Editor: Ddil
Kiều Hãn Thời nói: "Có thể nói cho tôi biết trước, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu không."
"Đi gặp người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này." Lâm Hữu Thời nói xong thì cười ngượng ngùng: "Là nói mẹ của tôi đó."
Tần số xuất hiện của người mẹ ấy từ trong miệng của Lâm Hữu Thời cũng đủ để Kiều Hãn Thời nhớ kỹ bà ấy, những câu trích dẫn của Lâm Hữu Thời có lẽ thường là như vầy, mẹ của tôi đã nói, mẹ của tôi từng nói với tôi rằng...
Tình cảm của Lâm Hữu Thời với mẹ của cô ấy rất rốt, khiến cho người ta phải nhìn bằng một cặp mắt khác, giống như một đứa trẽ mãi chưa trưởng thành.
Lâm Hữu Thời bắt đầu cởi đồng phục cảnh sát của mình rồi tắm sạch cả người đầy mồ hôi sau đó thay đồ bình thường đi với Kiều Hãn Thời.
Lâm Hữu Thời nói địa chỉ, Kiều Hãn Thời lại không biết đường đi, nên dùng hướng dẫn để tìm đường đi, phát hiện chỗ đó cách khá xa trung tâm, hình như là ở vùng ngoại ô. Chỗ đó đã từng là một khu công nghiệp, bây giờ thì toàn bộ xí nghiệp đã dời đi, chỗ đó đã trở thành khu bị bỏ hoang chờ phá bỏ, nhưng mà nghe nói chỗ đó đã được phát triển thành công viên sáng nghiệp.
Kiều Hãn Thời nhìn Lâm Hữu Thời mà tự hỏi người mẹ ở trong miệng cô ấy rốt cuộc là người như thế nào, tính tình có giống như Lâm Hữu Thời, bà ấy chắc là một người vui vẻ cởi mở. Thật ra trong lòng Kiều Hãn Thời còn có suy nghĩ, không biết khi mẹ của Lâm Hữu Thời nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì.
Lâm Hữu Thời nói mẹ của cô ấy không quan tâm đến giới tính của người cô ấy yêu, nhưng mà Kiều Hãn Thời đối với chuyện này cũng vẫn có chút nghi ngờ, thấu hiểu cởi mở là một chuyện, nhưng đứng ở vị trí của một người làm mẹ, bà ấy chắc chắc cũng sẽ để tương lai của con mình lên đầu.
Đi thật lâu, đã chạy ra khỏi trung tâm thành phố, càng lúc càng hẻo lánh.
Không khí vùng ngoại ô rõ ràng trong lành hơn thành phố nhiều, Kiều Hãn Thời mở mui xe ra, gió thổi luồng qua bên tai, làm mái tóc dài cúp lại.
Kiều Hãn Thời sống ở thành phố này đã hơn hai mươi năm, cũng là lần đầu tiên tới đây.
Một tay Lâm Hữu Thời chống cằm, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, mái tóc bị gió thổi tung bay, hai má ban ngày bị phơi nắng đến đỏ ứng vẫn còn giữ lại dư âm của ánh mặt trời oi ả. Lông mi dài như vết mực vẽ trong nước, đôi mắt đen láy ảnh phản chiếu lại cảnh vật.
Kiều Hãn Thời nghĩ, sau tất cả, Lâm Hữu Thời vẫn còn rất trẻ, như đóa hoa mới mở, ở cái độ tuổi rạng rỡ tỏa sáng biết bao nhiêu, cô cảm thấy bản thân có ảo giác như trâu già gặm cỏ non.
Trong lúc miên man suy nghĩ, bọn họ đã đến một khu công nghiệp cũ.
Chỗ này giống như thế giới ảo xuất hiện trong Matrix *, những ống sắt thép dựng đứng cao vút, từng gian nhà kho liền kề, dày đặc.
*Ma trận.
Hai bên đường không biết từ năm nào tháng nào đã trồng cây Tùng cổ thụ mà giờ thậm chí nó cao hơn cả nhà lầu, tán cây nhiều năm rũ xuống rợp kín cả ven đường.
Có nhiều chỗ cỏ dại mọc um tùm, sắt cũng rỉ sét, có nhiều chỗ sớm đã treo lên đủ loại bảng hiệu, bỗng chốc lại trở thành một cơ sở sáng tạo.
Xe đi cả buổi mới đến khu trung tâm, giữa một khu đất trống lớn là sân bóng rổ, hai bên là các tác phẩm điêu khắc, nhà máy ở giữa là lớn nhất, ở trước nhà máy có một chiếc Land Rover off-road*, nhiều chỗ trên thân xe bị bong tróc sơn, vết xước chằng chịt.
