôi mà." Đào Tử Tỷ xuống giọng năn nỉ.
Y tá sẽ lấy máu của Đào Tử Tỷ khẽ lèm bèm: "Rốt cuộc có phải đàn ông không vậy, lấy máu thôi mà đâu cần nhát vậy."
Đào Tử Tỷ kiên quyết không chịu bỏ tay ra, Dương Dương nổi giận, nắm tay hắn hung dữ đặt xuống bàn, tư thế y như xã hội đen muốn chặt tay người ta, áp bức cả y tá lẫn Đào Tử Tỉ.
Dương Dương nói: "Làm nhanh, lấy máu xong còn đi ăn cơm."
Cây kim bạc xuyên vào trong cánh tay Đào Tử Tỷ, Đào Tử Tỷ quay người dùng một tay còn lại bám lấy eo Dương Dương.
Dương Dương nhìn thấy người xung quanh đều đang nhìn cô, hơn nữa ánh mắt nhìn tổ hợp hai người kì lạ gồm cô và Đào Tử Tỷ như đang nhìn quái vật, bao gồm cả cấp dưới của cô, là do Đào Tử Tỷ đã khiến cho hai người bọn họ trở thành tâm điểm.
"Buông ra." Từng tiếng gằn theo kẽ răng của Dương Dương vọt ra.
"Xong rồi. Tôi nói là lấy máu xong rồi ông có nghe không?" Dương Dương thật muốn nắm tóc Đào Tử Tỷ lôi đến tầng 18 ném xuống.
Đào Tử Tỷ run lẩy bẩy đi ra ngoài, cô y tá trẻ kiến thức phong phú nhìn Dương Dương cảm thông, còn xác định thời gian thích hợp khẽ nhắc nhở Dương Dương dựa theo kinh nghiệm sống nhiều năm của cô ấy thì người bạn trai như vậy không nên quen, nếu không sẽ xảy ra bi kịch. Hơn nữa còn ám chỉ Đào Tử Tỷ nồng nặc mùi gay.
Dương Dương cười thầm, vốn không phải bạn trai cô là được rồi.
Đợi cô lấy máu xong đi ra khỏi chỗ thì Nhan Hâm đến ngồi vào chỗ đó, Nhan Hâm cuộn tay áo lên, lộ ra một khoảng có thể thấy mạch máu ở cổ tay, bình tĩnh chờ y tá lấy máu.
Lúc Dương Dương bị kim tiêm đâm vào thật ra không có cảm giác gì, nhưng khi ống kim đó xuyên vào trong da thịt của Nhan Hâm, người cô khẽ run.
Máu trong cơ thể của Nhan Hâm được rút ra, Dương Dương căng thẳng cầm tay Nhan Hâm. Đừng sợ đừng sợ... Thật ra là do bản thân cô đang sợ, bởi vì đau lòng cho nên sợ.
Cô y tá trẻ cũng thắc mắc, mình lấy máu của cô Nhan, mà sao cô Dương có vẻ căng thẳng giống như là bản thân bị lấy máu. Hơn nữa, cô Dương bây giờ khác xa lúc hồi nãy, trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Làm xong hết rồi cô đi ra ghế dài bên ngoài ngồi chờ.
Tần Hoài cầm một tờ giấy ngồi kế bên cô, người ngồi xuống ghế giống như bộ máy sụp đổ rơi rụng.
"Bác sĩ nói thế nào?" Dương Dương nhìn thấy mặt trên báo cáo ghi một số chỉ tiêu vượt quá mức bình thường.
"Bệnh đủ thứ, ai bảo tôi làm văn phòng ngồi suốt."
Tần Hoài giấu báo cáo của mình vào trong túi xách, cắt đứt cái nhìn của Dương Dương. Cô ấy lại nhìn Dương Dương, phát hiện cô cơ bản là người rất khỏe mạnh, đến cả mấy bệnh vặt của OL văn phòng cũng không có.
Lúc đang nói chuyện, Nhan Hâm vịn tay áo đi xuống cầu thang, nàng mớ rút một ống máu ở trên xuống, sắc mặt có chút nhợt nhạt, tay áo cuộn lên trên khuỷu tay, một tay đè bông gòn.
Nàng theo đồng nghiệp đi sang một hướng khác, ánh mắt của Dương Dương thì dán trên cổ tay mảnh mai của nàng, cho đến khi nàng bước vào văn phòng.
