Lúc chạng vạng Nguyễn Nghiên tan tầm trở về, đẩy cửa nhà ra, đập vào mặt là một cỗ mùi khét lẹt. Bà chạy tới phòng bếp, nhanh chóng tắt bếp đi, đẩy nồi ra.
Nguyễn Nghiên thấy mặt mày cô xám xịt, không khỏi cau mày hỏi: “Cận Dương đâu?”
“Đi rồi!” Thanh âm Đồng Niệm vui vẻ, cười gật gật đầu: “Ăn cơm trưa xong thì đi rồi.”
Nguyễn Nghiên lắc đầu, cởi tạp dề trên người cô ra, cười nói: “Đứa nhỏ này, khi nào thì biết nấu ăn đây? Dì ở nơi này cũng không tập cho con được.”
Đồng Niệm nghe vậy, miệng cong lên không phục chạy tới rửa mặt. Chờ cô sạch sẽ đi ra thì dì cô đã làm đồ ăn xong đâu vào đó, đồ ăn đưa lên bàn ăn rồi.
Nhìn hai món đơn giản trên bàn cơm, trong lòng Đồng Niệm rất thích, cô lọ mọ cả buổi chiều nhưng không làm được gì, nhưng dì về chỉ có một xíu thì hương sắc đầy đủ. Thoạt nhìn cơm rất ngon, thật đúng là người bình thường khó mà làm được!
Người đàn ông kia rời đi, nhất thời làm cho tinh thần và thể xác Đồng Niệm khoan khoái, cô ăn hai chén cơm, tâm tình rất tốt. Nhưng đã sắp tới ngày đi học lại, cô còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên không thể ở lại lâu.
Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Nghiên dậy sớm làm bữa sáng đợi Đồng Niệm thu dọn đồ đi ra thì đã thấy bà mỉm cười nhìn cô. Trong trí nhớ của cô rất ít khi thấy dì mình cười dịu dàng như vậy, không khỏi làm cô ngây ngốc.
Nguyễn Nghiên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bà vẫn thanh tú bởi vì không kết hôn nên dáng người còn rất đẹp.
“Dì à.” Đồng Niệm ngồi ở bên cạnh bà, bộ dạng cô lấy lòng: “Dì thật là đẹp!”
Đem chén cháo đến trước mặt cô, Nguyễn Nghiên xoa đầu cô cười nói: “Mau ăn đi, chút nữa dì đưa con ra bến xe.”
“Vâng ạ.” Đồng Niệm cười gật đầu, bưng chén lên cô muốn gì đó rồi lại thôi. Kỳ thật cô muốn hỏi dì tốt như vậy tại sao dì vẫn không kết hôn? Nhưng cô không dám, bởi vì trước đây bà ngoại bắt dì kết hôn cuối cùng lại bức dì bỏ nhà đi, nhiều năm không gặp được người.
Ăn sáng xong, Nguyễn Nghiên đưa Đồng Niệm đến bến xe, xe còn chưa tới bọn họ tranh thủ nói chuyện phím.
Người đi đường qua lại, thỉnh thoảng thấy có người nói chuyện cùng dì cô, ai cũng khen cháu của bà xinh đẹp!
Đối với lời khen ngợi của mọi người, NGuyễn Nghiên cười mà không nói, mặt bà vẫn ôn nhu nắm tay Đồng Niệm, lơ đãng mở miệng: “Có chút hấp dẫn, cũng không thích hợp nếm thử, cảm giác bị thương rất đau!”
Đồng Niệm ngẩng đầu, đồng tiễn đen láy nhìn chằm chằm dì mình, đáy lòng thắt chặt, cô cắn môi không nói gì.
Xe đường dài chậm chậm tới, vẻ mặt trì hoãn của Nguyễn Nghiên, đưa tay vuốt mái tóc của cô nói: “Niệm Niệm, tuy rằng chị đã mất nhưng con còn có dì, dì muốn con hạnh phúc!”
Chóp mũi Đồng Niệm ê ẩm, đáy mắt có nguồn nhiệt, cô ôm dì mình, dùng sức đem nước mắt trở ngược lại. Trong lời nói của dì, cô hiểu chỉ là có chút chuyện không thể định trước.
Ngồi trên xe, Đồng Niệm đưa tay từ biệt dì, xe chạy cô nhìn bóng dáng đứng ven đường, hốc mắt chứa đầy nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
Trở lại Lan Uyển, Lăng Trọng đã sớm chờ ở phòng khách, thấy khí sắc của cô tốt lòng ông vui mừng, phân phó nhà bếp làm cơm ăn.
Một lần nữa bước vào căn nhà này, Đồng Niệm cảm thấy tâm tình mình nặng nề thêm. Thương lượng ở bờ biển cô không biết Lăng Cận Dương có thực hiện không, chỉ có thể chờ xem sao.
Sau khi ăn cơm chiều xong cô về phòng ngủ, Đồng Niệm vùi đầu vào sửa luận văn, sửa xong thì đêm đã khuya. Cô thu dọn đồ đạc xong đang muốn trèo lên giường ngủ thì nghĩ đến thứ gì đó, vội đem khóa cửa phòng lại.
