Thục Nữ Thời Đại

Chương 75: - Cảm tình không phải chiến trường




Editor: Ddil

Trong cuộc họp, tất cả mọi người trong phòng họp cảm thấy được bầu không khí trở nên quỷ dị, không khí không còn lưu chuyển, mà như trở nên sềnh sệch giống keo dán, còn có mùi kì lạ, và có một cái gì đó tồn tại nhưng không thể nói cho rõ ràng... Mà rốt cuộc nó là cái gì...

Một số người tìm được đáp án rồi, một số người dựa vào chỉ đạo của người khác cũng đã tìm được đáp án, tạo ra cái hiện tượng này chính là Kiều Hãn Thời đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Kiều Hãn Thời chống đầu, mắt hơi nheo lại, khóe miệng hơi cong lên, biểu hiện như đang nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ đến ngây người, lại như đang quá vui mà mất tập trung.

Cuộc họp trong bầu không khí kỳ lạ đã kết thúc, đợi sau khi tất cả mọi người trong phòng họp đi ra ngoài hết, tay Dương Dương mới khiều Kiều Hãn Thời ở trước mắt mấy cái: "Kiều tổng, chị có ở đây không?"

"Đây, em muốn làm gì? Lấy tôi ra mua vui?" Kiều Hãn Thời vội lấy lại tinh thần, bị Dương Dương tới bất thình lình làm giật nảy mình, Dương Dương ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Kiểu tổng, em hỏi chị một chút, hôm nay họp nói nội dung gì?"

"Kế hoạch hợp tác với Thành Phú, sao vậy? Có vấn đề gì à?" Kiều Hãn Thời mặc dù có hơn phân nữa thời gian là ngẩn người nhưng không có nghĩa là cô ấy không để tâm đến cuộc họp, cả hai khoảng thời gian đều được sử dụng, cô ấy chẳng qua sử dụng thời gian vô ích vào một việc khác mà thôi.

Dương Dương cười điểu ở trong lòng, vậy mà chị ấy còn biết mình đang làm gì.

"Tan ca rồi em còn chưa đi?"

"Em đang tính đi, còn chị? Chị còn đang suy nghĩ chuyện gì? Dáng vẻ rất say sưa, có phải là tối qua rất lầy?" Dương Dương đi đến sau lưng ghế da của Kiều Hãn Thời, chống trên lưng ghế, còn nghiêng người về phía trước ghé sát lưng Kiều Hãn Thời, cười nói vào bên tai cô ấy.

"Tôi không hiểu em đang nói cái gì?" Kiều Hãn Thời cho rằng mình đã già, không có tiếng nói chung với Dương Dương.

"Giờ đến lượt em nói một câu." Dương Dương lấy ngón trỏ khiều cổ áo của Kiều Hãn Thời ra, nhìn thoáng qua bên trong, nhíu mày nói: "Yoh, thì ra bề ngoài Lâm Hữu Thời nhã nhặn mà bên trong lại cất giấu tâm dã thú đến vậy, nhìn mấy cái dấu sâu này, thật sự làm cho người ta thấy sợ trong lòng."

"Tôi biết em giỏi dùng văn, không cần lãng phí trên người của tôi." Kiều Hãn Thời gạt tay cô ra, cài cổ áo đến nút cao nhất.

"Tối qua hạnh phúc lắm phải không?"

"Em cứ nói xem?" Kiều Hãn Thời cười hỏi lại.

"Chắc chắn đã trải qua mưa to lũ lớn tai ương, làm cho ruộng vườn bị ngập úng..." Dương Dương bưng má, cười không ngớt.

Kiều Hãn Thời hướng về người ở cửa mà hô lên: "Giám đốc Nhan, mời em giúp đưa giám đốc Dương đi ra ngoài. Cô ấy đúng thật là bà điên mà."

Dương Dương chỉ về phía Kiều Hãn Thời nói: "Nhân thân công kích. Là vì xấu hổ chứ gì?"