Cái nhìn dõi theo của Dương Dương lọt vào trong mắt của Tần Hoài, Tần Hoài đã nghi ngờ từ lâu, xuất phát từ lòng tốt không có ý vạch trần, nhưng nhìn thấy hai người trong khoảng thời gian này có mâu thuẫn, sự nghi ngờ đã lăn tới lăn lui trong bụng cô ấy trở thành một quả cầu tuyết khổng lồ, sắp làm cho cô ấy bị sa dạ dày, cô ấy đã muốn tìm một cái cớ để hỏi chuyện này.
"Sức khỏe của Nhan Hâm không được tốt lắm, cô ấy có chứng thiếu máu à."
Có người hỏi, Dương Dương tự nhiên mà trả lời: "Ừ." Về nhà phải tẩm bổ sức khỏe cho cô ấy mới được.
"Cô lo lắng lắm à?"
Dương Dương khó khăn lắm mới rút ánh mắt về kết quả lại nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Tần Hoài.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Dương Dương quay mặt qua hướng khác, giữ một khoảng cách nhất định với Tần Hoài.
Tần Hoài lại đuổi theo tới cùng: "Dương Dương, cô rất lo lắng cho giám đốc Nhan."
Dương Dương mỉm cười gượng gạo: "Chẳng lẽ tôi không thể quan tâm cô ấy." Câu hỏi của Tần Hoài rất bình thường, chỉ tiếc là ánh mắt của cô ấy đã tiết lộ suy nghĩ trong lòng cô ấy, Dương Dương bị cô ấy nhìn chằm chằm đến da đầu ngứa ran.
Dương Dương ngồi không yên, chạy tới phòng trà nước bên cạnh pha một ly trà nóng, Tần Hoài nhanh nhẹn đi theo sau, Dương Dương xoay người lại suýt chút nữa là đụng phải nhau.
Tần Hoài, chị đại Tần à, Dương Dương gần như muốn quỳ xuống đất van xin cô ấy.
Tần Hoài khoanh tay trước ngực: "Giữa hai người đã xảy ra vấn đề gì?"
"Không có vấn đề gì hết. Tôi với giám đốc Nhan thì có thể có vấn đề gì chứ."
"Vấn đề là mấy ngày trước các người đặt cảm xúc cá nhân vào công ty."
"Chúng tôi là..." Dương Dương nhớ tới mấy ngày trước thì chỉ có chuyện hai người thử giữ khoảng cách ở trong công ty xong cuối cùng tuyên bố thất bại mà thôi.
"Vợ chồng son chia tay à?"
"Ai chia tay!" Dương Dương buột miệng rồi mới phát hiện cái nhìn châm chọc của Tần Hoài.
Thấy không, mới nói câu đầu đã bể rồi.
Dương Dương đi ngang qua người cô ấy: "Tôi đi làm kiểm tra kế tiếp."
"Hai người đều là người lớn cả rồi, đừng có gây nhau như trẻ con liên lụy chúng tôi phải lo lắng đề phòng. Tôi với chồng tôi kết hôn nhiều năm như vậy vẫn luôn đóng cửa cãi nhau, ra cửa thì hòa thuận, không thể bởi vì mâu thuẫn nhỏ mà ảnh hưởng công việc." Tần Hoài ở sau lưng cô nói thêm một câu.
Tần Hoài rất giống chính trị viên, mở miệng đều là mấy lời khách sáo giáo dục người khác, mà Dương Dương bị dạy dỗ thì đổ mồ hôi đầy đầu, cô suy nghĩ, có phải cô và Nhan Hâm không cần phải tiếp tục che giấu nữa, bởi vì cả thế giới đều nhìn ra hai người đang quen nhau?
Sau khi làm xong kiểm tra thì hai người đem báo cáo về cẩn thận nghiên cứu một lần nữa, cả hai đều bị một số bệnh vặt, nhưng về mặt cơ bản cũng không có ảnh hưởng gì, may mắn, không có bệnh thì không có họa, cuộc sống như vậy mới là cuộc sống tốt đẹp.
Tình cảm của Dương Dương và Nhan Hâm lại chuyển biến tốt hơn, giống như những chuyện không vui chóng đến chóng đi, lúc trên mặt người khác vẫn còn đặt dấu chấm hỏi thì Tần Hoài đã là người đầu tiên đặt dấu chấm than.
