Editor: Nguyen Hien
Sáng ngày hôm sau, sau khi Đồng Niệm mở mắt, sững sờ chốc lát rồi mới nhớ tới nơi này là nhà của anh. Thấy quần áo đặt ở chân giường, cô không khỏi mím môi cười khẽ.
Chỉ là bộ áo lót màu xanh nhạt kia thật dễ nhìn, Đồng Niệm cầm lên nhìn kiểu dáng, không khỏi rét lạnh. Cũng may mắn là áo lót mặc ở bên trong nên cô có thể miễn cưỡng chịu đựng, chỉ là người đàn ông này có mức thưởng thức quá mức bình thường.
Đồng Niệm thay xong quần áo, rửa mặt sạch sẽ rồi đi tới phòng khách. Nhìn thấy trên bàn ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, Lăng Cận Dương đang hâm sữa, thấy cô đi tới, khóe miệng nở nụ cười: “Chào buổi sáng!”
"Chào buổi sáng!"
Kéo ghế ra ngồi xuống, Đồng Niệm nhận lấy sữa tươi anh đưa tới, thuận tay cầm lên một miếng bánh mì nướng, xoa bơ lên, nở nụ cười xinh đẹp, đưa bánh đến cho anh.
Lăng Cận Dương cắn một miếng, khuôn mặt bình tĩnh, anh cầm chìa khóa ở trên bàn lên đưa cho cô: “Đây là chìa khóa nhà, lúc nào muốn thì em có thể tới đây.”
Thu bàn tay lại, Đồng Niệm nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, cả trái tim dâng lên ấm áp, cảm thấy được an ủi.
Sau khi dùng xong cơm sáng, Lăng Cận Dương lái xe đưa cô đến cao ốc Lăng thị rồi sau đó mới đi làm.
Bản thiết kế dự án hợp tác cùng Thẩm thị, Đồng Niệm và Mục Duy Hàm nhiều lần cân nhắc kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng đưa ra một phương án, khiến họ không thể thoái lui nữa.
Bận rộn hơn nữa ngày, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai là ngày thương thảo chính thức, Đồng Niệm đã chuẩn bị chu đáo. Chuyện đối phó với Trầm Phái Ngao, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
“Em có muốn về nhà nghỉ ngơi trước không?” Nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của cô, Mục Duy Hàm buông tài liệu trong tay xuống, dịu dàng hỏi.
Đồng Niệm giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, so với thời điểm tan việc cũng không kém bao nhiêu. Khóe mắt cô nhảy lên, chợt nghĩ đến cái gì, tủm tỉm cười rồi cầm lấy ví da, sau khi thấy chìa khóa bên trong, vẻ mặt biến đổi một cái: “Vậy em về trước, có chuyện gì thì anh gọi điện thoại cho em nha.”
“Được!” Mục Duy Hàm gật đầu một cái, trong lòng rất cảm động. Kể từ ngày cô tiếp quản Lăng thị, mỗi ngày đều làm việc rất nghiêm túc. Mặc dù nghiệp vụ cô còn chưa quen thuộc, có rất nhiều thiếu sót nhưng cô rất chịu cố gắng, cũng nguyện ý chịu khổ, vô cùng kiên trì, không phải tất cả mọi người ai cũng có tính cách này.
Nhìn bóng dáng cô đi xa, Mục Duy Hàm thu lại nụ cười trên môi lại, anh cầm bản dự án xem kỹ lại một lần nữa, chỉ hy vọng ngày mai đàm phán, tất cả thuận lợi, không muốn xảy ra bất kỳ sai làm nào.
Lấy xe trở lại Lan Uyển, từ trong tủ quần áo Đồng Niệm lấy ra một bộ đồ rồi đi tắm, lại lấy một ít đồ dùng tùy thân cho Lăng Cận Dương để vào trong túi.
Thu dọn xong đồ lặt vặt, Đồng Niệm đi tới phòng bếp, tiện tay lấy một số thức ăn mình thường muốn ăn. Thấy người giúp việc đang nấu canh, cô ngửi thấy mùi thơm, tìm lấy một chiếc bình giữ ấm, múc để vào một ít, lại lấy thêm hai món ăn nữa, tính toán sao cho đủ hai người ăn bữa tối.
Xách những thứ đó ra ngoài, Đồng Niệm vội vã rời khỏi Lan Uyển, lái xe trở lại nhà của anh.
