Editor: Ddil
Năm mới bắt đầu, khoảng đất trống chắn tầm nhìn phía trước của cao ốc ty cũng có trồng mấy cây mới, từ giữa những cành khô lá úa hiện lên một chút sắc xanh.
Chuyện đầu tiên khi mọi người trở lại văn phòng nghĩ đến đó là tìm thời gian tốt sắp xếp lại bàn làm việc, đổi mấy bộ văn phòng phẩm, thay đổi tâm trạng.
Dương Dương trong dịp nghỉ Tết để ăn mừng hơi quá, để lại một vết thương như móng tay cái và một vết bầm lớn. Đi làm thì chung quy phải gặp người khác, cô lấy băng keo dán che đỡ, rồi rũ tóc xuống, còn thay đổi rẻ lại chiều của mái, nên che lại được miệng vết thương đó.
Người khác còn tưởng rằng cô thay đổi hình tượng, còn nói Dương Dương bây giờ đã có xu hướng hoàn lương làm vợ hiền mẹ tốt.
"Em làm gì vậy?" Dương Dương mới vừa ngồi xuống chiếc ghế da lớn mềm mại của cô, chờ đợi cô lại là là thư từ chức của Lý Khê Du.
Những lời viết trong thư từ chức nghiêm túc, cách thức cẩn thận, so với lần đầu rõ ràng đã có tiến bộ, nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là tại sao cô ấy lại muốn từ chức.
Dưới cái nhìn chăm chú sắc bén của Dương Dương, Lý Khê Du chậm rãi cúi đầu, cô ấy ra quyết định này không phải mù quáng hay tùy hứng, cô ấy trải qua suy nghĩ cân nhắc mới có thể thức tỉnh ra quết định từ chức này, hi vọng Dương Dương có thể hiểu được: "Em muốn từ chức."
"Tôi biết, ai có mắt cũng thấy được nội dung viết ở đây, vấn đề là tại sao em muốn từ chức?" Dương Dương còn cho rằng trải qua một năm thăng trầm Lý Khê Du ít nhất cũng có đủ can đảm để nói được từ 'không' với người nhà. Nhưng mà cô đã sai rồi, có lẽ khoảng thời gian này gia đình tạo áp lực cho Lý Khê Du càng lớn hơn.
"Em từ chức đi du học." Lý Khê Du nói.
"Là tự em ra quyết định này?" Dương Dương hỏi, cô chỉ bằng lòng tin tưởng đây là điều Lý Khê Du muốn, nếu như đây là quyết định đưa ra do bị bắt buộc, cô sẽ giận Lý Khê Du.
Lý Khê Du trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy. Em vì suy nghĩ cho bản thân mới ra quyết định này."
Dương Dương suy nghĩ thật lâu, chuyện này có vẻ như cô nên quan tâm, nhưng mà còn có một người càng có tư cách quan tâm chuyện này hơn so với cô.
Cô đẩy thư từ chức lại, Lý Khê Du ngạc nhiên nhìn cô, nghĩ là cô không đồng ý.
Dương Dương nói: "Em lên lầu tìm Kiều Tổng đi, em đi mà nói với chị ấy."
Lý Khê Du nghe thấy cái tên này thì liền lắc đầu lia lịa: "Chị là cấp trên của em, chị làm chủ là được rồi, chỉ cần ký một chữ..."
"Em không phải người của tôi, tôi không quan tâm." Dương Dương vào lúc này muốn đóng vai sát thủ mặt lạnh tuyệt tình quyết ý.
Cô bắt Lý Khê Du đi tìm Kiều Hãn Thời, muốn Lý Khê Du tự mình đối mặt với cửa ải khó khăn nhất trong lòng cô ấy.
Dương Dương tin rằng Lý Khê Du sẽ đối phó được, dù sao cũng đã không còn tìm thấy trên người cô ấy bóng dáng cô gái nhỏ vụng về không biết phải làm gì những ngày mới vào công ty.
Sau khi Lý Khê rời khỏi văn phòng, Dương Dương gọi đường dây nội bộ cho Kiều Hãn Thời: "Tiểu Khê muốn từ chức, chị xem phải làm sao đây?"
"Từ chức? Người nhà em ấy lại muốn làm cái gì nữa?"
"Tiểu Khê nói không phải người nhà em ấy bắt, là tự em ấy muốn ra nước ngoài du học." Dương Dương xoay cây bút trong tay, "Em nói Tiểu Khê đến tìm chị, chuyện này chị phụ trách đi."