Nằm trên giường mềm mại, đáy lòng Đồng Niệm vẫn có chút khẩn trương, người đàn ông kia tâm tình từ trước tới nay rất bất thường cho nên phải phòng bị anh. Nhưng trong lòng cô vẫn mong, Lăng Cận Dương tuy đê tiện vô sỉ, bận tâm mặt mũi thì trong lời nói của anh, sẽ không phải chống chế?
Trong đầu cân nhắc việc, không lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến cô chìm dần vào giấc ngủ, một đêm ngủ ngon. Lần thứ hai mở to mắt thì ngoài cửa sổ trời đã sáng, một đêm an bình làm cho lòng cô nghi ngờ thêm.
Lôi cái váy ngắn màu vàng nhạt từ trong tủ ra, Đồng Niệm dùng dây cột tóc màu đen ở bàn cột lên, cô cầm túi xách đi xuống lầu, đi tới gần cửa thì di động vang lên.
“A lô?”
Cô không có nhìn số, mà mở màn hình lên là nghe ngay.
Điện thoại kia truyền đến âm thanh trầm thấp: “Cho em năm phút, tôi muốn gặp em.”
Trong lời nói của đối phương làm cho Đồng Niệm sửng sốt, cô dần dần nhận ra người nọ, sắc mặt lập tức thay đổi: “Vi Kỳ Hạo?”
Cô cả kinh, thậm chí âm thanh bỗng cao lên: “Anh ở đâu?”
Người đàn ông cười cười, giọng điệu không kiên nhẫn mấy: “Kinh ngạc như vậy sao? Tôi ở ngoài cửa lớn nhà cô, nhanh đi ra!” Anh ta tức giận nói xong, liền ngắt điện thoại.
Lúc này đây Đồng Niệm hoàn toàn sửng sốt, mặt cô kích động hướng về phía dưới lầu chạy, lúc đi qua phòng khách chỉ thấy hai cha con nhà họ Lăng đang thấp giọng trò chuyện gì đó.
“Sao lại vội vàng như vậy, xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy cô hoảng hốt xuống nhà, Lăng Trọng cười hỏi.
Sắc mặt Đồng Niệm cứng ngắc, cô xấu hổ cười, ánh mắt xẹt qua người đàn ông đối diện, cố gắng bình tĩnh lại: “Không có gì, hôm nay con phải đi học sớm gặp thầy nói chuyện về luận văn.”
Lăng Trọng gật đầu, không có nghi ngờ gì, dặn cô chuẩn bị tốt.
Đồng Niệm gật đầu, đưa mắt nhìn đồng hồ, cô ngẩng đấy lên đã nhìn ngay vào tròng mắt sâu thẳm ở phía đối diện kia, cả người cô toát ra mồ hôi lạnh.
Lăng Cận Dương ngồi vắt hai chân ở sofa, đôi mắt thâm thúy lướt qua mặt cô, thoáng nhìn sau đó dời mắt đi không hề để mặt cô.
Vài câu nói qua loa, Đồng Niệm vội cầm đồ chạy ra ngoài, cô cố ý gạt lái xe, vội mở cửa rời đi.
Bước ra cửa lớn Lan Uyển, liếc mắt có thể thấy chiếc xe Lamborghini màu trắng, Đồng Niệm chạy tới bên cạnh xe: “Ai cho anh tới đây?”
Người đàn ông trong xe nghe cô hỏi cũng không thèm để ý, mở cửa xe ra lệnh: “Lên xe!”
Không dám đứng ở chỗ này dây dưa, Đồng Niệm ngồi vào xe tùy ý để anh ta đưa đi.
“Muốn đi đâu?” Thấy anh ta khỏi động xe, Đồng Niệm liền hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Vi Kỳ Hạo quay đầu liếc cô một cái, sắc mặt không hờn giận lại nói thêm: “Về sau lúc hẹn nhau, ít nhất đừng có nói mấy lời mất hứng như vậy!”
Hẹn?!
Đồng Niệm đột nhiên nhớ tới, âm thầm cắn chặt răng, chút nữa quên cái hẹn hò chết tiệt!
Nhìn cô không tình nguyện, Vi Kỳ Hạo không thèm để ý, khóe miệng cong lên: “Ăn cùng nhau không?”
Trong lòng Đồng Niệm sinh tức giận, tự nhiên cũng không cho anh ta cái sắc mặt tốt, cô hung hăng trừng mắt một cái, cúi đầu không nói lời nào.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, tâm tư Vi Kỳ Hạo khẽ nhúc nhích, muốn trêu cô, cười hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Cô vốn không thích phản ứng lại, nhưng Đồng Niệm nhìn thấy anh cười, cô càng tức giận, giọng căm hận: “Không biết!”
Chưa từng có cô gái nào ở trước mặt anh lộ ra cái biểu cảm như vậy, lúc nào cũng nịnh nọt anh, sớm làm anh chán ghét. Đáy mắt Vi Kỳ Hạo đầy ý cười, anh thức thời không nói nữa, lái xe tới con đường phồn hoa của thành phố.
Không bao lâu sau, Vi Kỳ Hạo đỗ xe xong đưa người bên cạnh đi vào.
Một cửa hàng mặt tiền lớn, khách hàng khá đông, trên cửa có treo tấm biển hiệu ‘Hoành thánh Chu Ký’, bốn chữ này làm cho người ta chú ý.
Nhìn tấm bảng trước mặt, mặt Đồng Niệm giãn ra.