*Off-road là những khu vực không có đường lớn, chỉ có đường mòn cho người đi bộ với địa hình gập ghềnh hiểm hóc. Ở đây ý nói là dòng xe Land Rover chạy địa hình.
Xe của Kiều Hãn Thời không biết nên dừng như thế nào, không phải không có chỗ để đậu xe, mà là ở đâu cũng có chỗ để đậu xe, Kiều Hãn Thời có thói quen dừng xe ở khu được dừng xe theo quy định của thành phố trong một lúc mất đi khả năng kiểm soát cảm xúc bình tĩnh, rơi vào tình trạng hoang mang.
Cuối cùng xe dừng lại dưới một cái cây.
Sau khi Lâm Hữu Thời xuống xe liền dẫn Kiều Hãn Thời đi về phía nhà máy, vừa đi vừa nói: "Chị cảm thấy nơi này như thế nào? Nói cho chị biết, nơi này là chỗ sinh sống trước đây của tôi, tôi đã lớn lên ở đây, tôi không thể quên nơi này, mẹ của tôi cũng vậy, đợi đến khi ở đây bị bỏ hoang mới thuê lại."
Lâm Hữu Thời vui vẻ chỉ vào trụ bóng rổ trong sân thể dục đã rách bươm nhưng đứng thẳng ương ngạnh vẫn có thể sử dụng như trước mà nói với Kiều Hãn Thời, cái vành lưới đó còn là do cô ấy làm.
Cô ấy thật sự như một đứa trẻ, sẽ vì kỷ niệm mà nhíu mày, cũng sẽ một chuyện vui vẻ mà mặt mày hớn hở.
Kiều Hãn Thời theo cô ấy bước vào nhà máy, bên trong rộng lớn lại trống trải, tiếng giày cao gót ở đây sẽ vang lại vài lần, cộp cộp cộp, giống như có nhiều người đang đi giống mình.
Kiều Hãn Thời nghĩ đến ở trong đây chắc là có các tác phẩm nghệ thuật, nhưng mà ở đây chỉ có ảnh chụp mà thôi, mấy tấm hình được treo đầy khắp mọi góc tường, trên bàn làm việc cũng có vài cái máy ảnh, ba lô lớn dùng cho dã ngoại đề đầy các món đồ ngay ngắn ở trong nằm kế bên, mấy cuốn sách mới in chất đống trên kệ sách, Kiều Hãn Thời cầm lấy một cuốn, bên trong là tác phẩm nhiếp ảnh.
Bên trong trang bìa có ảnh của một người phụ nữ, mái tóc dài, đeo râm mát màu đen, không thấy rõ tuổi tác, Kiều Hãn Thời nhìn thấy người này có chiếc cằm thon, môi nhếch, bởi vì đứng trên cao nguyên thiếu oxy nên trông có chút chật vật.
Nhà máy vốn im lặng đột nhiên ồn ào hẳn lên, tiếng bước chân tiếng nói chuyện hỗn loạn không chịu nổi, làm cho người nghe không biết là ai đang nói chuyện cũng không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu tiếng bước chân.
Một nhóm người đi xuống từ trên lầu, sau khi lấy máy ảnh trên bàn để kiểm tra thì nhét vào trong ba lô, đồng thời vác ba lô lên đi ra ngoài.
Bọn họ nhận thấy sự tồn tại của Lâm Hữu Thời, nhiệt tình ôm lấy cô ấy, nhưng cũng chỉ có vài giây thôi.
Lúc Lâm Hữu Thời bị họ vỗ đến xương kêu răng rắc vẫn cứ mỉm cười, rồi cũng vỗ mạnh ngược lại trả cho bọn họ.
Đợi đến sau cùng có một người phụ nữ cũng cao xấp xỉ Lâm Hữu Thời, bà ấy cùng mặc kiểu quần áo giống như những người khác, xông tới trước mặt Lâm Hữu Thời ôm chặt lấy cô ấy: "Bé ngoan, con tới thật không đúng lúc, không đến sớm hay đến muộn hơn, giờ mẹ không có thời gian để nói chuyện với con rồi, mẹ phải lập tức xuất phát."
Trong lời nói của bà đầy giọng nuối tiếc, hai tay siết chặt, ôm chặt lấy Lâm Hữu Thời.
Lâm Hữu Thời nói: "Vậy thật sự tiếc quá."
