Thục Nữ Thời Đại

Chương 16: - Tôi vẫn chưa nói thích em




Editor: Lanna Nguyễn

Beta: Ddil

Càng áp chế càng kiên cường, có lúc bại lúc thắng. Dương Dương tự nhủ với bản thân mình như vậy, xương càng khó gặm càng phải gặm cho bằng được. Nhưng Nhan Hâm không phải là xương, nàng giống như một khối đường, Dương Dương không nỡ ăn. Đành để nó từ từ hoà tan trong miệng.

Cửa văn phòng khẽ mở, một cô gái trẻ với bộ đồng phục mới toanh thò đầu vào. Trên mặt biểu hiện sự lo lắng, sợ sệt của nhân viên mới, cô rụt rè khẽ liếc mắt vào trong.

Dương Dương không nhận ra người trước mặt mình: "Cô tìm ai?"

Cô gái dạ một tiếng rồi bước vào văn phòng, cô thậm chí không phát hiện tay chân mình đang luống cuống, đi tới trước mặt Dương Dương, cô đưa ra tờ giấy thoả thuận cấp trên đưa cho, nói cho Dương Dương biết cô là thư kí mới được chọn.

"Lý Khê Du? Cô đã sắp xếp lại đống hồ sơ chưa?" Dương Dương làm bảo mẫu đã đủ rồi, cô đòi hỏi một người có tuổi có trái tim khoẻ mạnh và sức chịu đựng tốt.

"Vâng!" Cô gái trẻ vội nói, khuôn mặt đỏ bừng.

"Sao chép, sửa rồi in văn bản này sau đó soạn bản tổng kết?

"A...vâng, nhưng mà em sẽ phải học hỏi thật nhiều." Lý Khê Du thiếu chút nữa thở không nổi.

Dương Dương cầm trên tay thứ gì đó đưa cho cô, nói: "Bắt đầu từ vị trí này, phải làm việc cho tốt. Tôi không thích ai hoàn thành nhiệm vụ mà không có kế hoạch, càng không muốn nghe bất cứ lí do gì, nếu cô cảm thấy làm việc ở đây quá áp lực thì cô có thể xin sang điều sang bộ phận khác nếu muốn, đương nhiên tôi cũng có thể đuổi việc cô bất cứ lúc nào."

"Em sẽ cố gắng hết mình." Lý Khê Du hít sâu một hơi trịnh trọng nói.

Khóe miệng Dương Dương khẽ giương lên, bị vẻ mặt nghiêm trang thái quá của cô gái chọc cười, nói: "Được rồi, cô đi làm việc của mình đi."

"Vâng ạ!" Lý Khê Du ôm tập hồ sơ đi ra ngoài. Dương Dương mất một lúc mới nhớ ra rằng cô căn bản không cần đưa những hồ sơ đấy, cô đã chỉnh sửa lại hết rồi, cũng bởi vì muốn làm dịu đi tâm tình lúc này.

Buổi chiều mở một cuộc họp, ngoài việc tổng kết, nhắc nhở công việc của nhân viên còn phải thảo luận về hoạt động đoàn thể của toàn công ty sẽ diễn ra trong mấy ngày nữa. Đây là phúc lợi của nhân viên, thật vất vả mới có cơ hội khiến công ty bỏ tiền nên mọi người đều tích cực góp ý, tại cuộc họp ai cũng tranh nhau lên tiếng, hận không thể nói ra hết suy nghĩ của mình.

Công ty sẽ tận lực thỏa mãn cái bọn họ cần, đương nhiên là trong phạm vi hợp lí.

Nhan Hâm luôn luôn là người phụ trách hoạt động này, phòng marketing phụ trách sắp xếp công việc, mà những lúc như thế này người của phòng kinh doanh giống như đại gia, bọn họ là người có quyền đưa ra yêu cầu, mà công ty cũng muốn thưởng cho những người kiếm ra lợi nhuận cho mình nên cũng để làm theo ý bọn họ.

Năm nay mấy vị đại gia phòng kinh doanh đưa ra đề xuất đi picnic ở nơi thâm sơn cùng cốc, cánh đàn ông thì cực kì thích thú với việc này, một mặt vừa tưởng tượng ra cảnh gặp tai nạn gian nan nguy cấp gì sẽ làm anh hùng cứu những mĩ nhân đồng nghiệp yếu đuối mỏng manh, một mặt thì nghĩ ở giữa thiên nhiên như thế sẽ thể hiện được khí phách đàn ông.

