Editor: Ddil
"Em ấy dẫn chị đến gặp mặt mẹ em ấy." Kiều Hãn Thời nói những lời này với Dương Dương, Dương Dương đầu tiên là đần người ra, sau đó nói: "Sau đó không có xảy ra chuyện gì nữa sao?" Không cần phải là hình ảnh quá thê thảm, nhưng cũng phải có một chút kích thích, ví dụ như ném nồi niêu xoong chảo, cầm chổi quét ra khỏi nhà, bà mẹ còn ôm cô con gái bị cướp đi mà khóc lớn một hồi. Chẳng có gì xảy ra thì thật sự quá chán rồi.
Kiều Hãn Thời mỉm cười lắc đầu: "Không có lố như em nghĩ đâu. Thật ra mẹ của Hữu Thời là một người phụ nữ đặc biệt độc hành độc lập, gặp một lần sẽ khó quên, khiến cho tôi có cảm giác kính trọng sâu sắc. Chúng tôi vừa tới nhà máy thì bà ấy đã vội vã lên đường, Lâm Hữu Thời giới thiệu chị với bà ấy, bà ấy nói chúng tôi quen nhau thì bà ấy không có ý kiến."
"Đối với chuyện con gái cưng của bà ấy bị chị lừa gạt rồi ăn luôn cũng không có ý kiến hả?" Dương Dương cười xấu xa hỏi một cách chọc ghẹo, hiếm khi có được cơ hội chọc ghẹo chủ tịch của mình thì sao có thể dễ dàng bỏ qua. Tin Kiều Hãn Thời và Lâm Hữu Thời quen nhau cũng mới nói cho cô nghe gần đây thôi, Kiều Hãn Thời lừa dối lâu như vậy, nên phạt vì yêu đương cũng không nói, hay là phải phạt Kiều Hãn Thời bây giờ cũng sẽ tìm cô tâm sự.
"Em chê tôi già à?" Kiều Hãn Thời liếc mắt nhìn cô, ánh mắt ấy, có độc đoán và tình cảm hài hào kết hợp với nhau theo tỷ lệ vàng hoàn hảo.
Chủ tịch uy hiếp cô bằng ánh mắt, Dương Dương dĩ nhiên biết nên đổi chủ đề, "Làm gì có, Kiều tổng đây không phải là già, mà là phong độ, Kiều tổng đừng có mất niềm tin với bản thân vậy, chị còn có thêm một trăm phần trăm sức hấp dẫn chết người. Tuy rằng còn kém em một chút." Dương Dương cười nói.
"Dương Dương!" Kiều Hãn Thời trừng mắt liếc xéo, mấy giây sau liền dịu xuống, nói: "Nhích lại gần đây, gần thêm chút."
Kiều Hãn Thời có ý kêu Dương Dương nhích lại gần, cô giơ ngón tay mảnh khảnh sửa lại cổ áo sơ mi của Dương Dương, thực tế là kéo qua một bên một chút, để cho cô nhìn một cách rõ ràng vùng có màu sắc đáng ngờ bên dưới cổ áo đang mở ra: "Tôi có thể nhìn thấy từ trên người em, thì ra giám đốc Nhan mà tôi nghĩ thanh tâm quả dục cũng thật không phải là người ăn chay. Đồng thời, tôi cũng biết lý do mấy bữa trước em suýt chút nữa đến trễ."
*Thanh tâm quả dục: thanh tâm là giữ đầu óc nhẹ nhàng thanh thản, quả dục là tiết chế tình dục.
Chà chà, không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, dấu hôn ở diện rộng trên vai Dương Dương đã sắp trở thành màu xanh, nhờ vậy có thể thấy được hai người vận động mãnh liệt đến nhường nào. Nhan Hâm này có bề ngoài thanh lịch vậy mà cũng có máu bạo quá.
Nhưng mà đa phần chuyện này chắc là do Dương Dương rồi, Nhan Hâm trở nên hư hỏng, thì đều là do đi theo Dương Dương mà ra.
Dương Dương che kín lại áo sơ mi của mình: "Không có vị chủ tịch của công ty nào lại mở nút áo của nhân viên để quan tâm buổi tối của nhân viên trải qua như thế nào đâu."
"Nhìn một chút cũng không có chết mà." Kiều Hãn Thời vốn không có một chút ý thức mình là chủ tịch.
"Thật ra tâm trạng chị bây giờ là từ hâm mộ đến ghen tị chứ gì? Chị chưa nếm thử mùi vị đó à? Chị tò mò phải không hả?" Dương Dương đúng thật là người từng trải ngay lập tức đã nhìn ra.
Trên đời này chắc là không có gì có thể làm cho Kiều Hãn Thời đỏ mặt, vậy mà lần này cô lại đỏ mặt, thậm chí đến cả Dương Dương cũng giật nảy mình.
"Quả nhiên, em nói là không có sai mà." Nắm được nhược điểm, phải nhớ kỹ mới được, ngày xx tháng xx năm xx, Kiều Tổng đỏ mặt. Tin chắc là mấy năm sau vẫn có thể lấy cái kỷ niệm này ra. Lúc đó chắc chắn là thú vị lắm.
Kiều Hãn Thời thật muốn đá Dương Dương đi, nói: "Tất nhiên là tôi có hẹn hò với người khác, nhưng chỉ là không có kinh nghiệm trong phương diện này."
Những từ cuối nói ra càng lúc càng nhỏ. Dương Dương vểnh tai rốt cuộc cũng nghe được rõ ràng.