Cô ấy biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù còn cách sự thật rất xa, nhưng mà cô ấy cũng đã là người đến gần được với sự thật nhất trong đám đồng nghiệp.
*********
Trường học của Tòng An tổ chức một chuyến đi chơi xuân, bắt đầu từ sớm đã phát thông báo, trên đó liệt kê một loạt hướng dẫn, trong đó có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Lần đầu Tòng An được đi du lịch với bạn học nên tự nhiên rất mong đợi, Dương Dương mua cho cô bé một chiếc điện thoại, mất vài ngày để dạy cho Tòng An cách sử dụng và làm sao để sạc pin.
Bên cạnh sân chơi đã đậu đầy xe, người lớn vây quanh xe buýt dặn dò lũ trẻ phải chú ý an toàn, đáng tiếc lũ trẻ đều đã dồn hết sự chú ý vào chiếc mũ và áo vest do cô giáo phát cho, đối với lời người lớn nói cũng nghe qua loa.
Tòng An ngồi chỗ dựa vào cửa sổ, mở cửa sổ ra hết cỡ, ghé vào bên cửa nói chuyện với hai người bên ngoài.
Nhan Hâm nói: "Con phải đi theo cô đó."
"Chơi hết mình. Khi về thì mang theo vài món đồ làm kỷ niệm, báo cáo kết quả là được rồi." Dương Dương mỉm cười vẫy tay.
Bầu không khí mới đầu còn khá hài hòa, nhưng sau khi cô giáo nói xe phải chạy đi thì trong xe đã có mấy bạn nhỏ khóc rống lên, một đứa khóc thành tiếng, mấy đứa khác cũng hùa theo, ở đâu cũng có tiếng gọi ba ơi mẹ ơi.
"Bái bai ạ." Tòng An vẫy tay chào tạm biệt rất ra dáng. Trong một đám trẻ mất kiểm soát thì cô bé lại đặc biệt ngoan ngoãn hiền lành.
Nhìn theo chiếc xe chạy đi, Dương Dương và Nhan Hâm đứng bên cạnh một đám cha mẹ lo sợ đủ điều, cũng có một chút lo lắng, chuyến đi chơi này phải mất ba ngày, nếu con đi lạc thì biết làm sao, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ lạnh, sợ nóng, sợ...
Dương Dương nhìn quanh một vòng, phát hiện trên mặt tất cả mọi người ở đây đều có chung một biểu hiện, đó là biểu hiện của người làm cha làm mẹ, kể cả cô cũng có biểu hiện y như vậy.
Tòng An không có ở nhà, buổi tối cũng sẽ không nấu ăn ở nhà, Dương Dương và Nhan Hâm hai người đi ra ngoài ăn tối, mặt đối mặt nhau dưới ánh nến mờ, ánh sáng chỉ có thể chiếu sáng thế giới nhỏ của riêng hai người.
Ăn tối xong hai người đi dạo bên ngoài, không về nhà vội, tiện đường ghé qua một quán bar, ngồi một bên nghe ca sĩ của quán bar hát, cho đến nửa đêm mới về nhà.
Cửa mở ra, đóng lại, trong bóng tối có người nói: "Mở đèn trước."
Tiếng bước chân của hai người lộn xộn.
Dương Dương cười toe toét nói: "Không mở đèn cũng đâu có sao, tôi chạm phải khuy áo."
Tiếng nói của Nhan Hâm đứt quãng: "Là khuy áo của em."
"Giờ nó là của tôi." Ba... Một cái khuy áo bị cậy mạnh văng ra, rơi xuống mặt đất.
Đầu lưỡi của Nhan Hâm bị Dương Dương ngậm lấy, những lời muốn nói đều biến thành tiếng thỏ thẻ ưm a.
Dọc theo đường đi của hai người tạo ra biết bao nhiêu hỗn loạn, ghế dựa bị đẩy nhào, bình hoa rơi xuống đất, may mắn là bên dưới có thảm, nếu không thì rắc rối rồi.
Cuối cùng hai người đều bị vấp bởi thảm trải trên sàn nhà, cả hai cùng ngã lên thảm.