Nhan Hâm nghe thấy lời Kiều Hãn Thời nên đứng ở cửa, nàng đang đóng vai một nhân vật chất pháp không theo lẽ thường tình ở trong phim, nói với Dương Dương: "Dương Dương, bây giờ là thời gian làm việc."

"Em nói xong rồi." Dương Dương vỗ tay đi ra khỏi phòng họp với Nhan Hâm.

Đi ra bên ngoài, Nhan Hâm thì thầm: "Dương nhất định phải trêu chọc Kiều tổng sao?"

Kiều Hãn Thời là bà chủ của bọn họ, cho dù đôi bên có quan hệ gì, ở trong công ty vẫn phải giữ giới hạn trên dưới, hơn nữa mấy chuyện riêng tư thế này sao có thể thảo luận ở công ty, Dương Dương làm vậy rất không đúng chừng mực. Nhan Hâm không đồng ý cách làm này của Dương Dương.

"Lúc trước chị ấy trêu chọc tôi, lúc mà hai chúng ta ở chung bị chị ấy thấy dấu hiệu, chị ấy cũng có chọc tôi mà." Dương Dương đành nói xấu thôi.

"Chị ấy nói cái gì?" Nhan Hâm không hề biết có chuyện này.

"Chị ấy nói, đừng thấy bề ngoài giám đốc Nhan thanh lịch dịu dàng, thật ra cũng có mặt dã thú."

Dương Dương nói xong, thấy mặt Nhan Hâm hiện lên chút ửng hồng.

Nhan Hâm vừa giận lại vừa tức... Không biết phải làm sao để diễn đạt suy nghĩ phức tạp của nàng, ở trong lòng đẩy hết hết tất cả lỗi lầm sang cho Dương Dương. Đi ra thang máy không khỏi bước nhanh cách xa tai họa Dương Dương này.

Dương Dương buồn cười, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, dễ thương quá đi.

Không cần biết bao nhiêu tuổi, nữ giới đều có thể giữ lấy từ dễ thương này, mà từ này đặt trên người Nhan Hâm thì có hiệu ứng bất ngờ. Thật giống như một miếng phi lê beefsteak thượng hạng phối với nước sốt tuyệt đỉnh làm cho người ta ngạc nhiên.

*********

Nhan Hâm đại diện công ty tham gia, cô dự tính chỉ ngồi trong một lúc, đợi sau khi xong phần của cô xong thì ra về.

Nàng ngồi trong góc phòng, xung quanh là một số đối tác làm ăn cũ vẫn còn liên lạc. Nhan Hâm và bọn họ nói chuyện chuyện thị trường trong giai đoạn này, thỉnh thoảng chú ý đến các tiến triển trên sân khấu.

Hoạt động tiến hành đến lễ ký kết hợp đồng, người chịu trách nhiệm cùng ngôi sao được mời đến đại diện để ký kết hợp đồng, mà người bọn họ sắp xếp đi là Thẩm Ly.

Thẩm Ly vừa về nước không nghỉ ngơi đã tham gia ngay hoạt động từ thiện công ty con của cô ấy, Thẩm Ly trong buổi lễ mặc vest màu xám nhạt rất phù hợp với khí chất của cô ấy, trong việc lựa chọn trang phục cô ấy cũng đầu tư nhiều công sức, tất cả nói lên được cô không phải là một người tùy tiện.

Thẩm Ly đi khỏi sân khấu, thì đi thẳng tới bàn của Nhan Hâm, không ngoài dự kiến của Nhan Hâm, cô ấy ngồi xuống chỗ bên cạnh Nhan Hâm.

"Trợ lý Thẩm không đi xã giao sao?" Nhan Hâm hỏi.

Thẩm Ly cười nói: "Tôi vừa mới xuống máy bay, mệt mỏi muốn chết, làm gì còn tâm trạng đi xã giao cười nói, cho nên đành giao hết phiền phức cho Chủ tịch vậy, để cho ông ấy làm đi."

Nhan Hâm chăm chú nhìn ngôi sao phát biểu trên sân khấu, Thẩm Ly nhận thấy được nàng cố gắng giữ khoảng cách với mình.