"Tại sao?" Kiều Hãn Thời cười lớn.
"Bởi vì em ấy là người của chị."
"Dương Dương..."
Sau khi Dương Dương cúp điện thoại thì Kiều Hãn Thời chợt nghe thấy tiếng gõ cửa ba lần, cô để điện thoại xuống, "Vào đi."
Lý Khê Du đẩy cửa bước vào, cũng khoảng mười ngày không gặp mặt, ấn tượng đầu tiên Lý Khê Du mang đến cho Kiều Hãn Thời là sự tỏa sáng.
Từ lúc nào thì cô gái nhỏ cũng đã được cách búi mái tóc dài lên, trang sức trang nhã nổi bật, còn mang cao gót, mặc bộ vest đồng phục công ty lên người hoàn toàn xóa hẳn đi mặt nhu nhược của cô ấy, làm nổi bật sự độc lập và giỏi giang của cô ấy.
Kiều Hãn Thời nói: "Ngồi đi."
Lý Khê đưa thư từ chức bằng hai tay tới trước mặt Kiều Hãn Thời: "Kiều tổng, bởi vì những vấn đề kế hoạch cá nhân nên em không thể không rời khỏi cương vị công tác hiện tại, hi vọng Kiều tổng có thể hiểu cho."
"Ok, tôi hiểu em, em sẽ sớm không còn là nhân viên của tôi nữa, đừng căng thẳng như vậy, ngồi xuống trước đi." Kiều Hãn Thời mỉm cười ý nói Lý Khê Du ngồi xuống, sau đó đứng dậy hỏi cô ấy: "Em thích uống gì?"
"Cà phê." Lý Khê Du chỉ ngồi xuống một phần ba ghế, không thể che giấu vẻ căng thẳng của mình.
Chỉ cần Kiều Hãn Thời tới gần cô ấy, thì tim cô ấy sẽ đập vượt qua giới hạn sinh lý mà cô ấy có thể kiểm soát được.
Kiều Hãn Thời rót một ly cà phê cho Lý Khê Du, cho nhiều sữa, đưa đến tay cô ấy, còn Kiều Hãn Thời thì đứng trước mặt cô ấy, dựa vào bàn làm việc, giữ khoảnh cách vừa phải với cô ấy, thuận tiện quan sát biểu hiện của cô ấy.
"Em đừng căng thẳng, tôi sẽ không ăn thịt em đâu." Vào thời điểm Kiều Hãn Thời không biết phải làm sao thì cô lại tìm thấy một cảm giác quen thuộc ban đầu của cô gái nhỏ này. Lý Khê Du thật ra vẫn không hề thay đổi.
Lý Khê Du nhấp một ngụm cà phê, trấn an tâm trạng của mình.
"Em vào công ty không bao lâu, tính ra còn chưa đến nửa năm, nhưng mà trên dưới trong công ty đánh giá em rất tốt, bọn họ rất thích em, em có biết không?"
"Em biết, em rất muốn cám ơn các đồng nghiệp bình thường đã chăm sóc em." Hơi thở không còn rối loạn nữa, Lý Khê Du ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ấm áp của Kiều Hãn Thời.
"Thật ra bọn họ luôn luôn nói với tôi, nói tôi lãng phí tài năng*, để một nhân tài xuất sắc như em làm culi ở chỗ Dương Dương, bọn họ cảm thấy không đáng cho em." Kiều Hãn Thời nói đùa, "Hình tượng của tôi ở trong lòng bọn hạ xấu xa như vậy sao?"
*Nguyên văn: Đại tài tiểu dụng – có nghĩa là tài lớn bị bắt làm việc nhỏ.
"Không phải, Kiều tổng tốt lắm, tất cả mọi người đều thích làm việc dưới trướng của chị."
"Thật không? Em không phải đang an ủi tôi chứ?"
"Không đâu ạ, em nói thật lòng mà." Lý Khê Du vội vàng giải thích, sợ Kiều Hãn Thời không tin mình.
Thật ra thì chọc cô gái nhỏ này rất vui, nhìn thấy Lý Khê Du mặt đỏ tai hồng, khiến cho Kiều Hãn Thời không thể nén cười, hai tay cô vịn lên bả vai Lý Khê Du, nói: "Rồi rồi, những gì em nói tôi đều tin cả, đừng lo lắng."
"Dạ." Lý Khê Du ngoan ngoãn gật đầu.
"Giờ nói đến dự tính của em đi, sao em lại muốn đi du học ở nước ngoài?"
