Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Duy Hàm mở mắt, chỉ cảm thấy nhức đầu. Anh nâng trán, chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn xung quang phòng, chỉ thấy còn có một mình anh. Bên trong ghế sofa đối diện, vỏ chai rượu toán loạn, hiển nhiên không phải do anh uống, trên mặt đất tàn thuốc cũng không ít.
Ánh mắt Mục Duy Hàm u ám, trong lòng có một loại cảm xúc không diễn tả được bằng lời. Điện thoại đặt trên bàn reo lên, anh tắt chuông báo nhắc nhở, vội vàng đi rửa mặt, sau đó lái xe chạy đến đồn cảnh sát.
Thời điểm đi đến đồn cảnh sát, luật sư Tiền đã làm xong thủ tục, hơn nữa dẫn Đồng Niệm đi ra.
Trong buồng xe yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe lướt trên mặt đất nghe xào xạc. Mục Duy Hàm nhìn người bên cạnh, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, không khỏi đau lòng nói: “Anh đưa em về nhà trước.”
Đồng Niệm lắc đầu một cái, môi mím chặt: “Đưa em đi Thẩm thị đi.”
Tay cầm lái nắm chặt, Mục Duy Hàm đại khái đoán ra được ý đồ của cô, nhưng vào thời điểm này, chắc chắn Thẩm thị bo bo giữ mình.
“Đưa em đi đi.” Giơ tay lên vòng chắc hai vai, cả người Đồng Niệm rúc vào trong ghế, ngó đầu ra ngoài cửa sổ. Dù chỉ có một chút hy vọng, cô cũng muốn thử một chút.
Lái xe tới phía dưới lầu Thẩm thị, Đồng Niệm không để cho Mục Duy Hàm đi theo cô, một mình đi lên tầng cuối cùng đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thấy thư ký dẫn cô vào, Trầm Phái Ngao mím môi cười, hiển nhiên đã sớm dự liệu được, giọng nói ôn hòa: “Anh định dẫn theo luật sư đến đồn cảnh sát, không nghĩ tới em đến đây rồi.”
Xoay người ngồi vào ghế sofa, Đồng Niệm mỉm cười, lịch sự nói: “Cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì.” Trầm Phái Ngao đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Đối tác của Thẩm thị bị nhốt ở đồn cảnh sát, đối với bên anh cũng không có lợi.”
Nghe lời nói thẳng thắn của hắn, Đồng Niệm cũng không có ghét, ít ra cũng không cần phải nhìn sắc mặt giả mù sa mưa.
“Ăn sáng chưa?” Thấy sắc mặt cô tiều tụy, dđl/q"d Trầm Phái Ngao hỏi một câu, “Anh bảo thư ký đi chuẩn bị.’
“Không cần.” Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn: “Tôi đến đây không phải để ăn điểm tâm.”
“Ha ha…” Ánh mắt Trầm Phái Ngao tràn ra nụ cười, anh gác chân ngồi trên ghế sofa, hai mắt lóe sáng: “Vậy em nói, anh nghe.”
Đồng Niệm mím môi, nhìn vào ánh mắt thản nhiên của hắn, nói: “Lăng thị cần tiền, anh có thể cho tôi mượn không?”
"Bao nhiêu?"
“1000 tỷ”
Trầm Phái Ngao gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, mắt cụp xuống, gò má tạo thành đường cong nguội lạnh, đôi mắt thâm thúy sắc bén: “Số tiền lớn như vậy, Thẩm thị có lý do gì để cho em mượn chứ?”
“Chúng ta là đối tác của nhau, Lăng thị có thể cho tập đoàn anh khoản lời có được, hơn nữa tiền tôi mượn nhất định sẽ trả đúng hạn.” Đồng Niệm giọng nói như mọi khi, cũng không có giấu giếm.
Trầm Phái Ngao nhếch môi cười, khóe mắt thoáng qua vẻ cuồng luyến: “Lý do này không đủ hấp dẫn anh.”
Anh nghiêng người dựa tới, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tiếp cận: “Niệm Niệm, em hiểu ý anh đúng không?”