Nằm ở dưới người Dương Dương nhưng Nhan Hâm lại không thấy đau, nàng còn lo lắng Dương Dương có bị thương ở đâu không, lo lắng vuốt ve tay chân và mặt cô, còn hỏi cô có đau hay không.
Dương Dương kêu đau, cô nói đau ở đâu thì Nhan Hâm liền hôn lên chỗ đó, Dương Dương nói: "Em có thể hôn xuống dưới một chút không."
"Thôi, toàn mùi rượu, đi tắm trước đã."
"Đợi đã... không sao mà..." Vẫn ăn ngon. Vừa thì thầm vừa dùng sức giữ nàng lại.
Đầu lưỡi của Dương Dương chạy khắp cơ thể Nhan Hâm, nhanh chóng làm cho trên người nàng nhiễm hơi thở của cô.
*********
Dương Dương bưng một tách cà phê đậm đặc đi vào công ty, lúc chào hỏi thì lấy tay che mặt, lịch sự che đi cái ngáp của mình, cô uống vào miệng một hớp cà phê, vị đắng của cà phê có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần, làm cho cô bỗng dưng tỉnh táo hơn nhiều.
Con không ở nhà, trong nhà chỉ còn lại hai người, hình thức đổi mới nên hai người giống y như cặp vợ chồng son đang hưởng tuần trăng mặt, vừa thấy đối phương đã nôn nóng muốn ăn sạch lẫn nhau.
Ăn một lần rồi lại một lần, kết quả làm hai người ngủ không đủ giấc.
Giày vò cả buổi thì hai người ôm nhau cùng lo lắng cho Tòng An ở bên ngoài không biết có được chăm sóc tốt hay không, trong lòng cũng không phải kiên định như vậy.
Cô vừa mới vào cửa, Nhan Hâm cũng cầm một tách cà phê đi tới, cái tách giống y hệt cái tách lúc nãy của Dương Dương, là cái tách đỏ hôm thứ hai mua một tặng một.
*********
Kiều Hãn Thời nói mình và Lâm Hữu Thời hai người đã ở bên nhau hơn nữa năm, rốt cuộc cũng sẽ làm món ăn mà người ta không thấy chán ghét nữa, cho nên để ăn mừng chuyện có tính đột phá lịch sử này, Kiều Hãn Thời mời hai người bạn Dương Dương và Nhan Hâm đến nhà cô dùng cơm.
Dương Dương và Nhan Hâm đến nhà Kiều Hãn Thời rồi mới biết cái gọi là tự tay làm đồ ăn đó là làm sủi cảo.
Lớp da sủi cảo là đi mua, thịt bằm cũng là đi mua, bọn họ chỉ cần bỏ thịt vào trong lớp da sủi cảo sau đó lấy đồng xu ấn xuống để tạo hình bánh, rồi nấu một nồi nước sôi bỏ sủi cảo vào, đợi chín thì cho thêm tí muối.
Lâm Hữu Thời rất kiên nhẫn ở trong phòng nhìn đồng hồ đeo tay, cô ấy nói với Dương Dương là cô ấy đã tìm một vòng trên mạng rồi, sau khi thử nghiệm vài lần thì xác định không có vấn đề.
Mà Kiều Hãn Thời thì gật đầu phụ họa, dựa vào biểu hiện của hai người thì có thể thấy được hai người đã tin đây là chân lý, trong khi những người khác thì nhờ vào bản năng để làm được.
Có lẽ cả hai đều không có thiên phú ở mặt này, hai người không thiên phú sống chung với nhau chỉ có một kết cuộc là đi ăn ở ngoài.
May mắn thay ở xung quanh nhà hai người có nhiều hàng quán, muốn ăn gì cũng rất dễ dàng, nếu không thì chỉ có thể giống như lúc trước mời một cô đầu bếp có chuyên môn tới nấu ăn cho hai người.
Lâm Hữu Thời đợi qua 12 phút thì liền tắt bếp, nói với Kiều Hãn Thời là được rồi.
Hai người cùng bưng sủi cảo đến, chia ra mỗi người một chén.
Kỹ thuật nấu của hai người không khác mấy so với trong siêu thị bán, Dương Dương ăn cảm nhận được mùi vị sủi cảo đông lạnh, nhưng do hai người rất mong được nghe những lời động viên, nên Dương Dương đành phải phối hợp nói một câu ăn ngon.