"Tôi rất mong đợi lần hợp tác này của chúng ta." Thẩm Ly nói.

"Hiện tại chúng tôi đang dốc hết sức đẩy nhanh tốc độ tranh thủ hoàn thành phương án cuối cùng." Nhan Hâm thông báo tiến độ với Thẩm Ly.

Ánh mắt của Thẩm Ly vẫn nhìn chằm chằm nàng, cô ấy nhẹ khẽ gật đầu, rất hài lòng đối với tiến độ, đồng thời cũng tán dương thái độ làm việc của Nhan Hâm: "Đây là tin tốt, đáng để chúc mừng." Thẩm Ly cầm lấy ly rượu.

"Chúc mừng thì để sau khi kế hoạch hợp tác này của công ty chúng ta thành công, trên dưới trong công ty đều đã cố gắng rất nhiều vì lần hợp tác này, hẳn là nên thưởng công mọi người." Nhan Hâm mỉm cười nói.

"Ly này, tôi mời một mình cô." Thẩm Ly chạm ly với cô.

Trong lòng Nhan Hâm là không muốn uống ly rượu này, nhưng mà không thì lại quá mức rõ ràng, lại cho thấy mình suy nghĩ nhiều.

Uống rượu xong thì sau đó Thẩm Ly dẫn lãnh đạo của các xí nghiệp hợp tác đến, cô ấy giới thiệu với bọn họ Nhan Hâm là bạn của mình, cách nói chuyện vô cùng thân thiết nói lên được giao tình thân thiết của hai người.

Quan hệ là điều kiện tiên quyết của việc hợp tác. Cơ hội để ở trước mắt, Nhan Hâm không thể bởi vì Thẩm Ly là người tiến cử mà không tiếp nhận, điều nàng có thể làm đó là nói một tiếng cám ơn với Thẩm Ly.

Nhan Hâm hơi say, đôi mắt ướt át, hai má đỏ ửng, có một cảm giác quyến rũ.

Thẩm Ly không thể rời mắt khỏi người nàng, Nhan Hạm uống rượu liền có vẻ đa tình, vẻ đẹp mơ màng trong đôi mắt làm cho người ta không thể nào chối từ.

Nhan Hâm uống say, nên mượn cớ đi khỏi hội trường.

Nàng cầm lấy áo khoác mà khoác trên vai, gió đêm bên ngoài lạnh như cắt, nàng vừa đi ra thì có một cơn gió lạnh thổi ập vào mặt, làm cho nàng không chịu không nỗi mà rùng mình.

Thẩm Ly đuổi theo phía sau nàng, tiếng bước giày cao gót của cô ấy đã đi đến sau nàng.

"Tôi đưa cô về." Thẩm Ly chạy vài bước đuổi kịp nàng rồi dừng lại.

Nhan Hâm nói: "Cám ơn ý tốt của cô, có người sẽ đưa tôi về."

Thẩm Ly nói: "Từ đầu đến chân của cô đều như đang nói tôi nên cách xa cô một chút, luôn giữ khoảng cách với tôi, cô đã biết tôi thích cô, thật ra tôi cũng không tin có chuyện tình yêu từ cái nhìn đầu tiên."

"Tôi biết, cho nên từ trước đến nay tôi luôn giữ khoảng cách với cô. Tôi hi vọng cô đừng hiểu lầm."

"Cô không hề cho tôi cơ hội để hiểu lầm. Tôi có thể hỏi một câu tại sao không?" Thẩm Ly nghiêm túc hỏi.

"Bởi vì tôi không thích cô, cũng bởi vì tôi đã có người yêu."

"Là cô ấy, cô ấy là người con gái bên cạnh cô? Là Dương Dương, phải không?"

Nhan Hâm mỉm cười, không trả lời nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.

"Tôi cũng đoán được, làm sao Dương Dương lại không thích cô, những người có gu thích phụ nữ đều có thể nhìn thấy điểm tốt của cô. Vậy tại sao không thể là tôi?"

Nhan Hâm nói: "Trợ lý Thẩm, cô cảm thấy phá hoại tình cảm bạn gái của người khác là chuyện rất vinh quang sao?"

