Thực Hoan Giả Yêu

Chương 59




Ý thu dạt dào, lại là mùa gặt hái của mọi vạn vật.

Những ngày này thực chất rất chán nản buồn tẻ nhưng bởi vì có người tỉ mỉ mang lại niềm vui, có người cẩn thận che chở do đó càng trở nên tốt đẹp.

Mỗi buổi sáng Đồng Niệm mở to mắt, di động đúng giờ sẽ đổ chuông tin nhắn hỏi cô sáng muốn ăn gì, đợi cho lúc cô xuống lầu khẳng định là nóng hầm hập.

Có người đặc biệt chuyên chở đưa đón không bao giờ sợ muộn nữa. Ngồi ở vị trí phó lái, trong tay Đồng Niệm bưng hộp cơm, ngây ngất ăn vằn thắn, quay đầu nhìn sườn mặt người đàn ông bên cạnh đáy lòng tràn đầy hạnh phúc: “Anh không ăn sao?”

“Ăn từ sớm rồi.” Hai tay Vi Kỳ Hạo nắm tay lái, nhìn chằm chằm cái miệng dính dầu mỡ của cô, cầm lấy khăn tay đưa tới sát miệng cô: “Anh cũng không ngủ nướng.”

“Này!” Cái loại thẳng thắn này làm Đồng Niệm không thích nghe, lập tức mân mê miệng: “Ai không rời giường, không phải tối qua là do điện thoại của anh sao? Anh xem mắt em đen hết rồi này!”

“Ha hả…..” Vi Kỳ Hạo mím môi cười cười, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng. Tối hôm qua bỗng nhiên có gió to, anh lo lắng một mình cô sẽ sợ hãi nên gọi điện thoại cho cô tới khuya, cho đến khi cô cầm di động ngủ luôn anh mới lưu luyến cắt đứt.

Chiếc Lamborghini màu trắng đứng trước cao ốc bên ngoài Lăng thị, rất dễ thấy. Đồng Niệm sợ đồng nghiệp thấy vội vã xuống xe, nhưng bị người đàn ông kia giữ chặt.

“Hôn một cái!” Vi Kỳ Hạo đem mặt dựa vào người cô, bá đạo ra lệnh.

Hai má Đồng Niệm ửng hồng không muốn bị người ta thấy, rối rắm không biết làm sao.

Thấy cô bất động, tính tình đại thiếu gia của Vi Kỳ Hạo lại bộc phát, anh bình tĩnh kéo tay cô, giọng điệu bừa bãi: “Trong xe không thích, xuống xe đi!”

Cá tính nhất quyết không tha của anh làm Đồng Niệm đau đầu, cô vội ngăn cản nhanh chóng hôn má anh.

“Ngây thơ!” Hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cô vội vã mở cửa xe bước nhanh vào.

Chỗ hai má truyền đến ấm áp, Vi Kỳ Hạo cười ngây ngô, đưa tay lên sờ sờ chỗ cô vừa chạm vào, khóe miệng cong lên. Ngây thơ? Anh ngây thơ ư?

Nụ hôn nhẹ nhàng như vậy làm cho đáy lòng anh vô cùng thỏa mãn, loại ngây thơ này anh rất thích!

Lúc chạng vạng, một chiếc McLaren quay về Lan Uyển. Cây tường vi ra hoa nay sắp tàn, sắc thái dần ảm đạm. Gió thu thổi qua lá cây ngô đồng sàn sạt rung động.

Lăng Cận Dương dừng xe xong, cánh tay khoát áo tây trang đi nhanh vào bên trong. Phòng khách sáng trưng, xa xa có thể nghe được náo nhiệt bên trong, bác và ba đang đánh cờ, hạnh phúc viên mãn.

Lăng Cận Dương mỉm cười nhìn hai người họ đang đấu hăng say, không nói nhiều đi thẳng lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lăng Cận Dương đổi tây trang mặc quần áo màu đen ở nhà vào, đi xuống lầu. Thấy An Nhã đang nhàm chán ngồi ở sofa xem tạp chí, khóe mắt anh hiện lên một tia cuồng quyến, bất động tiêu sái đi qua.

Xoay người ngồi xuống cạnh cô, Lăng Cận Dương thuận miệng hỏi: “Anh cả còn chưa tới sao?”

An Nhã đưa tay nhìn đồng hồ, sắc mặt có chút khó coi mất tự nhiên nói tiếp: “Chắc anh ấy có chuyện gì xử lí chưa xong.”

Buổi chiều tìm không thấy người kia, làm sao có chuyện gì xử lý? Lăng Cận Dương mắt sáng như đuốc ắc mặt không nhìn ra dị thường cũng không vạch trần: “Chị dâu, lần trước chị nhường chỗ cổ phiếu kia cho em, hai ngày nay giá thị trường không tồi.”

“Thật ư?” An Nhã biến sắc, không giấu được vui mừng.

Lăng Cận Dương cười gật đầu, đưa tay ra trước mặt cô nói: “Ngày mai em cho người chuẩn tiền, mang tới đưa chị.”

Tuy rằng hai nhà An Lăng không thiếu tiền nhưng An Nhã bình thường thích chơi mạt chượt với nhóm phu nhân kia, có chút tiền riêng trên người cũng tốt.

Nghe lời anh nói, An Nhã đảo tròn mắt liếc mắt nhìn cha chồng ở đó không xa, lập tức hạ giọng nói: “Cận Dương, đừng mang đến nhà, chị không muốn để người khác biết.”