Trải qua một lúc nói chuyện, Lý Khê Du so với lúc mới vào đã thả lỏng hơn rất nhiều, Kiều Hãn Thời mới yên tâm nói chuyện này với cô ấy.
"Trước đây em chưa từng nghĩ đến muốn làm cái gì, thích ứng trong mọi hoàn cảnh là được rồi. Sau này vào công ty rồi mới ý thức được bản thân không thể ngồi ở vị trí này cả đời. Em nghĩ rất lâu, mới quyết định thay đổi hiện trạng." Còn một nguyên nhân khiến Lý Khê Du phải quyết định đó là vì cô ấy nhận ra mình đã yêu Kiều Hãn Thời không thể tự kiềm chế được, Lý Khê Du muốn thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm trạng, muốn có một cuộc sống khác, có lẽ đến khi đó cô ấy sẽ không còn thời gian để suy nghĩ về Kiều Hãn Thời, cô ấy không cần phải cả đời làm một chân thư ký nhỏ buồn bã thầm lặng yêu người ta nữa.
"Như vậy rất rốt." Con người một khi có khát vọng sẽ thay đổi, giống như Lý Khê Du trong mắt Kiều Hãn Thời lúc này, đang trở nên tỏa sáng.
Kiều Hãn Thời viết phê duyệt vào thư từ chức của Lý Khê Du rồi ký tên lên, cô cầm tay Lý Khê Du: "Chúc em có được tương lai tươi sáng."
"Cám ơn." Cám ơn chị vì chị đã là bài học quan trọng nhất trên đường đời của em.
Lúc vui vẻ chia tay cũng có nhiều người tự phát tham gia, có thể thấy được độ nổi tiếng của cô gái nhỏ Lý Khê Du này rất dữ dội.
Dương Dương trong góc phòng đang than thở: "Lý Khê Du đi rồi, tôi lại mất đi trợ thủ đắc lực nhất, tổn thất này ai bù cho tôi đây?"
Mấy vị giám đốc điều hành khác lập tức phân rõ ranh giới với cô, một người nói: "Đừng có dòm ngó trợ lý của tôi."
Dương Dương nhìn Lý Khê Du cười rạng rỡ như viên kim cương giữa trung tâm, nói: "Tôi đã nói chúng ta không giữ được em ấy mà."
Luyến tiếc, nhưng vẫn phải buông tay, nhìn một con bướm phá kén bay lên bầu trời, người bên ngoài càng vui vẻ phấn khởi hơn cả đương sự.
Lý Khê Du vừa đi, cũng đã nhận người mới vào, nhiệm vụ của Dương Dương tăng thêm, may mắn là năm mới vừa bắt đầu. Còn có rất nhiều việc phải làm*, có khi là thời gian cho người mới mày mò học hỏi. Dương Dương chỉ dạy, nhưng cũng không trông cậy người mới có thể làm được việc liền, chỉ mong cô ta đừng cản trở.
*Nguyên văn: Bách phế đãi hưng – Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.
Buổi tiệc đầu tiên sau Tết, Dương Dương lại lần nữa đóng vai trò culi chịu cực làm việc, đứng trước lò nướn xử lý toàn bộ đồ ăn.
Kiều Hãn Thời tới đây ăn chân gà mới nướng xong, Kiều Hãn Thời không sợ nóng, nướng chín là ăn ngay, một chút hình tượng cũng không có.
Kiều Hãn Thời thật đúng là tinh mắt, lấy đi toàn thứ ngon nhất, Dương Dương muốn để lại cho Nhan Hâm ăn, kết quả lại bị Kiều Hãn Thời lấy mất, Dương Dương đem tất cả oán giận biến thành cái liếc mắt.
"Nếu là Khê Du em ấy sẽ không liếc tôi." Kiều Hãn Thời ghét bỏ thái độ của Dương Dương.
"Chị nhớ Tiểu Du như vậy thì đưa em ấy về đi." Dương Dương tức giận nói, tay thì đang trở một xiên đồ ăn lớn.
"Em ấy đi tìm bầu mới của mình rồi." Kiều Hãn Thời lại cắn một cái.
"Em cảm thấy trong lòng Tiểu Du vẫn có chị."
"Có lẽ qua ba năm em ấy cũng sẽ không còn nhớ rõ con người của tôi nữa." Kiều Hãn Thời mỉm cười lắc đầu.
"Nếu em ấy vẫn còn nhớ chị thì sao?"
"Chuyện đó thì cứ để tới lúc đó nói sau." Kiều Hãn Thời trước khi đi còn quơ lấy một xiên, cố chọn cái ngon nhất.
