Công tác ở bộ phận tài vụ dần thuận buồm xuôi gió. Chuyên môn của Đồng Niệm dần trở nên vững vàng, năng lực nắm bắt không tồi, tổng giám đã bắt đầu giao cho cô một ít khoản quản lý cơ bản.
Kiểm tra lại các khoản hạch toán mới nhất, Đồng Niệm đưa cho Ewen – Ngải Văn kiểm tra lại một lần nữa, đợi đến khi cô ấy khen ngợi xong mới cầm cho tổng giám ký tên.
Thảm nhung màu lam ở hành lang có tính hấp thụ rất mạnh, phía trước một người đàn ông đang đi tới, một thân tây trang màu xám. Khuôn mặt anh ta tuấn dật, đôi mắt hoa đào tà mị.
Vừa mới xuất ngoại khảo sát trở về, tinh thần Lăng Thừa Nghiệp dư thừa, hắn vừa đi vừa đánh xa gương mặt mới xung quanh, xem có con mồi vừa mắt hay không?
Đồng Niệm ôm văn kiện trong ngực cúi đầu đi nhanh tới, lúc gặp thoáng qua, cô theo bản năng dừng bước, quả nhiên thấy người quen.
“Tổng giám đốc!” Nhìn thấy anh, Đồng Niệm lập tức nhíu mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng.
Lăng Thừa Nghiệp dừng cước bộ, nhìn chằm chằm người trước mặt mình, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia sáng, giọng điệu ôn nhu: “Không cần xưng hô như vậy, nói như thế nào cũng là người một nhà, em có thể gọi anh là anh cả?”
Đồng Niệm nhìn chằm chằm vào văn kiện trong ngực, trên mặt không có biểu tình gì: “Thực xin lỗi, tôi không dám trèo cao!” Vòng qua hắn, cô bước nhanh vào khu làm việc.
Mắt thấy cô không quay đầu lại mà tiêu sái bước đi, Lăng Thừa Nghiệp cúi đầu cười, đôi mắt hẹp dài híp lại. Người được Lăng Cận Dương dạy dỗ thật không giống người thường!
Tổng giám xét duyệt sổ sách xong, vẫn chưa thấy vấn đề, khen ngợi cô vài câu. Đối với sự khích lệ nhỏ này, Đồng Niệm nhịn không được hưng phấn cả buổi chiều.
Tan tầm lòng cô tràn đầy vui sướng, vui vẻ đi ra khỏi Lăng thị building, bước chân của mình lâng lâng. Lấy điện thoại ra do dự muốn gọi cho Vi Kỳ Hạo nhưng phát giác gần đây bọn họ gặp mặt có hơi nhiêu, đáy lòng dâng lên chút tình cảm nào đó làm cho cô muốn tránh anh!
Phút chốc, ở ven đường có một chiếc xe màu đen có rèm che đậu, từ trong có hai gã cao to không nói hai lời túm Đồng Niệm trực tiếp nhét cô vào trong xe.
Ngắn ngủn vài giây cũng không làm cho người qua đường chú ý. Hiếm có người nhìn thấy, cũng sẽ bỏ đi thôi, không ai muốn chuốc phiền toái.
Thân xe màu đen nhanh như chớp chuyển bánh, rất nhanh không thấy.
Không bao lâu sau, một chiếc xe dừng ở bên ngoài Mê Sắc, bốn người đàn ông trên xe xách theo một cô gái, năm người đi vào bên trong.
Đi vào phòng bao trên lầu, Đồng Niệm nhìn người đàn ông ngồi đó cách không xa nhất thời hiểu được. Người đàn ông kia đầu quấn băng màu trắng, không phải là người đêm đó đánh nhau với Vi Kỳ Hạo sao?
Bả vai bị người đăng sau hung hăng đẩy, Đồng Niệm ngã ngồi trên ghế sofa, phía sau lưng có đệm dựa. Cô lặng lẽ rất nhanh lấy di động ra báo nguy, đã thấy người đàn ông dựa vào bên cạnh.
“Đàn bà thối, nhìn khuôn mặt của lão tử này, đều là bởi vì cô!” Lưu Tranh người đầy lửa giận, đôi mắt hung hãng.
Đồng Niệm nhíu mi nhìn hắn thấy hai bên má đều có vết thương, miệng vết thương khá sâu chỉ sợ về sau lại lưu lại sẹo. Cô tái mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Đáng đời, ai bảo miệng anh thối!”
Lưu Tranh biến sắc, đưa tay nắm cằm dưới của cô, lạnh lùng nói: “Con mẹ nó vô nghĩa, tin hay không lão tử cho người làm cô?”
“Anh dám?!”
Nâng tay vuốt ve móng vuốt của hắn, đồng tiễn của Đồng Niệm một mảnh hàn ý: “Anh dám động tôi một chút thử xem?"
Rõ ràng người trước mắt đang nũng nịu, lực sát thương cũng không có, nhưng Lưu Tranh không dám động. Bên ngoài đồn đãi không ít, Lăng Cận Dương thì không nói dến đi, riêng sức mạnh liều mạng của Vi Kỳ Hạo, hắn thực sự có chút nhút nhát!
Thấy hắn do dự, Đồng Niệm lặng lẽ lấy di động ra, ngón tay trượt trượt muốn gọi điện thoại.
Người đàn ông kia phát giác, một tay đoạt lấy di động của cô để lên bàn trà: “Lưu thiếu, cô ta báo nguy?”