Móc chìa khóa mở cửa phòng ra, trong phòng yên tĩnh không có một người. Đồng Niệm trước hết cầm thức ăn vào bếp, sau đó đi ra ngoài. dđl/q"d Trong phòng cửa sổ đóng kín, hình như rất lâu rồi nó không được mở ra.
Bên ngoài mặc dù thời tiết nóng bức, nhưng Đồng Niệm vẫn ưa thích gió tự nhiên, cô mở cửa sổ ra, thay đổi không khí. Cô mang đồ dùng tới đặt vào trong phòng ngủ, treo quần áo bên cạnh áo sơ mi của anh, nhìn giống như tủ quần áo của vợ chồng mới cưới.
Khóe môi Đồng Niệm nở nụ cười, khuôn mặt tinh sảo nhuộm đầy ngọt ngào. Cô đi tới phòng khách xem đồng hồ, không sai biệt lắm đã gần bảy giờ tối, theo lý mà nói thì anh đã về tới nhà nhưng giờ này vẫn không thấy bóng dáng.
Lấy điện thoại ra gọi cho anh, sau khi nhận điện thoại, bên trong nghe tiếng ồn ào rất lớn: “Anh đang ở đâu vậy?”
Lăng Cận Dương ở đầu điện thoại bên kia, hình như đã đi đến một chỗ yên tĩnh, giọng nói có chút kinh ngạc: “Niệm Niệm, em có chuyện gì sao?”
Đồng Niệm cầm di động, mím chặt môi rồi mở miệng nói: “Em đang ở nhà anh, khi nào thì anh trở về.”
Lăng Cận Dương hơi sững sờ, sau khi lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Tối nay em đến sao không nói cho anh biết trước? Anh có xã giao, sẽ không về nhà sớm.”
Chuyện này không sai, nhưng nghe vào tai Đồng Niệm lại cảm thấy không thoải mái. Cô chậm rãi nói: “Vậy anh làm việc đi, em ở nhà chờ anh.”
“Ừ.” Lăng Cận Dương nhỏ giọng đáp, sau đó cúp điện thoại, xoay người trở lại phòng.
Trong lòng có chút mất mát, Đồng Niệm đi vào phòng bếp, múc canh khổ qua hầm xương ra chén, bày thức ăn lên bàn, một mình ngồi ăn cơm tối.
Đồng Niệm không thấy ngon miệng, chỉ ăn qua loa một chút. Sau khi dọn dẹp xong liền ngồi ở ghế sofa trong phòng khách đợi anh.
Đồng Niệm mở tivi chán nản ngồi xem, mở hết đài này đến đài khác cô cũng không tìm được tiết mục nào hay để xem. Đồng hồ trên tường đã chỉ 10 tối, dần dần cô không chịu được, trong lòng cảm thấy tức giận.
Trong phòng chỉ có tiếng tivi phát ra, Đồng Niệm cầm điện thoại muốn gọi điện cho anh, nhưng do dự rồi thôi. Cô trầm mặt đứng lên, tìm cho mình chút việc gì đó để làm.
Cầm lên một cái khăn lau, Đồng Niệm bắt đầu dọn dẹp nhà, từng ngóc ngách được cô lau dọn sạch sẽ, sau đó lại đi phòng tắm, ném quần áo dơ vào máy giặt, sau khi giặt xong cô mang ra ban công phơi cho khô ráo.
Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, mang theo luồng hơi lạnh lẽo, điều này cho biết rằng trời đã rất khuya. Đồng Niệm cầm khăn lau trong tay, quỳ gối bên sofa, cả người cúi xuống, lau bụi bậm dưới ghế sofa.
Thật ra thì phòng đã rất sạch sẽ, chỉ là cô cố chấp, nhất định tìm việc gì đó để làm.
Cửa chính có người mở ra, bởi vì tiếng tivi mở lớn cho nên Đồng Niệm không nghe tiếng mở cửa. Lăng Cận Dương đi tới, nhìn xung quanh sạch sẽ, ban công quần áo đã được giặt phơi, không khỏi nhíu mày.
Sau khi nhìn thấy người quỳ dưới đất, cất bước đi tới, khom lưng ngồi ở trên ghế.