Thẩm Ly cười ra tiếng: "Cô nên hỏi Dương Dương, trước đây cô ấy có phải cũng đã từng làm loại chuyện vinh quang này."

"Đó là chuyện của cô ấy."

"Cô ấy giật bạn gái của tôi, vào lúc tình cảm của chúng tôi rất tốt đẹp, sau đó cô ấy nói với tôi tình cảm chính là như vậy cũng không còn cách nào. Tôi chỉ cười cho qua, dù sao cô bé đó hôm nay yêu tôi ngày mai đã yêu cô ấy, cũng không muốn nghĩ tới nữa. Nhan Hâm, tôi thích cô, chỉ là chậm hơn cô ấy." Thẩm Ly bày tỏ tình cảm của mình.

Da thịt bị gió đêm thổi phớt qua sắp đóng thành băng, từ đùi lên bụng run rẩy.

Nhan Hâm ùn ùn sinh ra một cơn tức, đối tượng nhắm vào không phải Thẩm Ly phía trước, mà là Dương Dương đang đợi nàng ở bãi xe xa xa.

Nghe được người yêu của mình có tình sử lộn xộn, bất kì người con gái nào cũng sẽ không được vui vẻ.

Nhan Hâm nói: "Cô bỏ lỡ chuyến xe này, có thể đợi chuyến xe tiếp theo, dù sao mục đích cũng là như nhau. Nhưng mà tôi không giống vậy, tôi chỉ muốn ở cùng một người."

"So sánh như vậy làm cho người ta không thể nói được gì, Nhan Hâm, tại sao không cho tôi gặp cô sớm hơn."

"Chứng tỏ rằng đời này của chúng ta không có duyên."

Thẩm Ly cười không nỗi nữa, ánh mắt của cô ấy rời khỏi mặt Nhan Hâm, dừng ở nơi khác, cô ấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà cổ họng như bị chặn lại, một câu cũng nói không nên lời.

Cô ấy thua, nhưng vẫn muốn giữ thái độ kẻ thắng rời đi, đây là nguyên tắc làm người của Thẩm Ly.

Thẩm Ly và Nhan Hâm cùng đi đến bãi đỗ xe, xe của Dương Dương đã sớm đợi nàng ở cửa, ánh sáng bên trong chiếu lên vẻ mặt đầy lo lắng của Dương Dương.

Bước lên xe, Nhan Hâm nói là lạnh, bởi vì vì nhiệt độ không khí bên ngoài chợt giảm mạnh, nàng mặc váy ngắn gần như không chịu nỗi. Điều hòa lập tức được mở, làn gió ấm áp thổi tới trên người nàng.

Thẩm Ly vẫn đứng ở đó, cô ấy nhìn qua bên này một lúc lâu, ánh mắt phức tạp, rồi sau đó chậm rãi đi trở về.

Dương Dương hỏi: "Sao cô ấy lại đưa em đến đây?"

"Trên đường đi nói một số chuyện, cũng không biết đi đến đây hồi lúc nào. Dù sao từ đầu cô ấy đã biết chúng ta quen nhau, Dương đừng sợ..."

"Tôi không sợ cô ấy biết chuyện hai chúng ta, tôi sợ cô ấy theo đuổi em, thì em sẽ bị động lòng."

Dương Dương nói xong, Nhan Hâm hung dữ trợn mắt liếc cô, nói: "Dương coi em là con chó à, ai đưa xương ra thì em đi theo người đó?" Nàng tức giận vì Dương Dương có cái nhìn khinh thường nàng.

Nàng tính mở cửa xe đi xuống, Dương Dương vội nắm lấy tay nàng nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi, là lỗi của tôi, Nhan Hâm em giận thì giận nhưng đừng đi ra ngoài vào lúc này, bên ngoài lạnh như vậy..."

Nào có ai khuyên nhủ người khác như Dương Dương, cái gì mà giận thì cứ giận...

Cảm xúc của Nhan Hâm đúng là dở khóc dở cười.

