Editor: Ddil
Buổi trưa chiều chủ nhật, Tòng An ăn cơm xong sau đó đi ngủ, Nhan Tang vẫn còn ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công thêm một lát. Từ ban công nhìn xuống, ở đây đúng thật sự là một thành phố náo nhiệt, các tòa nhà cao tầng và những con đường đông đúc khiến cho bà khó chịu, bà có chút nhớ lại ngôi nhà mà bà đã sinh sống hơn nửa đời người.
Tiếng chuông cửa phá vỡ sự yên tĩnh.
Nhan Tang do dự mở cửa, khoảnh khắc người đứng ở cửa cùng với tầm mắt của Nhan Tang giao nhau, hai người đều thật sự ngạc nhiên nói không nên lời.
Đã qua hai mươi mấy năm xa cách, người xưa đã không còn giống với hình ảnh trong ký ức, chỉ để lại một bóng dáng quen thuộc.
"Bà là..." Cố Thư Nhã ngờ ngợ là mình nhìn lầm rồi, bà còn nghiêm túc nhìn lại, cố gắng để nhớ, cho đến khi người trong trí nhớ dần dần trùng khớp với người ở trước mặt.
Là Nhan Tang, là người thề cả đời này sẽ không bước vào Nhan gia.
Chị ấy tới đây làm gì?
"Em dâu, đã lâu không gặp." Nhan Tang thản nhiên nói, dường như đối với lần gặp lại này cũng không có quá nhiều cảm xúc.
"Phải, cũng đã khoảng hai mươi mấy năm không gặp mặt, chị đến đây khi nào, đến đây sao lại không nói với em một tiếng?" Cố Thư Nhã đi vào nhà, Tòng An đang ngủ trong nhà, không biết bà đến, bà cũng không muốn làm phiền cô bé.
"Mới đến được vài hôm."
"Chị đến để làm gì?"
Nhan Tang nhận thấy Cố Thư Nhã bắt đầu đề phòng, bà nói: "Tôi đến vì Nhan Hâm."
"Con gái của em đi vào con đường của chị, chị nói em phải làm sao? Quyết định thế nào? Em..." Cố Thư Nhã kích động đến không thể nói tiếp.
Lời nói của Cố Thư Nhã làm cho Nhan Tang nhíu mày, bà chống vào tay vịn sofa ngồi xuống, "Thư Nhã, em vẫn cho rằng tôi là người có tội?"
"Chuyện năm đó, đứng ở quan điểm của ai cũng không thể hiểu rõ." Cố Thư Nhã nhẹ nhàng nói.
"Em có thể tha thứ cho tôi, tại sao lại không thể tha thứ cho Nhan Hâm?"
Cố Thư Nhã đứng dậy kịch liệt phản đối: "Em làm không được. Chị hãy đứng ở cương vị của một người mẹ để suy nghĩ, nếu..."
"Tôi không có con." Nhan Tang lau mắt kính của bà, từ tốn trả lời Cố Thư Nhã bằng một giọng nói nhẹ nhàng, "Tôi và Anh Tử (Eiko) đều không sinh con. Cho nên tôi không biết làm một người mẹ sẽ có tâm trạng gì. Nhưng tôi có thể hiểu được, sau hai mươi mấy năm tôi cũng đã hối hận. Tôi không hối hận vì quyết định trước đây của mình, mà tôi hối hận là trước khi mẹ ra đi tôi đã không về gặp mẹ. Cho dù mẹ đánh tôi mắng tôi cũng được. Hối hận mấy năm qua, tôi nghĩ đã đủ rôi. Em nhẫn tâm đẩy Nhan Hâm đi sao?"
"Vậy chị nói em phải làm sao bây giờ..." Tâm trạng Cố Thư Nhã càng lúc càng kích động, sắc mặt của bà đỏ lên một cách bất thường khiến cho Nhan Tang cảm thấy kỳ lạ, quả thực, người Cố Thư Nhã đổ rạp về phía trước, Nhan Tang nhanh chóng gọi điện thoại, vừa tiến hành sơ cấp cứu cho Cố Thư Nhã.