Lúc Nhan Hâm đến, Dương Dương lấy từ dưới lò ra một dĩa cánh gà mới nướng xếp thành hình trái tim, giống như đang dâng hiến đồ quý báu: "Em cầm ăn."
Nhan Hâm còn chưa kịp cầm, Kiều Hãn Thời đã vươn đũa ra từ phía sau lấy mất vài cái cánh gà: "Biết ngay là em giấu riêng mà. Đúng thật là không ngoài suy đoán của tôi."
Chị như thế mà cũng xứng gọi ngự tỷ hả? Em khinh! Dương Dương khinh Kiều Hãn Thời ở trong lòng một trăm lần.
Thỉnh thoảng nhìn thấy vết thương trên trán Dương Dương, Nhan Hâm sẽ để lộ biểu hiện đau lòng, nàng hi vọng tình cảm có thể một đường thuận lợi đi tới, không ai vì quyết định của cả hai mà đau lòng, mà bọn họ cũng không nên vì lựa chọn của mình để bị thương. Nhưng cuộc đời luôn luôn có những chuyện bất lực, con người phải tìm kiếm một con đường đột phá từ trong những mâu thuẫn.
Con đường của Dương Dương và nàng chắc chắn không phải trơn tru, cho nên bể đầu sứt trán đổ máu, nhưng không biết có thể đi đến thời điểm có hi vọng được không.
Phần tương lai mờ mịt này làm cho nàng rầu rĩ, nàng xoa cái trán của Dương Dương, "Lần sau phải nhớ né đi, đừng có đừng ngốc ở đó."
"Qua cả rồi." Dương Dương cầm tay nàng, biết nàng lại đau lòng.
*********
Lisa nhớ tới lần trước gặp Dương Dương đến nay cũng đã một khoảng thời gian. Vào lần gặp đó, những gì mà Dương Dương và người yêu của cô nói khiến cho Lisa làm thế nào cũng không thể quên được.
Cô ấy ngẩng lên nhìn Hứa Hiền Vũ hoặc đi lại trong phòng hoặc đang ngồi trước máy tính mà suy nghĩ ở trong lòng, tại sao mình lại chọn lựa kết hôn với anh ấy?
Lúc đó cô ấy thật sự yêu người đàn ông này, khoảnh khắc nhận được lời cầu hôn của Hứa Hiền Vũ thì lòng cô ấy như nở hoa, tỉnh táo lại về sau mới bắt đầu sợ hãi, hôn nhân không có tình yêu chính là nấm mồ của tình yêu, cho nên cô ấy bắt đầu tìm kiếm tình yêu.
Lisa nắm lấy kỷ niệm, bắt lấy Dương Dương, tìm thấy khát vọng thời tuổi trẻ trên người Dương Dương, vào lúc đó Dương Dương lại buông cô ấy ra, nói với cô ấy mình đã có một cuộc sống riêng.
Một gia đình là như thế nào, trong lòng Lisa không thật sự hiểu rõ.
Khi cô ấy còn nhỏ đã bị gửi đến nhà họ hàng sống, đến khi lớn hơn một chút thì được đón về nhà, lúc đó cha mẹ lại lựa chọn ly hôn.
Sau này mẹ tái giá, rồi lại ly hôn, cô ấy giống như một kẻ ngoài chẳng mấy quan trọng, lặng lẽ đứng nhìn ở một bên, chờ một chốn dừng chân, không có cơ hội để quan sát hay học hỏi cách thức vận hành của một gia đình.
Cô ấy bị ném vào hôn nhân, làm vợ rồi nhanh chóng trở thành mẹ, mỗi ngày cô ấy đều sợ hãi, Hứa Hiền Vũ lại không nhận thấy nỗi sợ của cô ấy, mải mê bận rộn với công việc của mình.
Cô ấy giống như bị bỏ lại một mình ở nơi hoang dã rộng lớn, bốn bề vắng lặng, cho nên mới cầu cứu Dương Dương.
Dương Dương không thể bỏ xuống được Lisa, nghe thấy giọng nói bất lực của Lisa nên tới gặp cô ấy.
Bụng của Lisa đã có thể nhìn thấy rõ, người lại càng gầy đi, vì thế trông rất dễ làm người khác lo lắng.
Người lớn nhà họ Hứa đặt rất nhiều hi vọng đối với đứa bé này, càng như vậy, Lisa lại càng nơm nớp lo sợ.
Hết Chương 83
Tuần này của mọi người thế nào, có vui không ^^