"Hữu Thời trước đây cũng không có nấu ăn, mới bắt đầu học nấu vì tôi thôi. Có phải cảm thấy em ấy càng ngày càng giống con gái nề nếp hơn không?" Kiều Hãn Thời nhịn không được muốn khen Lâm Hữu Thời.
Lâm Hữu Thời cúi đầu ăn sủi cảo: "Tôi muốn cùng Hãn Thời kiên định trải qua cả đời."
Nghe câu nói này, Lâm Hữu Thời là thật lòng.
Hôm trước Dương còn qua nếm thử sủi cảo với Kiều Hãn Thời và Lâm Hữu Thời, đến hôm nay, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt không biết làm sao của Kiều Hãn Thời. Mới họp được nửa tiếng Kiều Hãn Thời đã chạy đi, để cho Dương Dương phụ trách công việc hôm nay, còn cô ấy thì cầm lấy áo chạy ra ngoài, chạy đi chưa được mấy giây, mọi người còn không có thở thì cô ấy đã vòng lại lấy túi xách.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa. Hình như trong nhà có việc gấp."
Nghe được tiếng thì thầm xung quanh, Dương Dương gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Lâm Hữu Thời gần như không bao giờ gọi điện cho Kiều Hãn Thời khi cô đi làm, lần đầu hiếm hoi liên lạc, Lâm Hữu Thời gần như đã ở bên bờ vực sụp đổ.
Kiều Hãn Thời chạy đến sở công tác của Lâm Hữu Thời tìm cô ấy, lại nghe nói cô ấy đã xin nghỉ về nhà nửa tiếng trước.
Đồng nghiệp thân thiết của Lâm Hữu Thời nói cho Kiều Hãn Thời biết lúc nãy Hữu Thời nghe điện thoại xong thì sau đó tâm trạng trở nên hoảng hốt. Lo sợ cô ấy gặp chuyện không may, Kiều Hãn Thời nhanh chóng đuổi theo. Xe chạy qua một ngã tư, một chiếc xe quen thuộc xuất hiện trước mắt, dựa vào giác quan thứ sáu, cô vòng lại kế bên chiếc Camry giống y như chiếc của Lâm Hữu Thời, kết quả phát hiện đó thật sự là xe của Lâm Hữu Thời.
Lâm Hữu Thời gục người lên tay lái, từ vị trí của Kiều Hãn Thời nhìn thấy cô ấy giống như nhìn thấy một khối đá đang rạn nứt ra từng chút một.
Kiều Hãn Thời dừng xe lại, mở cửa xe Lâm Hữu Thời, ôm cô ấy từ trên xe xuống.
Lâm Hữu Thời ngẩn người nhìn cô, dường như trong khoảnh khắc đó không thể nhớ được cô là ai.
Kiều Hãn Thời khóa lại xe Lâm Hữu Thời, sau đó sử dụng xe riêng của mình đưa cô ấy về nhà. Lại thấy trong khoảng thời gian cô đưa cô ấy về nhà thì Lâm Hữu Thời không khóc cũng không nói câu nào, vẫn luôn giữ trạng thái im lặng.
Lâm Hữu Thời ngã lên sô pha, giống như một con búp bê bị rút đi chân chống đỡ, khiến cho lòng Kiều Hãn Thời khó chịu.
Kiều Hãn Thời ôm cô ấy vào lòng, mặt Lâm Hữu Thời dán lên vùng bụng mềm mại của cô, mắt không nhìn thấy ánh sáng, được bảo vệ an toàn trong bóng tối, cô ấy liền bật khóc.
Kiều Hãn Thời muốn rót một ly nước cho Lâm Hữu Thời, lại bị Lâm Hữu Thời nắm chặt, "Đừng đi."
"Rồi rồi, tôi không đi, tôi luôn ở đây." Kiều Hãn Thời thầm nghĩ hiện tại nếu được thì thu nhỏ Lâm Hữu Thời lại vài lần để cho cô có thể ôm hết cả người cô ấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Hữu Thời đột nhiên ngừng khóc, là khóc đủ rồi, nước mắt chảy cạn, trong lòng bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn ôm chặt Kiều Hãn Thời không buông.
Lâm Hữu Thời khóc là vì Hứa Thời, sau khi lớn hiểu chuyện hơn thì cũng không còn khóc, lần này giống như khóc hết nước mắt tích góp từng tí một trong đời.