Nhan Hâm nhận được tin nhắn đến từ Nhan Tang, sau khi thấy rõ nội dung, nàng lập tức buông hết công việc, cầm lấy chìa khóa xe vội vã bỏ đi.
Ở cửa thang máy gặp được Dương Dương, cô còn gấp hơn so với nàng, trong tay còn đang ôm một tập hồ sơ, nhờ Nhan Hâm nhắc nhở Dương Dương mới sực nhớ tới chuyện này, cô giao tập hồ sơ cho một nhân viên đi ngang qua nhờ anh ta mang về văn phòng, sau đó cùng Nhan Hâm lái xe đến bệnh viện.
Cố Thư Nhã được đưa đến bệnh viện cấp cứu gần nhất, bác sĩ nói với Nhan Tang không có vấn đề gì lớn, chỉ là ngất xỉu một lúc. Có điều dù sao cũng không còn trẻ, tốt nhất nên để ý kiểm soát cảm xúc.
Tòng An nắm tay Nhan Tang, lo lắng cho bà ngoại của mình, "Bà cô, bà ngoại tỉnh chưa ạ?"
Nhan Tang nói: "Bà ngoại con còn đang ngủ, hãy để cho bà nghỉ ngơi thêm một lúc, đợi bà nghỉ ngơi đủ rồi chúng ta lại đến thăm bà."
Bà nắm tay Tòng An lo lắng không yên đứng ở đây cũng không biết phải làm cái gì, bà điền đơn nhờ vào sự giúp đỡ của người khác sau đó mượn điện thoại của người ta nhắn tin cho Dương Dương và Nhan Hâm, may là Tòng An có thể đọc cho bà số điện thoại của hai người họ, nếu không bà thật sự không biết phải làm thế nào.
Nhan Hâm và Dương Dương phóng hết tốc độ nhanh nhất đã tới, chạy thẳng một mạch đến thở hổn hển.
Tòng An vội vàng chạy tới ôm lấy đùi Nhan Hâm: "Mẹ, bà ngoại bị bệnh, con không có đánh thức bà ngoại đâu."
"Ngoan, Tòng An ngoan lắm." Nhan Hâm đi về phía giường bệnh, người có sắc mặt nhợt nhạt nằm ở trên giường kia là người mẹ kiên cường nhất của nàng.
Con tim kiên cường của nàng như bị thắt lại, nàng nhịn không được che miệng lại, sợ bản thân sẽ khóc lên.
"Sao bà lại ngất xỉu?"
"Buổi chiều bà đến tìm con, sau đó có tranh cãi với cô." Nhan Tang bất lực nói.
"Cuối cùng cô đã nói gì với bà, bà lớn tuổi rồi, nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Nhan Hâm lắc đầu, nói: "Sẽ không đâu, là con ăn nói lung tung."
Nhan Tang không có biện hộ cho mình.
Dương Dương giữ chặt tay Nhan Hâm, khiến cho nàng chú ý, nói với nàng: "Dì tỉnh rồi."
"Đừng ổn ào bên tai tôi." Câu đầu tiên khi Cố Thư Nhã tỉnh dậy nói lại là câu này.
Nhan Hâm khom người giúp bà chỉnh lại gối đầu, Cố Thư Nhã đổi một tư thế nằm cho thoải mái, sau đó tầm mắt từ từ đảo qua mọi người, nói: "Các người đi ra ngoài hết, Tòng An ở lại."
"Mẹ, bây giờ mẹ đang bệnh, con ở lại chăm sóc cho mẹ."
Cố Thư Nhã nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cô, còn có cô ta, cô ta là người ngoài, đứng ở đây làm gì, tôi cũng không muốn thấy cô ta."
"Mẹ." Lời nói của mẹ rõ ràng đã làm cho Dương Dương bị tổn thương, Nhan Hâm không thể không lên tiếng nhắc nhở mẹ mình.
Dương Dương chu đáo nói: "Tôi đi ra ngoài mua một ít trái cây, sẽ về ngay."