"Em giận Dương thì đúng là tự mình tìm khổ, còn không đi, đêm nay không muốn về nhà à?" Nhan Hâm thật muốn cắn cô một cái.

Dương Dương nổ máy xe, đồng thời quan sát biểu hiện của Nhan Hâm, Nhan Hâm tựa đầu vào cửa kính xe, đôi mắt đã nhắm lại.

"Chúng ta về đến nhà rồi." Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mỏng truyền đến bên tai, đó là tiếng của Dương Dương.

Nhan Hâm đã tỉnh, nhưng không có mở mắt.

Dương Dương nói: "Em còn không đứng dậy thì làm sao tôi đưa em về nhà? Chẳng lẽ muốn tôi cõng em lên?"

Chỉ là một câu nói đùa mà nói xong lại nghe thấy tiếng trả lời của đối phương: "Được."

Dương Dương ngẩng đầu, Nhan Hâm không biết mở mắt khi nào, khuôn mặt nở nụ cười, biểu hiện dường như rất mong chờ.

Không phải chứ. Trên trán Dương Dương trượt xuống mấy đường đen.

Cô nửa ngồi chồm hổm trước mặt Nhan Hâm, nói: "Lên nào."

Nhan Hâm không nghĩ tới cô thật sự tính cõng nàng lên lầu, do dự một chút thì giơ tay giao toàn bộ sức nặng của mình cho cô ấy.

Dương Dương không khỏe hơn cô bao nhiêu, xương vai của cô hơi nhô ngay ngực nàng làm đau, mà nàng thậm chí có thể cảm giác được hai tay Dương Dương đang run rẩy.

"Ấy ơi, nếu không được thì thả em xuống." Nhan Hâm thông cảm cho cô.

Dương Dương đã cõng người đến trước thang máy, nói: "Hiện giờ tôi vẫn còn cõng được."

Ai đó cứ khoái cậy mạnh làm cho người ta hận đến nghiến răng cũng đau lòng muốn yêu. Nhan Hâm tựa đầu dán bên má Dương Dương, nói: "Em yêu Dương."

Đầu gối Dương Dương nhũn ra, suýt nữa ngã sấp xuống: "Vào lúc như vậy mà em lại đi nói câu này để làm gì." Thật là, suýt chút nữa làm cô sợ tới mức ngã nhào xuống đất.

Từ trước đến nay Nhan Hâm cũng chưa từng nói câu em yêu Dương này, không nghĩ tới một lần quý giá hiếm có lại nói ở đây.

Đi vào trong trang máy, Nhan Hâm từ trên người Dương Dương xuống, Dương Dương xoa bả vai mình, nói: Tôi nghĩ là em gầy, không ngờ..."

"Không ngờ cái gì?" Phụ nữ đối với vóc dáng của mình đặc biệt để ý.

"Không ngờ là thật sự quá gầy." Dương Dương cười lớn.

"Em có nên gầy thêm tí?"

Tay của Dương Dương quàng quanh eo Nhan Hâm ôm nàng, "Tôi thích em như bây giờ, béo gầy gì cũng được hết." Chất cồn làm cho cả người nhũn ra, Nhan Hâm tựa cơ thể mềm rũ của mình trên người Dương Dương. Đầu nàng chuếnh choáng quay mòng mòng, nàng chỉ tin tưởng một mình Dương Dương.

*********

Trở về được mấy ngày, hợp tác xảy ra biến cố, đề xuất cuối cùng sắp có, kế hoạch hợp tác lại tuyên bố bỏ dở, thêm một tin là tập đoàn Thành Phú lấy kế hoạch này ra công khai đấu thầu, vì vậy mà hơn một chục công ty cạnh tranh với nhau.

Nghe được tin này, mọi người trong bộ phận mất đi phản ứng, mọi người như quên nói chuyện, dùng thời gian để tiêu hóa tin tức này.