Bạn đồng hành của Hứa Thời nói với Lâm Hữu Thời bà đi rồi không thấy trở về, là sự thật, chứ không phải lừa gạt hay đùa giỡn. Hứa Thời gần như liều mạng đi lên cao, cả đội không ai theo kịp tốc độ của bà, trơ mắt nhìn bà biến mất trong vùng trời tuyết trắng xóa.
Sau đó thời tiết đột ngột thay đổi, muốn leo lên núi tiếp là không có khả năng, có người muốn liều đi lên, lại bị những người khác ngăn giữ lại.
Mới đầu bọn họ còn đang chờ đợi tin tốt, có lẽ sẽ có điềm may trong cái rủi, cho đến khi cơ hội sống sót của Hứa Thời càng lúc càng ít đi, có thể đoán được kết quả, bọn họ mới báo tin này cho Lâm Hữu Thời.
Lúc Lâm Hữu Thời nghe tin thì cô ấy bình tĩnh đến không thể tin được, cúp điện thoại rồi đau thương mới dâng trào làm cho cô ấy không thể kiểm soát được. Vào lúc đó người mà cô ấy nghĩ đến là Kiều Hãn Thời, cho nên cô ấy gọi cô lại, ở bên cạnh cô mới bật khóc.
Lâm Hữu Thời xin nghỉ phép dài hạn, ở nhà chờ hồi phục, Kiều Hãn Thời cảm thấy cô ấy đã thoát ra được khỏi nỗi đau, ít nhất thì bề ngoài cho thấy là vậy.
Kiều Hãn Thời vốn định ở nhà với Lâm Hữu Thời, lại bị Lâm Hữu Thời đẩy ra khỏi nhà. Cô ấy nói mình không sao cả, kiên cường giống như một khối đá.
Mặc dù là nói cứng rắn như đá, nhưng Kiều Hãn Thời vẫn không yên tâm, thường xuyên gọi điện thoại về nhà hỏi han.
Cô biết Lâm Hữu Thời đã đi đến chỗ Hứa Thời để nhận di vật, Hứa Thời không có nhiều đồ vật, một chiếc nhẫn kim cương, một bộ trang sức, đó là đồ kỷ niệm khi bà kết hôn, đeo cho đến nay cũng chẳng được mấy lần, mới tinh giống như mới mua ở tiệm ra.
Có rất nhiều ảnh chụp, đều là do Hứa Thời chụp được, bà không bỏ vào trong album ảnh mà cất ở trong tủ, hiện tại đều để lại hết cho Lâm Hữu Thời.
Lâm Hữu Thời ngồi dưới đất lật xem, xem từ sáng đến tối, cho đến khi Kiều Hãn Thời tới đón cô ấy về nhà.
Kiều Hãn Thời lo lắng nhìn cô ấy: "Em đừng khách sáo với tôi, nếu không được tôi ở lại với em có được không."
"Ngày nào em cũng phải bận rộn thu dọn đồ đạc, đâu có tâm trạng suy nghĩ chuyện gì khác, chị có công việc của chị, đừng vì em mà làm chậm trễ chuyện của mình."
"Công việc có thể giao cho người khác lo, tôi không quan tâm thì ai quan tâm em."
"Mẹ em nói nếu như có thể tìm được một người sẵn sàng quan tâm em thì đừng thả đi." Lâm Hữu Thời mỉm cười như có như không.
"Hữu Thời..."
"Em nói em không sao." Lâm Hữu Thời nắm tay Kiều Hãn Thời.
Lúc Kiều Hãn Thời không ở nhà, trong lúc vô tình Lâm Hữu Thời mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh chỉ có trái cây, và một chỗ cất mấy cuộn phim, lúc này cô ấy mới nhớ tới đây là do Hứa Thời để lại.
Trên mỗi cuộn phim của Hứa Thời đều có ghi ngày và địa điểm.
Lâm Hữu Thời giống như trúng tà lấy mấy cuộn phim ra nhét vào trong túi, sau đó mang cái túi chạy tới phòng tối ở chỗ làm việc của Hứa Thời.
Cô ấy xuất toàn bộ ảnh chụp trong ổ cứng vào máy tính xem, đây là những ảnh chụp gần nhất của Hứa Thời, mỗi một chỗ bà đi qua đều được ghi lại, những
1 2 »