"Kinh nghiệm ấy hả, có ai mới đầu mà có đâu, nhưng mà không làm thì cả đời cũng sẽ không có, học hỏi tìm hiểu thì sẽ có kinh nghiệm. Cần em giúp dạy lại chị không?"
"Đi đi, lo làm tốt công việc của em đi, đừng có nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ này nọ gì đó nữa." Kiều Hãn Thời tỏ thái độ ghét bỏ.
Dương Dương nhìn ra được sự khẩu thị tâm phi* của Kiều Hãn Thời, nói: "Buổi tối chờ chị về đến nhà thì em sẽ gửi qua cho chị."
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
"Tôi nói muốn hồi nào, Dương Dương, em đứng lại đó cho tôi, đây là thái độ nói chuyện với cấp trên của em đó hả?"
"Đừng giả bộ, mình hiểu nhau quá mà, giả bộ để làm chi nữa?" Dương Dương ném một ánh mắt mơ hồ qua, mang theo nụ cười ẩn ý sâu xa, còn nhẹ nhàng đóng cửa kính lại.
Kiều Hãn Thời giận một chút rồi lại cười lên, người này, nói như thế nào đây, khả năng hiểu chuyện quá cao siêu rồi.
*********
"Nhan Hâm, ngừng công việc của em lại, tôi có chuyện tìm em." Trong điện thoại truyền đến giọng Dương Dương, còn nói với giọng rất nghiêm túc. Nhan Hâm nở nụ cười gượng gạo, tắt di động, đi ra phòng ngủ, nói với Dương Dương đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách quay lưng về phía nàng: "Em ở trong đó, Dương nói lớn một chút là em nghe rồi, sao nhất định phải gọi điện cho em làm ra vẻ long trọng như vậy." Hành động đột ngột lạ lùng của Dương Dương khiến cho Nhan Hâm đâm ra nghi ngờ.
Dương Dương trước hết để cho Tòng An đi ngủ, buổi tối là thời gian ngủ của trẻ em, là thời gian ân ái của người lớn, trẻ em không thích hợp, nên nhắm, mắt không nên nhìn thấy.
Dương Dương đang điều chỉnh máy chiếu, kéo màn hình xuống sau khi máy chiếu đã được bật. Đợi một lúc thì màn hình hiện lên hình ảnh trên màn hình máy tính của Dương Dương.
Nhan Hâm nói: "Dương tính xem phim à?"
Dương Dương mua máy chiếu là muốn cho mọi người xem phim với nhau được dễ dàng, hành vi của cô hôm nay là vô cùng bí ẩn. Nhan Hâm cảm thấy rằng đây cũng phải là vì xem phim.
"Xem LV với tôi (*)." Dương Dương nhấp chuột vào My Computer – My Document – Hoạt động ngoại khóa – Thời gian hoạt động bất thường – Tôi cũng không biết là thư mục gì được mở ra.
*LV là Les Video.
Bên trong hiện ra một dãy thư mục, Nhan Hâm nghĩ nếu như tiếng Anh của nàng là đúng, thì thư mục đó chắc là phim đồi trụy.
LV là cái gì, lúc bắt đầu còn không biết nhưng bây giờ đã chợt nhận ra rồi. Nhan Hâm chỉ biết Dương Dương gọi nàng đến xem không phải là thứ bình thường, nếu không cô cũng sẽ không cho Tòng An đi ngủ sớm.
Nhan Hâm lập tức đứng lên, nói: "Dương có... lầm hay không, muốn xem thì tự xem một mình đi, em không nên xem."
Dương Dương không cho nàng đi: "Không được, em không thể đi, em không xem thử làm sao biết không nên xem, lần này cho dù tôi có phải cột em lại thì tôi cũng sẽ cột em vào ghế sô pha bắt em coi."
"Dương đúng là bậy bạ, em không thích, Dương phải ép em xem để làm gì.."
"Em sẽ thích mà. Tôi bảo đảm, nếu em không thích em có thể cắn tôi, nếu như em thích thì đổi lại tôi cắn em."
Từ 'cắn' ở trong miệng Dương Dương chắc chắn không phải là một từ đơn giản như vậy.
Nhan Hâm giằng co giãy giụa : "Em vẫn không muốn."
"Bắt đầu rồi, nếu em dám bỏ đi tôi sẽ đánh vào mông em." Mặt của Dương Dương gần trong gang tấc, biểu hiện nghiêm túc để cho nàng nhìn thấy rõ ràng.
Rất chân thực , gần như thiêu đốt, Nhan Hâm cũng không dám đối mặt với cô.
"Em đã bao giờ xem x-arts chưa?"
"Đó là cái gì?" Nhan Hâm thắc mắc hỏi, quên mất chống cự lại.
"Hay lắm. Em xem rồi sẽ biết." Hai tay Dương Dương vẫn là trói lấy nàng không cho nàng có cơ hội thoát, ánh mắt lại ở trên màn hình.
"Em không muốn xem." Nhan Hâm quay mặt qua một bên, tầm mắt không chịu nhìn đến màn hình, một bên cằm xinh đẹp phơi bày ở trước mặt Dương Dương, Dương Dương cười khúc khích, thổi hơi vào trong lỗ tai nàng: "Em lại nói dối rồi, thật ra em rất tò mò, rất muốn biết nó là gì, em không lừa được tôi đâu."
Hết Chương 61
Lâu rồi mới gặp được một chương nhẹ nhàng ~