Ánh mắt của Dương Dương như đang nói không sao, tôi không ngại. Mỉm cười rời khỏi phòng bệnh.
Nhan Hâm nói: "Mẹ, Dương Dương không có làm gì sai, sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy?"
"Cô ta với tôi có quan hệ gì, tôi đối xử với cô ta ra sao thì có liên quan gì?"
"Cô ấy là người yêu của con, tự nhiên sẽ có mối quan hệ với mẹ." Nhan Hâm từ tốn nói.
Cơn tức của Cố Thư Nhã lại nổi lên: "Mày... mày muốn làm tao tức chết mà. Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài, để lại Tòng An cho tao." Cố Thư Nhã cầm tay Tòng An, Tòng An ngoan ngoãn ngồi bên mép giường với Cố Thư Nhã.
Nhan Hâm thấy mình ở lại chỉ càng chọc giận bà hơn, tạm thời đi trước, đợi cho mẹ nguôi giận rồi lại nói chuyện với bà đàng hoàng.
Ra đến cửa, nàng thấy Nhang Tang ngồi ở dãy ghế dài ở cửa, một người phụ nữ cứng rắn chưa từng cuối đầu nay lại giống như một quả bóng xì hơi,
"Cám ơn cô đã nói chuyện dùm cho con và Dương Dương." Sau khi Nhan Hâm nghe được đoạn nói chuyện của hai người từ chỗ của mẹ thì đến nói lời cám ơn với Nhan Tang.
Nhan Tang nói với Nhan Hâm: "Hôm nay cô không nghĩ bà ấy sẽ đến tìm cô, cô cũng nhất thời không chú ý mà nói nặng lời."
"Cô, đây không phải lỗi của cô. Mẹ là bị con chọc tức."
Vẻ mặt căng thẳng của Nhan Tang có chút xúc động, nở một nụ cười nhợt nhạt: "Thư Nhã vẫn còn tốt, không đuổi con đi, ít nhất, bà ấy cũng giác ngộ nhiều hơn một số người." Nhớ tới chuyện cũ, Nhan Tang vẫn không hề hối hận, có lẽ ngày hôm nay đã đào lên những ký ức bị chôn vùi, cảm xúc liền trở nên dể dàng xúc động.
"Bà ấy cần thời gian để tiếp nhận."
"Cô hiểu được cảm giác này, cô cũng như vậy. Một chân đã nhấc lên, lại chậm chạp không dám hạ xuống, sợ một bước này bước xuống rồi sẽ không thể nào quay trở lại được nữa. Bà ấy sợ mất đi con, bà ấy cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận." Nhan Tang mỉm cưới nói với Nhan Hâm.
"Dạ."
"Nhưng chuyện này không có nghĩa là cô đồng ý cho con và Dương Dương ở bên nhau. Cô gái đó vừa gặp đã thấy không đáng tin cậy, cô ấy không thích hợp với con, con thích hợp với một người tốt hơn." Nhan Tang vổ nhẹ vào mu bàn tay Nhan Hâm.
Ở trong lòng Nhan Hâm thở dài, Dương Dương đối với nàng mà nói cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng ở trong mắt người thân, thì người ngoài lại luôn luôn kém hơn so với người nhà.
Dương Dương tự mình lái xe đến chợ trái cây để lựa trái cây, cô biết Cố Thư Nhã không thích ăn đồ ngọt, khẩu vị này cũng gần giống như Nhan Hâm, Nhan Hâm có thể xem như là thừa hưởng tính đó từ bà. Cô đi chọn mấy loại trái cây nhẹ loại nhập khẩu, gói lại thành một giỏ quà đẹp đẽ.
Cô hi vọng Cố Thư Nhã có thể buông xuống cơn giận, đừng có mỗi lần thấy cô là y như nhìn thấy đầu trộm đuôi cướp. Mặc dù cô đã cướp con gái của bà thiệt, nhưng nói đi phải nói lại, Nhan Hâm không phải cũng cướp con gái của mẹ cô sao?