Trong phòng không có mở điều hòa, hơi có chút nóng bức. Từ góc độ anh có thể nhìn thấy Đồng Niệm nâng mông lên, trên người cô mặc chiếc áo thun ba lỗ và chiếc quần ngắn lộ ra đôi chân trắng nõn.
Hơn nữa cô khom người, cả người giãn ra, tạo thành một đường cong, mị hoặc đến mê người.
Đồng Niệm ngồi dậy, thở dốc một hơi, mặc dù chưa xoay người nhưng cô nhạy cảm phát hiện ra có cái gì đó không đúng. Quay mặt lại, sau khi thấy Lăng Cận Dương ngổi phía sau, cô sợ hết hồn: “Anh trở về khi nào vậy?”
Người đàn ông này đi bộ không tiếng động sao? Hù chết người mà!
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, bên trong đôi mắt sáng lấp lánh: Em nhớ anh rồi hả?
Từ trên người anh bay đến một mùi rượu nồng nặc, Đồng Niệm nhếch miệng, nghĩ thầm anh uống nhiều quá. Cô buông khăn lau ra, tiến lại bên cạnh anh ngửi một cái, giận tái mặt: “Anh uống nhiều lắm hả?”
Thuận thế ôm cô vào lòng, chân mày Lăng Cận Dương giãn ra: “Anh không nhớ rõ nữa.”
Kìm nén tức giận, đến khi nghe anh nói cũng bớt giận hơn. Đồng Niệm kéo anh dậy, dẫn anh đi vào phòng ngủ, để cho anh nằm trên giường. Đưa tay cởi nút áo sơ mi trên cổ anh, cô bưng tới một ly nước đút cho anh, tức giận nói: “Cận Dương, em đã nói nhiều lần rồi, anh không được uống nhiều rượu như vậy?”
Giơ tay lên che mắt lại, Lăng Cận Dương im lặng nhắm mắt, giống như nghỉ ngơi.
Đồng Niệm nới lỏng quần áo trên người anh ra, để cho anh nằm thoải mái một chút, lại cởi giày anh ra, lúc này mới xoay người đi vào phòng tắm lấy ra một cái khăn tắm.
Ngồi ở mép giường, Đồng Niệm kéo tay anh, cẩn thận lau, mặt cô cúi xuống, ánh mắt đầy nhu tình, “Về sau anh còn dám uống nhiều rượu như vậy, em sẽ không cho anh vào nhà!”
Cô thao thao bất tuyệt nói, giống như cô vợ nhỏ đang tức giận. Lăng Cận Dương kinh ngạc nhìn bộ dáng của cô, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Anh giơ tay lên, đầu ngón tay dịu dàng chạm vào tóc cô, dđl/q"d giọng nói khàn khàn: “Bảo bối ——”
Đồng Niệm đang lau bỗng dừng động tác lại, trong mắt hiện lên một chút vui mừng, cô cúi mặt xuống, bình tĩnh nhìn vào mắt anh, môi nở nụ cười dịu dàng: “Em gái đang ở đây, vẫn luôn ở đây.”
Lăng Cận Dương mím môi cười lên, đôi mắt sáng như sao, môi nhếch lên, mang theo đường cong tà ác: “Đến đây, để cho anh trai luyện tập.”
Nhìn ánh mắt đã nhuốm đầy dục vọng của anh, Đồng Niệm trầm mặt, cầm khăn lông trên tay che mặt anh lại, tức đến xanh mặt: “Lưu manh!”
Tên khốn kiếp này, uống nhiều quá giở trò lưu manh!
Lăng Cận Dương bật cười, gạt khăn lông che trên mặt ra, trở tay ôm eo cô, đè cô dưới thân mình, “Em nói đúng, lưu manh uống nhiều quá ai cũng không quản được.”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn môi của cô, thô bạo gặm cắn.
Đồng Niệm bị đau nhăn mày lại, chỉ là cũng không có đẩy anh ra, đôi tay cô vòng chắc cổ của anh, đáp trả lại nụ hôn nóng bỏng.
Hồi lâu, Lăng Cận Dương buông môi cô ra, hai tay chống đở bên người cô, ánh mắt dần tối lại. Anh cởi áo thun trên người cô lên, hôn lên xương quai xanh của cô.
Đè hai vai anh lại, Đồng Niệm lấy tay nâng mặt anh lên, nhìn vào mắt anh hỏi: “Anh nói cho em biết, anh vẫn là anh của trước đây, vẫn là anh trai của em đúng không?”