"Mẹ, con giới thiệu với mẹ, đây là Kiều Hãn Thời, là người mà con muốn dẫn tới gặp mẹ." Mẹ của Lâm Hữu Thời vội vã như binh lính đi đánh giặc sẽ khởi hành bất cứ lúc nào, Lâm Hữu Thời cũng không muốn chậm trễ thời gian, lập tức kéo Kiều Hãn Thời đến trước mặt mẹ của mình.
Kiều Hãn Thời quan sát mẹ của cô ấy, không khác lắm so với người trong hình, chỉ là không biết thì ra bà ấy lại thích cười đến như vậy, nụ cười rất rạng rỡ, đôi mắt giống Lâm Hữu Thời, vừa nghiêm túc lại đầy tình cảm, làm cho người ta càng có ấn tượng tốt hơn với bà ấy, mà bà ấy còn trẻ hơn là Kiều Hãn Thời nghĩ, gần như khiến cho người ta quên rằng bà có một cô con gái hơn hai mươi tuổi.
"Được rồi, mẹ không có ý kiến." Mẹ Lâm nói với Kiều Hãn Thời: "Lần sau có cơ hội gặp mặt cô sẽ nấu cơm cho cháu ăn."
"Cục cưng, bà có muốn ở lại với con gái không?" Người trên xe thò đầu ra nói với bà.
"Biến ngay, ông sớm hay muộn nên từ bỏ xe của tôi đi, nó sẽ không bao giờ là của ông." Mẹ Lâm như gào lên trả lời lại.
Lâm Hữu Thời nói với bọn họ: "Chú Lưu, mẹ của con xin nhờ mọi người chăm sóc rồi."
Mẹ Lâm trợn mắt liếc Lâm Hữu Thời: "Là mẹ hầu hạ cái đám đại gia này mới đúng!"
Nói xong thì mẹ Lâm nâng đầu Lâm Hữu Thời Lên hôn một cái: "Mẹ luyến tiếc con, nhưng càng luyến tiếc cơ hội lần này, khó khăn lắm mẹ mới tìm được cơ hội đi lên Jungfrau*. Chúa sẽ phù hộ cho con, cục cưng của mẹ. Mẹ sẽ để ảnh của con ở trước ngực mẹ." Lại cắn một cái ở bên phải, cắn đến hai má của con gái đều đỏ lên.
*Jungfrau: một ngọn núi ở Thụy Sĩ, cao 4158 m.
Nói xong bà nhanh chóng ngồi vào ghế lái chiếc Rover, đóng cửa xe lại, chỉnh bộ đàm, tiếng động cơ xe lớn, chiếc xe khởi hành theo trình tự.
Lâm Hữu Thời quay đầu nói với Kiều Hãn Thời: "Trong trí nhớ của tôi, thời gian ở bên mẹ của mình nhiều nhất là lúc chia ly."
"Mẹ của em rất có cá tính."
Lâm Hữu Thời nhăn mặt nhíu mày lại như nếp gấp của bánh bao thịt: "Không phải chị thích mẹ của em đó chứ? Như vậy cũng không được, cảm giác ghen với mẹ của mình thật sự rất tệ nha."
"Đơn giản bày tỏ cái nhìn thôi. Mẹ và em rất giống nhau."
"Chúng tôi không giống, mẹ của tôi luôn là một người khiến người khác phải sống trong lo lắng không yên, cha của tôi là vì không thể chịu được cảnh ngày đêm lo nghĩ mới ly hôn, tôi đã thề sẽ không bao giờ để người thân của mình phải lo làng, cho nên ở điểm này thì không có giống với bà ấy.
Lâm Hữu Thời tỏ vẻ nghiêm túc, trong tâm trí của cô có rất nhiều kỷ niệm chia tay, mà khi nhớ lại còn có thể nhớ cả nỗi lo lắng và sự căng thẳng lúc đó. Liên tục ngồi bên cửa sổ nhìn xung quanh, chờ đợi không biết khi nào bà ấy trở về, từng ngày trôi qua, gần như nghĩ phải đợi cả đời, thì sau đó bà ấy đã trở lại, trở về không bao lâu lại đi ra ngoài.
Bà ấy là người không ai ngăn lại được, cho nên cha vì tuyệt vọng mà quyết định lựa chọn từ bỏ.
Đối với lần ly hôn đó, Lâm Hữu Thời không có trách cha mình, cô ấy yêu mẹ, cũng không cảm thấy mẹ có gì sai. Lâm Hữu Thời tự thề với mình, tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ đó.
Hết Chương 60
Tự dưng cả hai bên truyện đều lăng xe cặp phụ @,@