Ngoài cửa phòng, Vi Kỳ Hạo thở hổn hển, đôi mắt cao thấp đánh giá cô, đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Em không sao chứ?”
Sáng nay anh nghe nói chuyện hôm qua, anh tức giận đến thẳng nhà họ Lưu, muốn đem thằng kia ra đánh một trận! Nhưng tối qua Lưu Tranh bị cảnh sát mang đi, nói là có tội cố ý đả thương người.
Đồng Niệm tới gần ôm anh, cúi đầu nói: “Không có việc gì.”
Hai tay vỗ về bả vai của cô, ánh mắt Vi Kỳ Hạo nóng bỏng, giọng điệu lộ vẻ ra lệnh: “Đồng Niệm, từ nay về sau em gặp chuyện gì , trước tiên phải nói cho anh biết! Nhớ kỹ, bất cứ chuyện gì?!”
Trong lòng dâng lên sự ấm áp, Đồng Niệm mím môi cười khẽ, trịnh trọng gật đầu cam đoan với anh: “Được, tôi đáp ứng.”
Nghe vậy, hai người nhìn nhau cười, ánh mặt trời buổi sáng sáng lạn, dâng lên một mảng ấm áp ngọt ngào.
Lái xe đi vào tòa nhà Lăng thị, Vi Kỳ Hạo nhìn cô đi xa, khóe miệng cười khẽ. Lập tức nghĩ đến cái gì đó, nụ cười dần thu lại. Sáng nay anh đến nhà họ Lưu tính sổ, lại không tìm được người. Anh đương nhiên không tin Lưu Tranh đả thương người lại cố ý tự thú nhận tội. Đêm đó ở quán bar, bộ dạng Lưu thiếu gia kia ương ngạnh sao có thể dễ dàng chịu thua? Huống chi còn có Lưu gia, quả quyết không thể trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất ngồi tù?!
Có thể chỉ trong một đêm làm cho sự tình thay đổi bất ngờ, ở cái thành phố này không có gì ngoài một người ra tay cuồng liệt, mạnh mẽ, còn có thể là ai?!
Vi Kỳ Hạo quét mắt nhìn cao ốc Lăng thị khí thế hơn người, sắc mặt khẽ biến, anh bình tĩnh khởi động xe rời đi.
Bữa sáng được ăn vằn thắn, tâm tình Đồng Niệm tốt, lo lắng tối hôm qua thành hư không. Cô bước nhanh tới thang máy, lấy gương ra soi, ửng đỏ trên mặt đã tan, cong môi cười khẽ.
Trở lại Lan Uyển lại là đêm khuya. Lăng Cận Dương đi lên lầu, đi qua phòng thứ nhất theo thói quen anh đẩy của đi vào. Phòng ngủ trống rỗng anh giật mình tựa hồ nhớ tới cái gì.
Mọi thứ trong phòng không thay đổi, đôi mắt thâm thúy của anh lướt nhìn bốn phía, bước đi tới trước cửa sổ đưa tay mở cánh cửa đóng chặt ra.
Gió đêm lạnh thổi vào, màn cửa màu trắng bay phấp phới.
Lăng Cận Dương ngã người lên giường mềm mại, hai tròng mắt yên lắn, anh xoay người đem mặt chôn chặt ở trên mặt gói, ngửi mùi hoa lài còn vương lại.
Mùi hương quen thuộc làm cho anh yếu ớt cười ra tiếng, mệt mỏi mấy ngày vừa qua như tan biết, tâm an tĩnh lại nhắm mắt muốn ngủ một giấc. (a Dương rớt là nhớ chị )
Lần thứ hai mở mất, là do âm thanh của di động đánh thức. Lăng Cận Dương vuốt màn hình di động, cả người liền tỉnh táo.
Cảm giác choáng váng đầu óc, anh vẫn không để tâm liền đứng dậy đi tới phòng tắm chuẩn bị xuất phát đi tới nghĩa trang.
Ngày cuối cùng của tháng tám là ngày giỗ của mẹ. Đồng Niệm sáng sớm đi tới nghĩa trang, ở ngoài cổng lớn nhìn thấy cha con nhà họ Lăng. Cô ôm một bó hoa cúc màu trắng trong ngực đi lên bậc thang.
Lăng Cận Dương một thân tây trang màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, anh đứng ở trên bậc thang phía trên, liếc mắt thấy cô đi tới.
Trước bia mộ cẩm thạch, Đồng Niệm quỳ xuống đem bó hoa đặt vào, khóe miệng cười an bình: “Mẹ, con đến thăm mẹ.”