Lúc sau oán giận bùng phát, tất cả trở thành chỉ trích Thành Phú, Nhanh Hâm nhanh chóng làm cho mọi người bình tĩnh trở lại. Nàng nói với mọi người, cho dù là như vậy, bọn họ cũng chiếm được lợi thế, bọn họ có kế hoạch càng hoàn hảo hơn so với người khác, cạnh tranh công bằng thì sẽ có lợi hơn với họ.

Tiếng tranh cãi ồn ào chỉ kéo dài một thời điểm, mọi người lại nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Bọn họ không có thời gian để trút giận, bọn họ nghe theo lời Nhan Hâm, không công bằng, thì phải phấn đấu để giành lấy công bằng.

Cửa văn phòng Thẩm Ly mở ra, mặt Dương Dương không chút đổi sắc đi tới, Thẩm Ly tỏ thái độ như đang chờ đợi

"Trợ lý Thẩm, công và tư bất phân đã thành thương hiệu của cô." Dương Dương vừa mở miệng đã nói lời châm chọc.

Thẩm Ly vẫy tay: "Cô không nói tôi còn không phát giác, cô vừa nói tôi mới ý thức được hóa ra mình là người như vậy."

"Nhớ luôn là còn cái sớm nắng chiều mưa nữa."

"Ngồi đi. Cô đứng nói chuyện với tôi làm cổ tôi mỏi." Thẩm Ly chỉ vào chiếc ghế phía trước. "Nếu cô tới chỉ trách tôi, thì miễn đi, tôi không cho rằng tôi sai ở đâu."

Dương Dương ngồi xuống, nói: "Sai rồi, tôi tới là để cám ơn trợ lý Thẩm."

"Hữm?" Thẩm Ly nghĩ rằng cô đang nói mỉa mai.

Dương Dương mỉm cười: "Lúc trước là cô cho Nhan Hâm đi cửa sau, để cho cô ấy thiếu cô một ân tình, thiếu nợ thì phải trả tiền, một ngày nào đó món nợ này cũng phải trả. Hiện tại thì không ai còn nợ ai, trong lòng tôi yên tâm rồi."

Thẩm Ly mỉm cười vô tư: "Tôi sẽ không so đo điểm tích cực ở đây. Mục đích tôi làm như vậy là để lấy cảm hứng từ cô ấy, nếu tôi và cô không có thứ tự đến trước sau, chúng ta cạnh tranh công bằng, có lẽ người thắng sẽ thay đổi thành một người khác."

Dương Dương ngồi dậy, nói với Thẩm Ly: "Tôi sẽ không xem Nhan Hâm là một trận đấu, tôi càng thích một người, tôi và cô ấy ở bên nhau là duyên phận. Một sợ chỉ đỏ chỉ có hai đầu, chỉ có thể kết nối hai người. Cô và cô ấy là hữu duyên vô phận, gặp nhau sớm cũng vô dụng."

Không biết từ khi nào, nhìn ra cửa sổ trời đã tối, mặt đường được bao phủ bởi ánh sáng của sao.

Nhan Hâm ở bên này vẫn còn tiếp tục sửa đổi kế hoạch, điều chỉnh chiến lược, đối với cơ sở nền tảng còn cần phải làm bảng phân tích đối thủ cạnh tranh, đề án không thể thay đổi nhanh hơn, mọi người cũng nhanh chóng điều chỉnh lại từ bất ngờ đi vào quỹ đạo mới.

Nhan Hâm ngẩng đầu, xoa bóp cái cổ cứng ngắc, nàng nhìn đồng hồ, thấy đã nửa đêm.

Không lâu sau đó, Dương Dương đẩy cửa văn phòng của nàng, nói: "Đã tới giờ giải lao, cho em nghỉ ngơi nửa tiếng."

"Dương Dương, em không có thời gian." Nhan Hâm cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu vào trong đống tài liệu.

Dương Dương đi đến trước mặt nàng, lấy tài liệu trong tay nàng ra, sau đó khép tài liệu lại: "Nghe lời của tôi, không cần biết em có bao nhiêu lý do, em vẫn phải nghỉ ngơi."

"Dương Dương! Không cần Dương quan tâm." Nhan Hâm nói một cách giận dữ.

Hết Chương 75


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.