Ánh mắt giọi vào khuôn mặt tuấn tú, bén nhọn và tà mị, Đồng Niệm thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt tản ra hơi thở lạnh lùng, cô đẩy người trước mặt ra, mím chặt môi: “Tôi chỉ vay tiền, không nói giao dịch.”
Thả lỏng năm ngón tay đang nắm chặt ra, Đồng Niệm bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Trầm Phái Ngao, điều kiện của anh, tôi không thể nào đồng ý. Nếu như vào lúc này anh chịu giúp tôi, Lăng thị vô cùng cảm kích. Nếu như anh không giúp…”
Câu nói kế tiếp, Đồng Niệm không thốt ra, cô đứng dậy, cách xa hắn ra, “Muốn Lăng thị sụp đổ, cũng không dễ dàng như vậy, trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết.”
Nói xong những lời này, Đồng Niệm trầm mặt xoay người, không hề quay đầu nhìn lại, thẳng lưng bước đi.
Nhìn bóng lưng cô đi xa, mày kiếm Trầm Phái Ngao nhíu lại, đôi môi mím chặt, từ từ hiện lên vẻ sắc bén. Lúc này là cơ hội tốt nhất để chèn ép Lăng thị, chỉ là Đồng Niệm nói cũng đúng. Lăng thị nền móng vững chắc, tuyệt đối không thể sụp đổ dễ dàng như vậy. Nếu anh ra tay lúc này, cũng không có phần nắm chắc.
Phong cách hành sự của Trầm Phái Ngao từ trước đến nay không dài dòng dây dưa. Những chuyện anh không hoàn toàn chắc chắn, anh sẽ không làm.
Từ phòng làm việc đi ra, sắc mặt Đồng Niệm rất khó coi, cô vừa rẽ ngoặt qua khúc co, vừa đúng lúc có một người đàn ông đi tới. Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, cô vội vã xoay tầm mắt, đi thẳng lướt qua người anh.
Lăng Cận Dương sửng sốt đứng tại chỗ, nhìn thấy cô đi vào thang máy, cuối cùng không nhìn nữa.
Thị trường chứng khoán liên tục bị tê liệt, bên ngoài lời đồn thổi khắp nơi. Tập đoàn Lăng thị đâm vào thế hỗn loạn. Có người tâm còn chưa chết, bên trong còn muốn khuấy động, muốn mượn cơ hội thêu dệt chuyện.
Bên trong phòng họp của cao ốc Lăng thị, tất cả mọi cổ đông đều tức giận, thái độ bực dọc, so với lần trước mạnh hơn rất nhiều.
“Chúng tôi muốn rút cổ phần.”
Có người mở miệng, người phía sau lên tiếng phụ họa: “Đúng, chúng tôi muốn rút lui cổ phần.”
Trước bàn làm việc thật dài, Đồng Niệm ngồi ở bên trong ghế xoay, ánh mắt nhìn lướt qua sắc mặt kinh tởm của bọn họ, trong lòng vô cùng tức giận. Cô đặt tay trên ghế, các ngón tay dùng sức nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Bả vai có một bàn tay ấp áp phủ xuống. Mục Duy Hàm cúi đầu, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô bình tĩnh, tuyệt đối không thể để cho bản thân mất khống chế.
“Này! Cô nói gì đi, đừng tưởng im lặng là xong chuyện. Hôm nay chúng tôi muốn rút cổ phần, tình cảm hay thể diện cũng không bàn tới.”
Đồng Niệm đứng lên, trong lòng tràn đầy tức giận.
Đột nhiên cửa phòng họp có người đẩy ra, dđl/q"d mọi người nghe tiếng động nhìn qua, tất cả đều có chút mất hồn.
“Hôm nay thật là náo nhiệt, tất cả mọi người đều đến đông đủ?”
Người đàn ông bước tới, trên người mặc bộ tây trang màu đen, quần áo được ủi phẳng phiu, cả người tản mát ra vẻ cường thế, lẫm liệt bức người.
Lăng Cận Dương cất bước đi tới, thời điểm anh đi tới trước mặt Đồng Niệm, nhẹ nhàng nâng tay lên, bàn tay đặt lên vai cô, ý bảo cô ngồi xuống.