Còn phái nữ hầu như chẳng ai mong muốn phải đi đến nơi hoang vu sơn dã, đến những nơi như thế chi bằng các quý cô dành cả ngày hôm đó để đi dạo phố, xem phim thì hơn.

Vì thế hai phòng kinh doanh và marketing lại bắt đầu ầm ĩ.

Người ở các bộ phận khác lại được dịp nhàn nhã uống trà, thưởng thức vở kịch cũ rích trước mắt.

Dù ở nơi đầu sóng ngọn gió nhưng Kiều tổng cũng chẳng quan tâm, tay lướt nhanh trên con chuột, vẻ mặt càng nghiêm túc.

Dương Dương nghểnh cổ ngó qua, trên màn hình xuất hiện hình ảnh mấy con trong trò pikachu, Kiều tổng chơi trò này không giỏi, nhiều lần nguy cấp luôn mất phương hướng, di chuyển chuột lung tung nhưng không biết chỉ vào đâu.

Dương Dương vươn tay chỉ vài con, Nhan Hâm ho nhẹ mấy tiếng, ý bảo hai người bọn họ đừng nên quá lố.

Kiều tổng nhờ Dương Dương chỉ suýt chút nữa đã thắng, lại bị phía bên kia chỉnh lại, đành tắt game đi, ngồi ngay ngắn lại, nhìn sang Dương Dương hỏi: "Em thấy thế nào?"

Dương Dương đem bản ghi chép đã được in sẵn ra, nói với tất cả mọi người: "Tôi đã tổng kết lại các hoạt động của công ty trong mấy năm gần đây, phát hiện vài quy luật sau, toàn là ăn nhậu. Chúng ta có 5 lần nướng BBQ, 4 lần đi hái quả dương mai, 7 lần du lịch. Chúng ta cần phải kiếm một cái gì mới mẻ hơn."

Người bên dưới vỗ tay hoan hô: "Giám đốc muôn năm!"

Người ở phòng marketing nhìn về phía Nhan Hâm, mong chờ nàng sẽ vì họ nói một câu.

Nhan Hâm nói: "Hoạt động trước giờ của chúng ta đúng là có rất nhiều chỗ trùng lặp."

Thừa nhận lỗi lầm của mình rồi sửa chữa, đấy mới là đứa trẻ ngoan.

Nhan Hâm nói thêm: "Tuy nhiên, chúng ta cũng phải xem xét kĩ lưỡng trước khi thực hiện kế hoạch. Chúng ta phải tính cả thời gian lẫn khoảng cách, không làm công việc bị trì độn, điều kiện đầu tiên phải khiến mọi người tận hưởng thật thoả thích."

"Tôi biết giám đốc Nhan luôn có ý tốt." Dương Dương bỗng thốt ra một câu.

Không chỉ Nhan Hâm nhìn cô, mà tất cả phòng họp đều nhìn cô. Dương Dương bình tĩnh cười, nói: "Tôi nói sai gì sao?"

Không nói sai, chỉ là không nghĩ câu đó thốt ra từ miệng Dương Dương, không chừng Dương Dương đã bị người ngoài hành tinh nhập vào rồi. Người bên ngoài thầm nghĩ.

"Cảm ơn tấm lòng của giám đốc Dương. Chúng ta hàng năm đều vì mọi người mà chuẩn bị các hoạt động khác nhau, cố gắng tạo cho mọi người cảm giác tận hưởng thoải mái nhất. Mọi người luôn hi vọng có một hoạt động đầy tính đột phá, nỗi tâm tư này chúng ta có thể hiểu được. Ở trong công ty, 50% đội ngũ nhân viên là nữ, chúng ta sắp xếp thế nào cũng phải suy xét làm sao để tất cả mọi người đều có thể tham gia được."

Kiều tổng khẽ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Tôi sẽ nói lên ý kiến của mình, mới mẻ đúng thật phải cần, nhưng cũng không được thái quá."