Lau sạch sẽ tấm ảnh chụp trên bia mộ, đôi môi cô nhấp nhẹ, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của mẹ mình, trong lòng từng trận chua xót. Ngón tay sờ trên bia mộ, cô dùng sức hít hít cái mũi, trầm giọng nói: “Mẹ, Niệm Niệm rất nhớ mẹ…”
Áp lực trong lòng được giải thoát, toàn thân Đồng Niệm nhẹ nhàng không ít. Cô ngồi xổm trước bia mộ thấp giọng nói chuyện, Lăng Trọng cúi đầu lùi ra một chút, không muốn làm phiền.
Lăng Cận Dương đứng ở bên cạnh ông, vẻ mặt bình tĩnh, đem con mắt sâu thẳm nhìn ra xa.
Ba người họ đi ra khỏi nghĩa trang, Lăng Trong quay đầu nhìn Đồng Niệm, trên mặt mang theo nét thương cảm: “Ba giữa trưa có ăn cơm với cổ đông, con về nhà trước, tối nay ba về muốn nói chuyện với con một chút.”
Ngày này hàng năm, Lăng Trọng đều muốn giữ cô, cùng cô nói chuyện trước đây, coi như là cách nhớ lại mẹ cô.
Đồng Niệm do dự, gật đầu đáp ứng, nhìn theo bóng ông ngồi lên xe rời đi.
Một chiếc McLaren màu bạc chạy trên đường, theo giữa sườn núi đi xuống, một tay Lăng Cận Dương khoát lên cửa kính xe, khuôn mặt tuấn duật có chút tái nhợt.
Anh đưa tay lên miệng, ẩn ẩn ho khan vài tiếng.
Đồng Niệm nhìn sườn mặt anh, chỉ thấy hai mắt anh nhìn về phía trước, tựa hồ không có gì khác thường, cũng không muốn nghĩ nhiều. Xe chạy rất nhanh, không bao lâu sau liền trở lại Lan Uyển.
Hai cánh cổng lớn màu đen mở ra, Lăng Cận Dương đem xe đi vào garage, xe còn chưa tắt hẳn, người bên cạnh đã muốn mở cửa xuống xe xoay người đi vào.
Đồng Niệm đi qua phòng khách, cước bộ không dừng trực tiếp đi lên phòng ngủ của mẹ. Ngồi vào giữa xích đu khi mẹ còn sống thích ngồi nhất, một người một mình nhớ lại, nhiều chuyện cũ nổi lên trong lòng.
Đáy mắt ê ẩm khó chịu, Đồng Niệm vuốt ve ảnh chụp của mẹ, tầm mắt có chút mơ hồ. Trước đây me còn hay tết tóc cho cô, đưa cô đến trường đưa cô đi chơi.
Đầu ngón tay tựa như còn vương hơi ấm của mẹ, giấc mộng ngày đó mẹ mong có thể tận mắt nhìn cô đi lấy chồng. Nhưng khong như mong muốn, mười tám tuổi năm đó, mẹ qua đời đối với cô là đả kích vô cùng lớn.
Người thân duy nhất mất đi, đối với cô mà nói giống như tai ương ngập dầu. Cũng năm đó, Lăng Cận Dương xuất ngoại đi du học trở về, cô cố gắng bắt lấy hạnh phúc, những tưởng rằng sẽ có kết cục tốt đẹp nhưng thật ra là hoa nở sớm tối tàn.
Đồng Niệm kinh ngạc thất thần hồi lâu, cho đến lúc người hầu lên gọi cô dùng cơm trưa.
Đi tới phòng ăn, thím Dung nhìn thấy cô, thái độ vẫn ôn hòa như trước. Người hầu đã dọn cơm trưa xong.
Bàn ăn rất lớn chỉ có mình Đồng Niệm, có vẻ trống trải. Nhìn bàn ăn đầy đồ ăn, cô động đũa gắp vài món, ăn cũng không vô, ăn nhưng không biết vị.
Phong thái của Lan Uyển vốn xa hoa, mọi thứ đều lộ ra sự quý giá. Nhưng khu nhà cao cấp trống rỗng này không có khí người, rõ ràng trong nhà chỉ có hai người nhưng cách nhau rất xa, bình thường không nói chuyện với nhau nhiều.
Cô lắc đầu, sắc mặt ảm đạm. Nơi này từng là nơi cho cô ấm áp, không bao giờ….còn là nơi cô lưu luyến.
Lúc miên man suy nghĩ, chỉ thấy người hầu cầm khay trên đó đựng cháo trắng lên lầu. Đồng Niệm run rẩy phát giác trong nhà vẫn còn có người, Lăng Cận Dương lại ở nhà