Editor: Ddil
Gương mặt Nhan Tang vẫn không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lão luyện đằng sau cặp kính nhìn chằm chằm vào mặt Dương Dương, muốn tìm ra sơ hở ở trên mặt cô.
Biểu hiện của Dương Dương tuy có cứng ngắc, nhưng ánh mắt lại rất chân thành.
Cùng bà đứng đối diện nhìn đăm đăm ẩn ý một lúc, sau đó bà hừ một cái khinh bỉ rồi đi ra.
Khuỵu bả vai xuống, Dương Dương ngồi xuống chỗ tối hôm qua ngủ trên ghế sofa, cả người rơi vào ghế sofa mềm mại.
*********
Nhan Hâm chuẩn bị cho Tòng An một hộp cơm tình yêu. Trường mẫu giáo tổ chức đi công viên nước chơi một ngày, cho phép các bạn nhỏ tự mang bữa trưa vào giờ cơm trưa,
Những lúc như thế này các bà mẹ trẻ sẽ cạnh tranh với nhau, đương nhiên Nhan Hâm cũng sẽ không để cho Tòng An bị thua trong cuộc thi đua này.
Nàng nắn sushi, đặt trong hộp bên cạnh rất nhiều trái cây, Tòng An rất thích ăn tráng miệng do bà ngoại làm, nên Nhan Hâm cũng làm một món tráng miệng theo công thức của mẹ mình để vào hộp cho Tòng An.
Sau khi làm xong nàng trang trí hộp cơm cho thật đẹp mắt, rồi nhét vào cặp sách nhỏ của Tòng An.
"Con phải đi theo cô giáo Phạm, không được chạy nhảy lung tung, còn phải đeo đồng hồ vào tay, đi đâu cũng phải mang, mẹ mới có thể yên tâm được." Nhan Hâm lấy một cái đồng hồ hình hoạt họa có hệ thống định vị đeo vào cổ tay Tòng An.
Tòng An dụi mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô bé nắm lấy vạt áo Nhan Hâm nói: "Mẹ ơi, mẹ cho con mang theo cơm trưa gì vậy?"
"Bí mật, bây giờ không được mở ra nhìn lén, tới lúc ăn cơm mới được nhìn. Xem như vậy mới bất ngờ."
"Dạ." Tòng An ngoan ngoãn vâng lời, đeo cặp sách nhỏ trên lưng, Nhan Hâm đưa Tòng An đi tới điểm đợi xe buýt của trường.
Dương Dương chủ động đuổi kịp, thậm chí còn đến ôm lấy Tòng An.
Tòng An ôm cổ Dương Dương , nói: "Mị mị a di, buổi tối dì đi đâu chơi vậy?"
"Dì đâu có đi đâu đâu nè." Dương Dương tự động che giấu những điều mà trẻ con không nên biết, chẳng hạn như quán bar hay thất tình, những từ này bây giờ Tòng An còn chưa có hiểu được.
Tòng An nói: "Cô giáo Phạm nói làm người là phải thành thật."
Thái độ nghiêm túc này là học theo ai vậy? Nhan Hâm sao? Tầm mắt của Dương Dương vòng qua Tòng An dừng lại trên người Nhan Hâm, thì ra Nhan Hâm đang cười thầm, bị cô bắt gặp.
Nhan Hâm nói: "Có nghe thấy không, người lớn không thể gạt con nít."
Nhan Hâm vào trận phản công, Dương Dương chỉ còn cách buông vũ khí đầu hàng.
"Sự thật là thế này, dì có một người bạn tốt, tâm trạng của anh ta không tốt, cho nên sau đó dì đi an ủi anh ta."
"Cô ấy có khóc không ạ?"* Tòng An hỏi.
*Con bé nghĩ người bạn là nữ nên mới hỏi lại là cô ấy.
"Khóc, hơn nữa rất thương tâm."
"Tại sao lại khóc ạ?" Tòng An đúng là hóa thân của trăm ngàn lý do tại sao mà.
Người lớn đối mặt với vấn đề này đã thấy phức tạp, có một số chuyện, trẻ con không hiểu được, mà giải thích cũng chưa chắc có thể tiếp thu. Nên làm sao để giải thích chuyện tình yêu lùm xùm này đây? Nếu giải thích rồi Tòng An học theo yêu sớm thì biết phải làm thế nào?
"Bạn tốt của dì tại sao lại khóc à? Nói ra thật sự rất đơn giản, đó là anh ta có một người bạn rất rất tốt, nhưng sau đó, người bạn này lại không chịu chơi đùa cùng anh ta nữa, anh ta rất buồn, buồn thì sẽ khóc,"
"Thật đáng thương." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tòng An nhíu lại.
