Editor: Ddil
Lưng và trước ngực Dương Dương chịu phải va chạm mạnh, cho nên cử động sẽ bị đau, Dương Dương đành phải giữ nguyên tư thế nằm xuống mà không đứng dậy.
Buổi tối lúc ngủ Nhan Hâm không cẩn thận đè lên người Dương Dương, Dương Dương đau thức dậy từ trong mơ, rên ư ử.
Nhan Hâm khó ngủ nhưng ngủ rồi sẽ nằm sát người cô, lại nói là Dương Dương tự mình nhích lại gần hơn, thấy tay Nhan Hâm đặt ở vết thương trên ngực của mình, Dương Dương không đành lấy tay nàng ra, đau cũng vui vẻ.
Buổi sáng Nhan Hâm phải đi làm, còn Dương Dương thì kê đầu lên gối than thở buồn chán.
Nhan Hâm mặc áo sơmi đi đến trước mặt cô: "Dương có muốn làm cái gì không?"
"Muốn em ở lại với tôi." Dương Dương níu quần Nhan Hâm, không để cho nàng đi.
"Dương biết rõ bây giờ là cuối tháng, cả đống việc đang chờ em, em phải về công ty làm việc."
"Tôi mặc kệ. Tóm lại em không thương tôi." Dương Dương cố ý quay đầu sang một bên.
Thái đọ này giống hệt như thái độ của Tòng An lúc không chiếm được món đồ chơi yêu thích.
Nhan Hâm nói: "Giờ Dương mới biết em à, em không có thương Dương."
Dương Dương ngạc nhiên nâng người dậy: "Em nói thật sao?"
Nét cười hiện lên trong ánh mắt Nhan Hâm: "Dương nói xem là thật hay giả?"
Tay Dương Dương kéo mạnh nàng xuống, Nhan Hâm quỳ xuống bên giường, ngang bằng với cô, Dương Dương nói: "Đừng giỡn như vậy với tôi, tôi nhát gan, tim cũng nhỏ, không chịu nỗi cú sốc như vậy của em."
Nhan Hâm vuốt ve trán của cô: "Em đã nghĩ Dương Dương là một chiến sĩ không biết sợ hãi."
"Lúc ở trên giường thì tôi là chiến sĩ, em cũng hiểu được mà." Dương Dương cắn ngón tay nàng.
Nhan Hâm trừng mắt nhìn cô giống như ghét bỏ: "Khó khăn lắm mới đợi được Dương thể hiện mặt tình cảm này, không nghĩ tới kéo không được vài phút."
Dương Dương cười xấu xa nói: "Tôi nghĩ đến em càng thích mặt sexy của tôi hơn."
Nhan Hâm đau lòng vuốt ve trán và hai má bầm tím của Dương Dương, trên người có sẹo cũng sẽ có điểm gợi cảm của nó. Ở trong mắt Nhan Hâm nhìn ra Tây Thi, cho dù Dương Dương như thế nào thì cũng luôn rất xinh đẹp.
Nhan Hâm cúi xuống hôn lên trán cô: "Được rồi, em thích hết."
"Hôn ở đây." Dương Dương ôm lấy cổ của nàng, biên độ động tác quá lớn, làm đau trước ngực, nhưng mà cô mặc kệ cũng không muốn quan tâm. Nụ hôn của Nhan Hâm là thuốc giảm đau tốt nhất, làm cho cô quên đi nỗi đau thể xác.
Nhan Hâm giữ người cô lại, nói: "Dương đừng lộn xộn, nếu không sẽ đau chết nha."
"Em quá tuyệt tình, cứ như vậy mà nguyền rủa tôi!" Dương Dương tỏ thái độ không cam lòng.
Nhan Hâm miễn cưỡng thở dài, nàng đè người Dương Dương xuống nằm trên giường cho tốt, thầm nghĩ nàng cũng quá mủi lòng rồi. Nghĩ đến tai nạn xe nếu xảy ra nghiêm trọng, tên tài xế say rượu kia nếu tông mạnh một chút, thì cái người đang nhõng nhẽo như con nít trước mắt này nói không chừng...
Ánh mắt của nàng nóng lên, hai tay lại dịu dàng vuốt ve hai má Dương Dương .
Dương Dương nói: "Tôi không sao, Hâm Hâm, tôi nói tôi không sao, tôi có ngọc bội trừ tà."
"Khờ ạ, cái đó đều là mê tín, làm sao có thể tin hết được."
"Vậy em an ủi tôi, cho tôi một nụ hôn." Dương Dương cười nói, cô là nói đùa, cô nghĩ với tính cách khép kín như vậy của Nhan Hâm thì nói không chừng nàng nàng sẽ cho cô một bạt rồi sau đó bỏ trốn mất dạng.
Không ngờ Nhan Hâm thật sự cúi xuống hôn lên, môi của nàng nồng nhiệt dán ngay môi của cô.
Dương Dương giơ tay lên muốn ôm lấy nàng, Nhan Hâm nói: "Đã nói Dương đừng lộn xộn mà."
"Tôi muốn ôm em chặt một chút." Dương Dương tràn đầy khao khát.
Nhan Hâm ở trong lòng cô sau đó giãy dụa một chút, trong cái nhìn chăm chú của Dương Dương lại làm ra một hành động khó tin. Nàng lên giường, ngồi khóa trên người Dương Dương, không có đem sức nặng đè lên người Dương Dương, hai tay chống cạnh hai bên má Dương Dương, hạ thấp người xuống.
Cái hôn này, làm Dương Dương muốn lên tới Thiên Đường, ngọt ngào giống như đường mật.