Đáy mắt Lăng Cận Dương thoáng qua một chút khác thường, bên trong đôi mắt quá mức sâu lắng, làm cho người ta không hiểu rõ hỉ nộ.
Lăng Cận Dương cúi mặt xuống, môi chạm nhẹ lên khóe miệng cô, mỉm cười hỏi ngược lại cô: “Không phải là anh sao?”
Quần áo bị buông lỏng, Đồng Niệm còn chưa kịp trả lời, người liền bị anh xoay qua chỗ khác. Lăng Cận Dương hôn lên chiếc lưng mịn màng của cô, thỉnh thoảng gặm cắn, lúc nhẹ lúc mạnh.
Khả năng tán tỉnh của anh làm Đồng Niệm không chịu nổi, tay cô nắm chặt dra niệm, trên trán rỉ đầy mồ hôi.
Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên, đưa tay cầm điểu khiển trên đầu giường mở điều hòa lên. Anh lần nữa cúi đầu, lửa nóng trên người áp xuống cô, giọng nói khàn khàn, “Em chuẩn bị xong chưa? Anh muốn em.”
Mặt Đồng Niệm nóng như lửa đốt, thời gian qua không cùng anh thân mật, cơ thể căng thẳng khác thường, sau khi nâng người nghênh đón động tác của anh, lập tức hít vào một hơi.
"Đau!"
Nhìn cơ thể cô căng thẳng, Lăng Cận Dương thoáng chốc nhăn mày, anh hôn lên vành tai trắng nõn của cô từng cái một, dỗ dành nói: “Ngoan, thả lỏng người.”
Cô không thả lỏng người, anh căn bản sẽ không di chuyển, hai bên huyệt Thái Dương đập mạnh, mồ hôi theo cằm anh nhỏ xuống.
Lăng Cận Dương lật người cô lại, anh tỉ mỉ hôn, hóa giải e ngại trong lòng cô. Từ từ cô thả lỏng cơ thể, cảm giác quen thuộc tràn ra.
Đồng Niệm mở mắt, bình tĩnh nhìn người đàn ông trên người mình, trong miệng phát ra âm thanh vỡ vụn.
Dục vọng mãnh liệt đi qua, khuôn mặt trước mắt như vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Đồng Niệm mở miệng thở hổn hển, sức cùng lực kiệt, chỉ cảm thấy thân thể nặng nề của anh đè lên người cô đến khó chịu.
"Nặng!"
Đồng Niệm miễn cưỡng giơ tay lên chọc lên bờ vai anh, oán hận lầm bầm. Lăng Cận Dương ở trước ngực cô ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng không kiên nhẫn của cô, mỉm cười hôn lên mặt cô một cái, biết là cô không thoải mái nên ôm cô đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa sạch sẽ thì trời cũng rạng sáng. dđl/q"d Lăng Cận Dương ôm cô trở về giường, cùng ôm nhau ngủ.
Ánh ban mai ngoài cửa sổ hơi lộ ra, đồng hồ báo thức trên đầu giường vang lên, Đồng Niệm không thể không mở mắt. Mắt cô mỏi nhừ, chỉ ngủ được có mấy tiếng nên cô thấy bùn ngủ và khó chịu.
Người đầu sỏ gây chuyện nằm bên cạnh vẻ mặt thỏa mãn, thần thái sáng lạng, tối hôm qua cũng tỉnh rượu.
Chuẩn bị xong, Lăng Cận Dương dẫn cô ra cửa. Đồng Niệm đi xuống lầu nhìn thấy xe mình liền nói: “Anh không cần phải đưa em, tối hôm qua em lái xe đến.”
Nắm chìa khóa xe trong tay, Lăng Cận Dương mắt sáng như đuốc, anh gật đầu rồi hôn lên má cô một cái, dịu dàng nói: “Em lái xe cẩn thận.”
Đồng Niệm nở nụ cười hớn hở, cũng không có nói thêm gì nữa, mở khóa xe, lái xe rời đi.
Sau khi nhìn thấy xe Đồng Niệm biến mất, Lăng Cận Dương mới xoay người lên xe, vội vàng đến công ty.