Lái xe đi đến trạm xe, sau đó đứng đợi xe buýt của trường lại.
Bởi vì đây là nhà trẻ tư nhân, xe buýt cũng làm rất đẹp mắt, sẽ thường xuyên thay đổi mô hình, có khi là Hello Kitty, có đôi khi lại biến thành Pikachu, hôm nay thì là Rilakkuma, trên cửa sổ cũng dán rất nhiều đầu gấu ngơ ngác.
Đầu gấu đột nhiên mở ra một cái lỗ hổng, Phạm Đồng Đồng vươn đầu về phía bọn họ vẫy chào: "Buổi sáng tốt lành! Các mẹ vất vả rồi."
"Chào cô giáo Phạm." Nhan Hâm nói.
Dương Dương mỉm cười vẫy tay, các mẹ, từ này thật tốt đẹp.
Nhìn chiếc xe chạy đi, Nhan Hâm thở dài nhẹ nhõm, bây giờ điều phải làm là hi vọng Tòng An trở về bình an.
Dương Dương nói: "Đừng nhìn nữa, nếu còn nhìn chắc đến trưa luôn, mau về ăn cơm thôi."
"Dương làm sao có thể hiểu được tâm trạng của một người làm mẹ." Nhan Hâm lười quay đầu lại nhìn cô.
"Tôi không phải đang cố gắng tìm hiểu hay sao? Em phải cho tôi cơ hội để tôi học hỏi chứ." Dương Dương đuổi đến bên cạnh Nhan Hâm, kéo tay nàng lại, tay của cô lại đặt lên eo của nàng.
"Bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?" Nhan Hâm khẽ giãy dụa.
Dương Dương chỉ vào hai bạn nhỏ thân thiết khắng khít ôm eo quàng vai đang đi ở phía trước, nói: "Có sao đâu, em xem người ta cũng làm như thế thôi."
"Dương lại đi so sánh với học sinh à, càng lớn càng trẻ con ra." Miệng Nhan Hâm thì nói vậy, nhưng cũng không có thoát khỏi vòng tay của Dương Dương.
Hai người nhanh chóng cùng nhau trở về nhà, hai cô bé mới vừa nãy bị hai người bàn tán quay đầu lại nhìn hai người, thì thầm: "Có phải không? Mình thấy giống một đôi nha!"
*********
Ở trong không gian nhỏ của văn phòng, gió thổi cỏ lay đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhan Hâm vô tình nhận được ánh mắt không thiện cảm của Tần Hoài, chị gái này bình thường tràn ngập lực tương tác bây giờ đang đứng ở phía sau vách kính, cách nàng một lớp kính.
Nhan Hâm nhạy bén cảm thấy Tần Hoài đối với mình có bất mãn, nhưng lại không xác định được cảm giác này từ đâu mà có.
Vào buổi chiều, Nhan Hâm gặp thoáng qua giám đốc Đào của bộ phận Chăm sóc khách hàng, ở trên người anh ta ngửi được một mùi hương quen thuộc, đó là mùi nước hoa trung tính của Kenzo, bất ngờ là tối qua cũng ngửi được mùi này trên người của Dương Dương.
Dương Dương thường không dùng nước hoa, mùi tự nhiên trên cơ thể đã mang theo hương vị quyến rũ và tràn ngập tính chiếm hữu, chứ không phải mùi nước hoa trung tính này, nếu như nói đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì thật sự là quá trùng hợp đi.
Tâm trạng hôm nay của Đào Diệu Tổ cực kỳ tệ, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy một màu xám ảm đạm trên mặt anh ta.
Đào Tử Tỷ bình thường năng nổ tràn đầy sức sống đã không còn nữa, bây giờ người của anh ta uể oải như con rối gỗ nhỏ.
Rất nhiều cô gái đã bắt đầu tràn ra tình thương của mẹ, hận không thể đem người đàn ông đáng thương này ôm vào ngực để an ủi.
Anh ấy nhất định là thất tình, hơn nữa còn bị tổn thương rất nặng nề. Thật đáng thương, một người đàn ông tốt như vậy... Mặc dù bà tám lại nói nhiều, hơn nữa còn hiểu biết về trang điểm, quần áo và giày cao gót hơn cả phụ nữ... Nghĩ đến đây, thì các chị em đã run lên vài cái. Cảm giác bị đàn ông theo đuổi thật sự rất kỳ diệu.
Lúc xung quanh không còn ai, Đào Diệu Tổ mới chịu trút ra nỗi đau buồn của mình.