Đầu ngón tay anh ấm áp, trong lúc lơ đãng sượt qua khuôn mặt cô, đáy lòng Đồng Niệm động một cái, trong đôi mắt sâu kín thoáng qua cái gì đó.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Trong đám người có người phản ứng kịp, khinh thường cất giọng hỏi: “Đây là chuyện của Lăng thị, cùng với người ngoài không có liên quan.”
Lăng Cận Dương tiện tay kéo ra một cái ghế, nghiêng người ngồi vào, trên môi nở nụ cười ôn hòa: “Tin tức của các người thật không đủ nhanh nhạy, tôi đã quay trở lại Lăng thị tối hôm qua rồi, các người cũng không biết sao?”
“Cái gì?” Mọi người cả kinh, thoáng chốc cũng thay đổi sắc mặt.
Đồng Niệm cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô nhìn chằm chằn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh nhíu mày, ánh mắt bình thản.
Nghe được những lời này, chân mày nhíu chặt của Mục Duy Hàm cuối cùng thả lỏng ra. Anh cười không nói, chỉ vỗ vỗ bả vai Lăng Cận Dương, nhìn về phía tài liệu trên bàn nháy mắt.
Đưa tay cầm lên hợp đồng cổ phần trên bàn, Lăng Cận Dương mở ra, lật từng tờ một xem, hai mắt sắc bén nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: “Các người đều muốn rút lui cổ phần.”
Ngừng lại, ánh mắt anh dừng lại ở trên người Lăng Thuấn, mỉm cười hỏi: “Chú hai, chú cũng có ý này?”
Lăng Thuấn cũng không có mở miệng trả lời, lẩn trách sự chất vấn của anh.
Mím môi cười cười, Lăng Cận Dương cũng không hỏi nhiều nữa, hợp đồng cổ phần trong tay bị anh nghiêm túc lật tới lật lui. Mọi người nhìn hành động này ngược lại cảm thấy cả người căng thẳng, có cảm giác sợ hãi không nói ra được.
“Lăng thị không có tiền, không thể nào trả lại cổ phần cho các người.”
Trầm mặt hồi lâu, Lăng Cận Dương chợt ném ra một câu như vậy, giống như một quả bom, mọi người kinh sợ ngồi lên.
“Lăng Cận Dương, cậu đùa với chúng tôi hả?”
Nhìn thấy tất cả mọi người tức giận, đôi mày thanh tú của Đồng Niệm nhíu chặt, cô đang muốn đứng dậy, lại bị Mục Duy Hàm đè hai vai lại, không để cho cô động.
Vẻ mặt Lăng Cận Dương tự nhiên, không nhìn ra chút hoảng hốt nào. Anh cầm hợp đồng cổ phần trong tay giơ lên, đáy mắt vẻ mặt dần dần lạnh xuống: “Thời điểm Lăng thị sinh lời, mỗi người các ngươi đều dâng tiền xin gia nhập cổ đông. Hiện tại Lăng thị gặp chút sóng gió, các người muốn rút cổ phần, muốn toàn thân mà lui, nửa điểm khó khăn cũng không gánh. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Hai mắt Lăng Cận Dương lạnh như băng, hai cánh tay giương nhẹ, ném hợp đồng về phía bọn họ, toàn bộ giấy trắng bay tán loạn lướt qua mặt của mọi người, giống như một lưỡi dao sắc bén. Anh nhếch môi, lời lẽ vô cùng sắc bén: “Tôi nói cho các người biết, nếu như Lăng thị phá sản, các người nửa xu cũng đừng nghĩ có. Nhảy lầu thì cùng nhau nhảy, một người cũng đừng nghĩ phủi sạch——”
Sắc mặt mọi người trầm xuống, toàn bộ im lặng không nói, trong lòng bị anh làm cho khiếp sợ, khí thế cũng bị đè ép xuống.
Hai tay bên người từ từ thả lỏng ra, Đồng Niệm rũ mắt xuống, khóe mắt ê ẩm khó chịu, cô ngấc đầu nhìn sang, trong tầm mắt dần dần hiện rõ đôi mắt dịu dàng, giống như trước kia.