Cấp dưới thúc giục Dương Dương ra tay vì bọn họ, Dương Dương cười cười, nói: "Thế cứ vậy đi, chúng ta mỗi người nhượng một bước, giám đốc Nhan đưa ra vài đề xuất, nhưng quyền chọn lựa trong tay mọi người, cô thấy như vậy có được không? Giám đốc Nhan cảm thấy tôi nói có được không?" Dương Dương nhìn vào mắt Nhan Hâm, Nhan Hâm lại dùng tập tài liệu che đi ánh mắt của nàng, nói: "Giám đốc Dương nói thế tôi cũng tán thành."

Người của phòng kinh doanh và marketing ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chắc bị ảo giác rồi, bằng không sao lại chứng kiến một cảnh tượng một người như băng một người như lửa có thể thống nhất ý kiến như vậy chứ?

Cấp dưới nói Dương Dương đã phản bội lại bọn họ, đứng về phía địch bán đứng quyền lợi của quân ta, Dương Dương chỉ cười đáp lại: "Miễn là đúng đắn, tôi đều ủng hộ vô điều kiện."

Dương Dương đi tới thang máy thì bắt gặp Nhan Hâm đi ra rồi quay trở lại phòng họp.

Nhan Hâm đang viết cái gì đó trên giấy, chăm chú tới mức không phát hiện Dương Dương cũng trở lại.

Dương Dương gõ lên cửa vài cái để gây sự chú ý.

"Giám đốc Nhan, giờ này em đã bắt đầu viết kế hoạch rồi sao?" Dương Dương hỏi.

Nhan Hâm ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây rồi nhìn sang chỗ khác, nói: "Giám đốc Dương, cô không cần phải xử sự như thế."

"Xử sự thế nào cơ, tôi không hiểu em đang nói cái gì?"

"Dương Dương" Nhan Hâm đặt mạnh cây bút xuống bàn, tức giận nói: "Cô không thể cư xử như trước đây sao?"

Dương Dương nhún vai, nói với nàng. "Tôi bây giờ cảm thấy không thể ghét em được." Ngược lại, còn là yêu không tả nỗi. Trước đây luôn để ý tới Nhan Hâm, bản thân lầm tưởng đó là chán ghét, tiềm thức không muốn mình tìm hiểu sâu về nàng, thân thiết nàng, cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, chỉ biết luôn luôn bài xích nàng. Nhưng bây giờ, nàng trong đôi mắt Dương Dương không thể tìm được cách nào để khó chịu cả.

Nhan Hâm nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cân nhắc đến chuyện đó."

Câu nói này nghe một lần là đủ lắm rồi, Dương Dương cũng không phải một M thích tự ngược mình, không cần phải nghe đi nghe lại những lời nói khiến mình đau lòng như thế này.

Dương Dương nói: "Tôi nói không chán ghét em nữa cũng không có nghĩa là nói tôi thích em."

Nhan Hâm sửng sốt, không nói nên lời.

Dương Dương tựa người vào cửa, cô cũng muốn trở lại như trước đây, lúc đó cô chưa từng có tình cảm với Nhan Hâm, cũng không vì một câu nói, một ánh mắt của nàng ấy mà khiến tâm tư rối loạn. Thật ngớ ngẩn, thật ngây thơ hồn nhiên quá mà.

—————-

Người bạn của phụ nữ (tuýp phờ nờ), khuê mật tốt nhất để đại đa số chị em phụ nữ trong và ngoài nước tỉ tê một lần nữa xuất hiện ở văn phòng Dương Dương.

Đào Tử Tỷ không những mang đến một chồng thư thật dày những nỗi niềm, tâm sự xỉ vả của chị em phụ nữ còn mang theo đôi mắt soi mói bà tám của mình nữa.

"Tất cả mọi người ở cuộc họp đều đang bán tán về việc cô cùng Tiểu Long Nữ song kiếm hợp bích."

Dương Dương nói: "Không có việc gì thì lặn đi, công việc của tôi chất đống, không rảnh nói chuyện phiếm với anh."

Đào Tử Tỷ nếu vì mấy câu nói này mà bỏ đi thì thật có lỗi với cái danh Đào Tử Tỷ quá, y đi đến bên cạnh Dương Dương, giơ tay sờ trán cô rồi lại sờ sang trán mình, để một lúc lâu mới tự hỏi: "Kì lạ thật, cô rõ ràng không bị sốt mà ta."

"Biến." Dương Dương dùng ánh mắt giết người.