Lưu Tranh ngửa đầu, đưa tay sờ cằm, ánh mắt đảo qua gương mặt bình tĩnh của cô, nói: “Chỉ cần cô gọi điện thoại hẹn Vi Kỳ Hạo đến, lão tử sẽ bỏ qua cho cô.”
Tuy rằng đồn đãi không thể không tin, nhưng tóm lại phải kiêng kị Lăng gia, Lưu Tranh nuốt không trôi khẩu khí này, chỉ nghĩ đến Vi Kỳ Hạo!
Nhìn xung quanh có mấy người đang đứng tụ tập đó, khóe miệng Đồng Niệm lướt qua cười lạnh: “Như thế nào đánh không lại người ta, còn muốn tìm người giúp đỡ? Ha ha, anh cũng chỉ dọa người thôi.”
“Hừ!” Lưu Tranh không nhịn được, cúi người dùng sức khóa trụ hai bên người cô, âm u bức bách: “Lão tử không kiên nhẫn nói với cô, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi bỏ qua cho cô! Nếu không, đêm nay nhiều thằng đang ở đây, cô chờ cả đám thượng lên cô!”
Trong mắt cô hiện lên tia bối rối, làm cho Lưu Tranh đắc ý cười, đưa điện thoại di động qua hỏi: “Gọi hay không gọi?”
Hai tay bên người nắm chặt, Đồng Niệm cắn chặt răng kiên quyết cự tuyệt: “Không gọi!”
Đường vào Mê Sắc, hai bóng dáng đi tới, quản lý nhìn thấy hai vị lập tức tới nghênh đón.
Tự mình đưa bọn họ lên lầu, quản lý cười nói: “Lăng thiếu, Trữ thiếu, đêm nay sao lại cùng nhau đến đây?”
Khuôn mặt lãnh liệt tuấn tú của Lăng Cận Dương trầm mặc. Ngược lại Trữ Tuấn bình thường hay nói đùa cùng bọn họ: “Đêm nay có gì mới mẻ để chơi hả?”
Quản lý hiểu ý cười cười, nhỏ giọng nói vào lỗ tai: “Ngày hôm qua có cô nương Đông Nam Á đến, bộ dạng học thức đều rất ổn, ngài muốn gặp không?”
Đáy mắt Trữ Tuấn lướt qua một chút nghiền ngẫm, nhưng Lăng Cận Dương thì không có biểu tình, anh cũng không để ý, cười nhún vai nói: “Lát nữa an bài qua đây.”
“Vâng!” Quản lý không ngừng gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì lại nói: “Trữ thiếu, đêm nay Lưu thiếu cũng tới đây.”
“Ôi..” Trữ Tuấn mím môi cười khẽ, không khỏi lắc đầu: “Tiểu tử này mới ra viện nhanh như vậy đã khôi phục nguyên khí?” Khi nói chuyện, anh bước nhanh tới phòng bao phía trái, mở cửa ra.
Xưa nay không giao lưu với những người đó, Lăng Cận Dương đang muốn xoay người bên tai lại bay tới âm thanh làm cho tim anh căng thẳng, xoay người đi theo sau.
Trữ Tuấn đẩy cửa ra, chỉ cảm thấy đầu phát mộng, anh nhìn thấy người bị Lưu Tranh đặt trên ghế, mặt bình tĩnh đi tới một tay nhấc anh ta.
“Đồ láo!”
Sau thắt lưng rắn chắc của Lưu Tranh bị một cước, xoay người tức giận, nhưng nhìn thấy người trước mặt lập tức: “Anh, sao anh tới đây?”
Chẳng quan tâm tới hắn, Trữ Tuấn đỡ người ở ghế sofa dậy rất nhanh xem xét một phen, thấy cô không bị gì âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Niệm Niệm, em không sao chứ?”
Đồng Niệm đẩy tay người đàn ông ra nhìn anh ta rồi thấp giọng nói: “Không sao!”
Mắt thấy tình huống đột biến, Lưu Tranh vội chạy tới giải thích: “Anh, việc này anh đừng quản, em nhất định phải tìm Vi Kỳ Hạo báo thù!”
“Vớ vẩn!” Trữ Tuấn tức giận thịnh nộ, nghĩ thầm thằng ranh này ngu xuẩn đang muốn chọc giận người chết! Đắc tội với Vi Kỳ Hạo nhiều nhất bị đánh một chút, còn trêu chọc Lăng Cận Dương thì thẳng nhãi tép ranh này còn mạng sao?
Lưu Tranh bị mắng không hiểu ra sao cả, cúi đầu không dám ra tiếng.
Ngoài cửa lớn mở rộng ra, một bóng dáng chậm rãi đi vào, đôi mắt chim ưng dừng trên người Đồng Niệm, nhìn thấy hai bên má cô đỏ lên, đáy mắt thoáng chốc lo lắng.
“Trữ Tuấn, cậu cái này không đúng rồi, ngăn cản cái gì?”
Một trận hàn ý đánh úp tới, khuôn mặt người đàn ông đi tới âm trầm, người xung quanh đều lui ra ai cũng không dám mở miệng. Đồng Niệm thấy anh đến, bất giác nhăn mi lại, cúi đầu lảng tránh.
Ngồi ở sofa, Lăng Cận Dương bắt chéo hai chân, anh nhẹ nhàng cười yếu ớt lấy ra một điếu thuốc lá, ngón tay thon dài lấy bật lửa Ligne ra, ngọn lửa màu lam nổi lên: “Các người tiếp tục, tôi cũng muốn xem trò hay——”