Trong lòng cứ suy nghĩ luẩn quẩn về Cố Thư Nhã, Dương Dương liền nghĩ ra được. Cô chọn trái cây xong thì đến một tiệm thuốc Đông y lâu đời, vào đó mua không ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe, sau đó thỏa mãn trở về.
Cô mang theo túi to túi nhỏ đi vào phòng bệnh, sau đó cất vào ngăn tủ.
Cố Thư Nhã vẫn nói không cần, Dương Dương phớt lờ bà, dù sao bà cũng không thể nhảy từ trên giường xuống để lấy đồ ném đi.
Cô nhớ tới tình cảnh em trai mình lúc lấy vợ, em dâu xuất thân từ gia đình gia thế, nhà mình xem như là trèo cao, em trai bất chấp người khác gây trở ngại vẫn muốn kết hôn với cô ấy. Lúc cha vợ bị bệnh, nó chạy đến hầu hạ, bị cha vợ đánh bằng giày của ông ấy, mà còn ráng cười toe toét.
Phải có nghị lực như thế, nó mới cưới được vợ về.
Còn cô phải đối mặt với người mẹ sợ mất đi con gái yêu quý của mình, cô có phần may mắn vì Cố Thư Nhã là tiểu thư khuê các, sẽ không giống như nhà thông gia là quân nhân hỡ một cái là chửi ầm lên. Cố Thư Nhã mắng cũng là một câu đi ra rất nhẹ nhàng, tôi không muốn thấy cô, cô đi ra khỏi đây, thậm chứ nói một câu cút đi cũng không nói được.
Biểu hiện của Dương Dương có thể nói là chịu cực chịu mắng*, Nhan Hâm chưa bao giờ lại đau lòng vì cô đến như thế. Nếu như trước đó vẫn còn còn chút gì băn khoăn, thì giờ đây trong lòng đã không còn chỗ cho bóng ma** tồn tại.
*Nguyên gốc: "Nhậm Lao Nhậm Oán" nghĩa là gánh khó nhọc, chịu oán trách.
**Bóng ma ở đây ý ám chỉ nỗi lo của Nhan Hâm.
Nhan Tang ngồi bên giường, bảo là muốn nói chuyện với Cố Thư Nhã, nhưng hai người cả buổi cũng không nói một câu nào. Dương Dương cầm dao nhỏ gọt vỏ táo, mỗi người một trái, Cố Thư Nhã không ăn, sau khi cô gọt vỏ xong thì liền dùng màng bọc thực phẩm bao lại.
Tòng An chỉ chỉ quả táo được gọt thành hình dạng con thỏ, lúc Dương Dương đưa quả táo có hình dạng con thỏ đến tay Tòng An, Tòng An liền mỉm cười rạng rỡ, hàm răng thiếu mất một cái răng cửa đặc biệt bắt mắt.
Nhan Tang mở miệng nói chuyện trước: "Bác sĩ nói tối nay em có thể xuất viện, tôi đã gọi điện cho Nhan Dung, Nhan Dung đang trên đường đến đây."
"Em không về nhà. Chị nói với chồng em dùm, rốt cuộc là em bị ai chọc tức đến như vậy." Cố Thư Nhã cố chấp không chịu nhân nhượng thái độ.
Cố Thư Nhã nhìn cháu gái của mình, khóe mắt liền ướt át: "Chỉ còn lại Tòng An là hiểu chuyện nhất, Tòng An, sau này đừng làm cho bà ngoại buồn."
"Sẽ không đâu ạ, con sẽ hiếu thảo với bà ngoại."
"Sau này sớm tìm một người chồng tốt để lấy, có biết không?" Cả cuộc đời của Cố Thư Nhã chưa từng sợ hãi đến mức này, trong một căn phòng mà lại có tới ba người... ba người... Cảm giác chóng mặt lại đến.
Tòng An lại lắc đầu, nói: "Không cần ạ! Lập gia đình mới là không có tương lai nhất."
Cố Thư Nhã cảm thấy được cuộc sống của mình xem ra đã đến hồi kết, đến cả cháu gái... Bà đã làm nên tội lỗi gì!