Nhưng mà sau đó Nhan Hâm có chút oán giận Dương Dương, Dương Dương vẫn không chịu tha nàng đi, làm hại nàng đi làm muộn.
Tin tức Dương Dương gặp tai nạn xe cộ lan đi khắp công ty, một truyền mười mười truyền một trăm, đến cuối cùng tin tức đồn ra càng phóng đại hơn, khả năng gì cũng có, cũng không có cách nào phân biệt thật giả.
May mắn trước khi Dương Dương bị mọi người nói là cụt tay giống Dương Quá, Kiều tổng tuyên bố xác thực, chứng minh Dương Dương vẫn còn sống lành lặn, không thiếu cánh tay hay gãy cái chân nào, mọi người mới an tâm.
Mọi người muốn đi thăm Dương Dương, nhưng lại bị Kiều Hãn Thời ngăn cản, dù sao Dương Dương đã xuất viện lại ở trong nhà Nhan Hâm, để người ta nhìn thấy chẳng khác nào không đanh mà khai đi nói cho mọi người biết hai người có gian tình.
Kiều Hãn Thời suy nghĩ cho hai người, ý bảo mọi người đừng làm phiền giám đốc Dương nghỉ ngơi, đợi đến khi giám đốc Dương quay lại đi làm thì hãy bày tỏ sự quan tâm.
Kiều Hãn Thời đến văn phòng của Dương Dương lấy tài liệu, dừng lại ở cửa phòng làm việc, cô nhìn nhìn thấy Lý Khê Du đang nghiêm túc chăm chú nhìn vào màn hình, vẻ mặt nghiêm túc đó làm gợi lên sự tò mò của cô.
Cô đứng yên trước bàn thật lâu, Lý Khê Du cũng không có phát hiện, hai tay gõ nhanh thoăn thoắt trên bàn phím.
Là chuyện gì thu hút sự tập trung của em ấy như vậy?
Kiều Hãn Thời đi đến phía sau Lý Khê Du, nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện văn bản được mở ra, thì ra Lý Khê Du đang viết cái gì đó.
Tựa đề của văn bản làm cho hai mắt cô sáng lên.
Đến khi Lý Khê Du chú ý tới có người ở đây thì đã muộn, Kiều Hãn Thời đứng ở phía sau cô ấy không biết đã đứng bao lâu. Lý Khê Du vội vàng đóng máy tính lại, ôm chặt lấy laptop của mình, mặt đỏ từ trên trán xuống tới tận trong cổ áo, không chừng cả người cũng đã đỏ giống như con tôm được luộc chín rồi.
"Kiều Tổng, không cho chị xem!" Lý Khê Du thầm nghĩ sao bản thân không ngất xỉu luôn đi.
"Thì ra em đang viết tiểu thuyết à." Kiều Hãn Thời tỏ thái độ hứng thú.
"Không có." Lý Khê Du gục đầu xuống trước ngực, cũng không sợ sẽ làm gãy cổ.
"Có gì mà lại sợ như vậy, vừa nãy tôi không phải đã xem được em viết rồi sao." Kiều Hãn Thời cười nói, "Em viết người ngự tỷ đó không phải là..."
"Không phải chị!" Lý Khê Du đây là chưa đánh đã khai rồi, lời nói đã thốt ta làm Lý Khê Du hận không thể đào lỗ chôn mình xuống.
"Viết xong cho tôi mượn xem."
"Thôi đừng." Xấu hổ lắm.
"Có cái gì không tốt, tôi có quyền biết em nhìn nhận về tôi như thế nào." Nụ cười của Kiều Hãn Thời càng thêm sâu sắc.
Lý Khê Du sắp khóc mất rồi: "Vẫn là không nên đâu."
"Được rồi, tôi cũng không làm khó em, em từ từ viết, sau này in sách thì đưa cho tôi một cuốn."
Lý Khê Du lắc đầu, "Không có khả năng in sách. Em chỉ là tự mình viết chơi thôi."
Tay Kiều Hãn Thời đặt lên vai của Lý Khê Du, lòng Lý Khê Du rung động, cảm giác cả người đều tập trung trên vai bị Kiều Hãn Thời đè xuống, Kiều Hãn Thời nói thật mềm mỏng: "Tôi nhìn thấy thẻ ghi chú của em, ngay cả chủ nhật em cũng đến công ty làm, một cô gái trẻ tuổi như em không phải có rất nhiều kế hoạch để sắp xếp sao?"
"Em không biết có thể đi đâu."
"Vậy thì đi làm quen với một vài người bạn, tìm một đối tượng tốt."
"Em... Em cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt." Lý Khê Du nói xong, trong đôi mắt bốc lên hơi nước đã làm ươn ướt ánh mắt của cô ấy, cũng khiến cho trong mắt Kiều Hãn Thời càng trở nên mông lung.
Kiều Hãn Thời nói: "Chủ nhật này tôi sẽ tụ tập ở nhà bạn, nếu em không có kế hoạch gì thì giúp tôi nấu ăn, như vậy được không?"
"Được." Tâm trạng Lý Khê Du nhảy nhót, một chút vui vẻ này làm cho cô ấy xem như kho báu.
"Khê Du, đừng vì một người làm cho em khổ mà phí sức lại tổn thương bản thân." Cho dù người đó là Kiều Hãn Thời cô, thì Lý Khê Du cũng nên ném qua một bên mới đúng.
Đây là loại tình huống gì lại có thế nói một cách dể dàng như vậy, con tim là không thể kiểm soát được, lúc không nên động lòng thì lòng lại rung động, tự bản thân yêu thích kẻ vô tâm.
"Vâng." Lý Khê Du cố gắng mỉm cười.
Hết Chương 52