Ngón tay người đàn ông đặt giữa gối, đáy mắt thâm thúy hiện lên tia sáng: “Em hiểu, vậy chị cho em địa chỉ đi.”

An Nhã không nghi ngờ anh, cẩn thận nói: “Chiều mai chị có đi đánh bài ở Khải Đông, cậu cho người mang qua đó đi.”

Khóe mắt đảo tới bóng người đi vào, Lăng Cận Dương cười, mở miệng nói nhỏ: “Được.”

Nhìn người vừa tới, An Nhã thu lại ý cười, hầm hừ đi tới giữ chặt Lăng Thừa Nghiệp chất vất liên tục.

Đứng dậy đi tới ban công, Lăng Cận Dương hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía trời chiều xa xa. Bàn tay nắm chặt đồng hồ cũ, anh mở ra một làn điệu duyên dáng vang lên.

Cái đồng hồ cũ này là tín vật định ước của ông bà ngoại, mẹ từng cười nói bảo tương lai trao cho con dâu.

Lăng Cận Dương gom lại, vuốt ve mặt đồng hồ, đôi môi nhỏ bé nhếch lên đáy mắt phẳng lặng.

. . . . . .

Dùng xong cơm chiều, Vi Kỳ Hạo ngồi ở sofa cùng Từ Lỵ xem TV, anh chịu đựng như vậy đương nhiên có ý đồ khác: “Mẹ, ngày mai mẹ với ba có ở nhà không?”

“Chiều mai mẹ đi đánh bài ở Khải Đông, trước cơm chiều sẽ về. Ba con thì ở nhà không thấy mấy ngày qua ông ấy lại đang sắp đặt lại tranh chữ sao?” Từ Lỵ gọt táo nhìn thấy anh một bụng tâm sự không khỏi hỏi: “Sao nào, lại gây chuyện à?”

Nghe vậy, Vi Kỳ Hạo bĩu môi đưa tay khoát lên vai bà, nói: “Ngài không thể nghĩ tốt cho con chút à?”

“Cái thằng nhỏ này!” Từ Lỵ cười trừng mắt nhìn anh, đưa miếng táo cho anh hỏi: “Nói đi, lại có gì nữa?”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Vi Kỳ Hạo vuốt cằm cười cười, nhìn thẳng mắt bà: “Đêm mai con đưa một người về ăn cơm?”

“Người nào?” Thấy ánh mắt anh không đúng, Từ Lỵ lập tức hứng khởi tinh thần: “Phụ nữ?”

Cúi đầu cắn táo, Vi Kỳ Hạo cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con dâu tương lai của ngài đấy.”

“Con dâu?!” Từ Lỵ nhíu máy nhớ tới chuyện đánh nhau ở bar lần trước lập tức cảnh giác: “Con gái nhà ai? Có phải là cái cô lần trước con đánh nhau với Lưu Tranh vì nó?”

Thấy mẹ còn nhớ chuyện này, Vi Kỳ Hạo vội ngắt lời lấy điện thoại cầm tay ra đưa ảnh cho mẹ xem.

Từ Lỵ nhìn chằm chằm ảnh chụp xinh đẹp, nhíu mi hỏi con: “Bộ dạng không tệ lắm, đứa nhỏ nhà ai?”

“Đương nhiên!” Vi Kỳ Hạo đắc ý cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng nõn, đem kể đại khái tình hình của Đồng Niệm.

Từ Lỵ vẫn nhăn mày, đáy mắt khinh miệt: “Cô ta có xuất thân như vậy không xứng với nhà chúng ta!”

“Mẹ.” Đưa táo qua cho bà cắn, Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ngài có cho con tìm vợ không? Hay là làm cho con ở rể nhà người ta?”

Từ Lỵ bị anh hỏi ngạc nhiên, ra tay vỗ anh một chút: “Hiện tại đã che chở cô ta vậy về sau còn thế nào nữa?”

Bà nhíu mày giọng điệu ôn hòa: “Nhưng cũng ở nhà họ Lăng mười mấy năm hẳn là người có giáo dưỡng. Xem như nở mặt mũi con, mẹ sẽ xem trọng cô ta, liếc mắt một cái.”

Vi Kỳ Hạo nhún nhún vai nghĩ thầm cứ rước người về nhà trước, về sau chậm rãi xóa bỏ khúc mắc này sau: “Vâng, có lời này của ngài là được rồi.”

Thuở nhỏ đã sủng ái đứa con này, Từ Lỵ khó tránh khỏi yêu ai yêu cả đường đi, tuy rằng đáy lòng không vừa lòng trên mặt cũng không muốn phật lòng con mình. Cứ gặp trước rồi tính sau.

Sáng sớm, cao ốc Lăng thị.

Vi Kỳ Hạo dừng xe, quay đầu nhìn chằm chằm cô, cười nói: “Niệm Niệm, tối nay đi tới nhà anh ăn cơm.”

“A?” Đồng Niệm kinh ngạc, mặt cười nhưng khẩn trương: “Tới nhà anh?”

Đưa tay xoa đầu cô, Vi Kỳ Hạo chắc chắn: “Ừ!”

Hít một hơi thật sâu, Đồng Niệm nhìn ánh mắt ôn nhu của anh, trong lòng ấm áp: “Vâng.” Nếu quyết tâm bắt đầu cuộc sống mới, cô phải có dũng khí đối mắt tất cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.