"Cô giáo nói phụ nữ phải làm một người phụ nữ mạnh mẽ!" Tòng An nhớ mãi không quên lời nói của Phạm Đồng Đồng.
Nhan Hâm và Dương Dương nén cười, không hẹn mà cùng cúi đầu làm việc, không để mình rảnh tay.
Cố Thư Nhã nóng ruột: "Cô giáo nói sai rồi, con gái phải tìm một người đàn ông tốt để lấy, Tòng An, con không muốn có nhiều em bé sao?"
Nhan Hâm lên tiếng nói: "Mẹ, đừng dạy con bé tư tưởng sai lầm, cuộc sống của nó nên để cho nó tự chủ."
"Cô lại làm trái lời tôi." Đứa con gái bình thường thân thiết nhất giờ đây lại trở thành kẻ thủ lớn nhất của mình, không biết kiếp trước bà thiếu cô bao nhiêu món nợ, mà kiếp này còn sống chính là phải lo lắng cho nàng.
Dương Dương nói: "Tương lai sau nay của Tòng An sẽ đầy hứa hẹn."
"Im miệng, ở đây không có chỗ cho người ngoài như cô nói chuyện." Cố Thư Nhã hừ khinh miệt, cô thì là gì, cô chẳng qua chỉ là người ngoài.
Người ngoài, cái từ này nghe thật sự chói tai.
Quả táo được gọt xong bị cô cắn một miếng, cô cố gắng xoa đi cảm giác khó chịu trong ngực.
Chạng vạng tối Nhan Dung mới đến phòng bệnh, cuối cùng nhờ vào nỗ lực khuyên nhủ của mọi người mà Cố Thư Nhã thay đổi quyết định.
Bà kiên quyết muốn mang Tòng An đi, nhưng Nhưng Hâm muốn bà hứa sẽ không đưa con bé đến chỗ Lý Tường, Cố Thư Nhã hứa rồi Nhan Hâm mới gật đầu.
Tòng An đi theo bà ngoại rồi, Nhan Dung và Nhan Tang xa cách biết bao nhiêu năm nay mới gặp mặt, cũng đã già tóc trắng bạc phơ cả rồi. Chia ly vào thời khắc đẹp đẽ, lúc gặp lại đến hơi sức đau buồn cũng không có.
Nhan Dung nói: "Theo em về Nhan gia."
Nhan Tang lắc đầu: "Chị còn mặt mũi nào để về."
Bà sợ sao, trở về làm sao để đối mặt với mẹ ở trên trời, lời thề của bà là một con dao, mãi mãi cắm trong lồng ngực của bà gây ra đau đớn.
"Trước khi mẹ chết đã thay đổi suy nghĩ, mẹ hối hận đã đuổi chị đi." Nhan Dung nhẹ nhàng nói.
"Thật sao?" Nhan Tang nghe những lời này, những giọt nước mắt không còn kiềm chế được nữa mà tràn ra.
Bà nắm áo Nhan Dung, nói lớn tiếng: "Mẹ thật sự đã nói như thế sao? Em đừng gạt chị, những gì em nói có thật không?"
"Làm em trai có khi nào lại gạt chị đâu." Thái độ của Nhan Dung bình tĩnh trấn an lòng Nhan Tang, Nhan Dung còn nói: "Theo em về Nhan gia."
Nhan Tang khóc và gật đầu, theo Nhan Dung và Cố Thư Nhã về nhà.
Dương Dương cùng Nhan Hâm đưa bọn họ đến bãi đỗ xe, nhìn xe của bọn họ dần dần chạy đi, hai người thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Lần đầu em mới biết, thì ra ba em cũng sẽ gạt người." Giọng của Nhan Hâm trở nên cay đắng.
Dương Dương nói: "Làm sao em biết không phải sự thật? Có lẽ lúc ấy trong lòng bà nội em thật sự có hối hận thì sao?"
"Ừ." Nhan Hâm được Dương Dương trấn an liền mỉm cười.
Hết Chương 42
Mới có một nhà thôi đã rối, nhà kia còn rối hơn =))