Trở lại Lăng thị, Đồng Niệm và Mục Duy Hàm xem lại bản thiết kế dự án, hai người cuối cùng chốt lại phương án đã chọn.
Dọc theo đường đi, Mục Duy Hàm không nói thêm gì, thỏa thích nói đùa với cô, để cho cô hóa giải áp lực. Tới Thẩm thị đúng như hẹn, đi tới gần phòng họp, anh chỉ dặn dò cô một câu: “Không phải lo lắng, dĩ bất biến ứng vạn biến (*).”
Dĩ bất biến ứng vạn biến (*): lấy cái bất biến (không thay đổi) mà ứng phó với cái vạn biến (cái luôn thay đổi). Ý nghĩa triết lý trên là dù mọi sự vật hiện tượng phong phú, đa dạng, thay đổi khôn lường nhưng đều xoay quanh trục của nó, đó là bản thể, cái gốc.
Đồng Niệm gật đầu một cái, trong lòng đã chuẩn bị tốt. Đối với người như Trầm Phái Ngao, lo lắng cũng vô ích.
Phòng họp trống không, hiển nhiên bọn họ đã đến sớm, thư ký bưng thức uống đến, nhiệt tình mời bọn họ, “Đồng tiểu thư, tổng giám đốc rất nhanh sẽ xuống.”
Đối với Trầm Phái Ngao đây là chiến thuật đả kích kẻ địch, Đồng Niệm lúc trước đã lĩnh giáo qua, cho nên hôm nay tâm tình thật bình tĩnh. Cô cùng Mục Duy Hàm trao đổi ánh mắt, cũng không có tức giận, sẵn sàng ngồi chờ.
Không lâu sau đó, cửa phòng họp bị người đẩy ra, Đồng Niệm nhìn đồng hồ có hơi kinh ngạc. Hôm nay thế nhưng không có chậm trễ, đúng giờ xuất hiện.
Cô quay đầu sang, sau khi thấy người đi tới, ánh mắt trầm xuống, có chút mất hồn.
"Đồng tiểu thư!"
Trầm Phái Ngao đi tới, tên mặt nở nụ cười thân thiết: “Thật xin lỗi, để các người chờ lâu.” Theo anh đi vào là một người đàn ông, mặt mũi lạnh lùng, đôi mắt chim ưng rạng rỡ phát sáng, chỉ là khóe mắt lạnh lẽo khiếp người.
Đồng Niệm thu lại sự lo lắng trong đáy lòng, nhíu mày nhìn về phía người đối diện cười đùa, giọng nói trong trẻo: “Không sao, hôm nay Thẩm tổng rất đúng giờ.”
Nhìn thấy Lăng Cận Dương đi tới, trên mặt Mục Duy Hàm không có biến đổi gì lớn, hiển nhiên anh đã sớm dự liệu được.
Ngón tay nắm chặt thành ghế, sắc mặt Đồng Niệm biến đổi mấy lần khi nghe được giọng nói vui vẻ của Trầm Phái Ngao: “Kế hoạch hợp tác cùng Lăng thị, về sau sẽ do tôi và Lăng Cận Dương phụ trách.”
Đồng Niệm khẽ cúi đầu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Sau khi cô mở tài liệu trước mặt ra, đẩy về phía bọn họ, cố gắng để cho giọng nói mình bình tĩnh: “Vậy rất tốt, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Cầm tài liệu lên nhìn một chút, Lăng Cận Dương sau khi xem qua bản số liệu, trở tay đẩy trở về: “Thật xin lỗi, bản thiết kế dự án này, Thẩm thị không thể tiếp nhận.”
Sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén của Đồng Niệm nhìn về phía anh hỏi: “Lý do?”
Lăng Cận Dương nhìn ánh mắt bực tức của cô cười khẽ, ngón tay thon dài chỉ vào số liệu trong bản dự án, trầm giọng nói: “Chỗ này không có ghi rõ lợi ích Thẩm thị có được, cho nên chúng tôi không thể đồng ý!”
Hai tay bên người nắm chặt lại, Đồng Niệm nhìn người đàn ông đối diện, trái tim run rẩy.
Bên tai quanh quẩn giọng nói dịu dàng của anh tối qua, quấn quít triền miên cũng không rút đi nhiệt độ. Nhưng anh đảo mắt một cái là có thể lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô, cùng với cô đối đầu không ai nhường ai, đúng là muốn gây sự mà.