Đào Diệu Tổ từng nói thà rằng người ấy phụ bạc anh ta, chứ cũng không muốn phải nhận trách nhiệm, bây giờ người ta đã cách xa anh ta rồi, anh ta lại y như một kẻ ngớ ngẩn cứ đau lòng không thôi.
Cũng là Dương Dương nói, anh ta thật đáng khinh, hạ tiện hết mức, không còn thuốc chữa.
Nhan Hâm bất thình lình rót cho anh ra một tách cacao nóng, trong đó có sữa đậm đặc.
Đào Diệu Tổ nhận lấy, chiếc tách còn nóng làm ấm bàn tay anh ta, mà anh ta lại nhìn Ngan Hâm một cách nghi ngờ, cô ấy làm như vậy có mục đích gì?
"Cảm ơn." Đào Diệu Tổ bưng lấy tách cacao.
"Anh cần nghỉ ngơi." Nhan Hâm nói với anh ta.
Đào Diệu Tổ lắc đầu: "Tôi không mướn nghỉ, bây giờ có nhiều việc cần phải làm cho xong, không xong lại phải kéo đến ngày mai, nếu công ty vì vậy mà phá sản thì biết phải làm sao?"
Cố gắng gượng cười còn khó khăn hơn là anh ta nghĩ.
Nhan Hâm nói: "Ừm, anh cứ làm việc của anh. Nhưng khi nào muốn nghỉ thì cứ nghỉ. Đừng gượng ép bản thân."
Trong lúc Nhan Hâm đi, Đào Diệu Tổ ngẩng lên nói với nàng: "Cô tới không phải chỉ để đưa cho tôi một tách cacao nóng bỏng tay như vậy thôi chứ?"
Nhan Hâm dừng lại, nói: "Người bạn thất tình của Dương Dương là anh?"
"Ừ đúng vậy, không nghĩ tới mối quan hệ của hai người đã tốt đến mức hỏi xem buổi tối đang ở với ai." Đào Diệu Tổ nói với một nụ cười gượng gạo.
"Xin lỗi, tôi không phải muốn xâm phạm sự riêng tư của anh." Nhan Hâm cũng biết mình không nên tiếp tục hỏi, hỏi tiếp chính là không yên tâm về Dương Dương, đối với Dương Dương và đối với bản thân đều là một sự xúc phạm.
Đào Diệu Tổ nói: "Không sao, nếu như là tôi, người yêu cả đêm chưa trở về, trên người còn mang theo mùi rượu là muốn hỏi ngay, là tôi nhờ cô ấy buổi tối đi uống rượu với tôi, tôi vừa mới thất tình."
"À." Nhan Hâm hồi tưởng lại chi tiết, Dương Dương nói là cô ấy về nhà....
Nhìn thấy thái độ nghi ngờ của Nhan Hâm, Đào Diệu Tổ nói: "Cô yên tâm, tôi và Dương Dương là chị em tốt, tôi thích đàn ông. Chuyện này đại khái cả công ty đều nhìn ra được. Dương Dương muốn tôi đưa cô ấy ra khỏi chỗ xem mắt, tôi mới chạy đi tìm cô ấy, đến tối thì cùng đi quán bar, cô yên tâm, tôi với cô ấy là không có gì."
Nhan Hâm bắt lấy trọng điểm: "Xem mắt?"
Dương Dương không có nói qua chuyện này.
"Cô ấy chưa nói à?" Đào Diệu Tổ mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ ngay cả chuyện này Dương Dương cũng không có nói cho Nhan Hâm nghe?
Nhan Hâm mỉm cười nói: "Không có gì, tôi cũng không phải muốn biết ngay. Anh cứ làm việc của anh, đừng làm bản thân thêm mệt mỏi."
"Ừ, cảm ơn cô." Đào Diệu Tổ đợi Nhan Hâm đi rồi mới lau đi mồ hôi, anh ta nghĩ chắc mình nói như vậy không có sao đâu ha?
Hết Chương 39
Gửi lời nhắn tới những nữ nhân đã âm thầm lặng lẽ viếng thăm kim các của người ta được mười tám triệu bốn ngàn tám trăm lẻ một năm qua, người ta thề nguyện (nguyền) cho các nàng nửa đời sau làm thụ, là công thì cũng hóa thụ, là thụ thì cũng sẽ trở thành 'thụ trung chi thụ', vĩnh viễn bị áp, vĩnh viễn không biết lật bánh tráng là gì ~ Ai biểu các nàng đến và đi như mây như gió, một cái rate 'được hay không được', một cái like 'yêu hay không yêu' cũng không buồn để lại, chỉ có cần pass mới ngó ngàng đến người ta =,=
Viết xong cảm thấy có chút buồn nôn...