"Tôi biết rõ nội tình rồi, mau mau hối lộ tôi đi." Đào Tử Tỷ chống tay lên cằm, dùng thân thể già nua 35 tuổi của mình làm điệu bộ của thiếu nữ mới lớn.

"Cút ngay." Dương Dương nhấn mạnh.

"Được rồi, người ta đi là được chứ gì, đúng rồi, darling của người ta sẽ trở về vào cuối tuần này, cô đi cùng tôi đến đón anh ta được không?"

"Người yêu của anh kêu tôi đi làm gì." Dương Dương từ chối làm vật tế cho Đào Tử Tỷ.

Y bảo Dương Dương đi là muốn Dương Dương kiểm tra hộ bản năng đàn ông của gã kia, để xem xem gã đàn ông kia có thích phụ nữ hay không. Dương Dương dị ứng chuyện này kinh khủng. Cô cảm thấy mình giống như bị lợi dụng, nhưng Đào Tử Tỷ lại là bạn thân của cô, cô không tiện xuống mặt từ chối.

Đào Tử Tỷ nói: "Một lần này thôi, giúp tôi một lần cuối cùng được không?"

Dương Dương đặt đống tài liệu xuống, nói một cách nghiêm túc: "Đào Diệu Tổ, tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới để vào trong tai đây, tình cảm không thể đem ra thử nghiệm được, anh không tin tưởng người kia sẽ không thể ở cùng nhau được. Nếu anh ta có tư tưởng vượt quá giới hạn thì cho dù anh ta không phải lưỡng tính hay yêu người khác giới thì vẫn sẽ đi tìm người khác."

Đào Tử Tỷ cuối đầu, tâm trạng chùng xuống, giọng nói cũng trở nên trầm xuống: "Tôi không sợ anh ta ngoại tình, tôi sợ đến lúc đó anh ta lại lựa chọn kết hôn. Cô cũng biết rồi đó, tôi đã tới cái tuổi này, hoặc là vui chơi qua đường hoặc là dừng chân trú ngụ."

"Anh... tôi không biết phải nói sao với anh nữa, sao anh còn ấu trĩ hơn cả tôi vậy nè." Dương Dương vỗ vai y, nói: "Đây là lần cuối cùng đó nha."

Thật ra trong lòng Dương Dương hiểu rõ, đây không phải là lần cuối, chỉ cần trong lòng Đào Diệu Tổ thấy bất an thể nào y cũng sẽ không ngừng thử nghiệm thêm một lần nữa. Y luôn không có cảm giác an toàn, đối với bất kì ai cũng không yên tâm, đây là thuộc về bản chất rồi, y sẽ không ngừng ngờ vực, sau đó tự mình củng cố cái ngờ vực đó.

—————

Dương Dương đã trải qua một tháng đuổi theo một bản hợp đồng, không biết bị đối phương chuốc uống bao nhiêu rượu, cho được bao nhiêu lợi ích, thiếu chút nữa hi sinh sắc đẹp rồi, vất vả lắm đối phương mới chấp thuận kí hợp đồng, đột nhiên dính một đòn hồi mã thương, người trong công ty đó cư nhiên cùng người trong công ty khác bàn bạc, sau đó lại còn tự ý kí hợp đồng đấu thầu nữa.

Công ty nọ tuy rằng là đối thủ không đội trời chung, nhưng người công ty nọ và tên này không ngờ lại là bạn bè. Bọn họ trước tiên kí hợp đồng đấu thầu rồi mới biết Dương Dương đã đạt được thoả thuận, cho nên sau đó đã tiết lộ cho Dương Dương, nghe xong Dương Dương giận tím mặt, nguyền rủa Quy Tôn Tử* một trận trong văn phòng.

*chửi hắn là cháu con rùa

Tất cả mọi người hận không thể chạy đến chém cho tên đó một nhát, nguyên nhân của việc đánh lẻ này rõ ràng là hắn muốn ăn phần nhiều hơn, Dương Dương không có dao thật, súng thật đành dùng đến sắc đẹp, vậy mà hắn chịu không được liền đâm cô một nhát, đem việc làm ăn giao cho người khác.

Dương Dương nghiến răng, thật không biết phải làm sao.

Cùng cấp dưới tăng ca ngồi bàn bạc kế sách tìm đường rút lui, sau đó tìm những công ty khác, kinh doanh không thể không làm, nhưng các điều kiện phải tốt cho công ty.

Hết Chương 16


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.