Thực Hoan Giả Yêu

Chương 137




Editor: Nguyen Hien.

Nhìn thấy bộ dáng chạy trối chết của cô, Trầm Phái Ngao khẽ nhếch miệng lên, tạo thành một độ cong mê người. Có phần hứng thú!

Đi tới trước bàn tiếp tân, bởi vì có hẹn trước, sau khi Đồng Niệm thông báo ra họ tên, cũng không có bị ngăn trở, trực tiếp lên tới phòng làm việc của tổng giám đốc. Thư ký lễ phép mời cô vào, cười nói: “Đồng tiểu thư, xin cô chờ một chút, tổng giám đốc sẽ đến ngay thôi ạ.”

"Được rồi."

Liếc mắt nhìn căn phòng làm việc xa hoa, trong lòng Đồng Niệm khẽ tán thưởng. Xem ra thực lực của Thẩm thị không kém so với Lăng thị, cùng nhau hợp tác đúng là thượng sách.

Thư ký rất nhanh bưng vào một ly cà phê đặt ở phía trước mặt Đồng Niệm, sau khi đi ra đóng cửa phòng làm việc lại. Xoay người đi tới phòng làm việc cách vách, cung kính nói: “Tổng giám đốc, đã theo sự phân phó của ngài, bảo Đồng tiểu thư chờ.”

“Ừ.” Trầm Phái Ngao gật đầu một cái, tiện tay mở camera theo dõi lên, thấy người ngồi ở bên trong ghế xoay, anh đưa mắt nhìn.

Giây lát, anh cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu trong tay, cũng không có bất kỳ động tác gì.

Nâng đồng hồ lên nhìn một chút, sắc mặt Đồng Niệm dần dần u ám, cô đã đợi 40 phút, vẫn không thấy bóng dáng Trầm Phái Ngao. Rõ ràng trước đó đã hẹn trước, nhưng người này chậm chạp không lộ diện, đây là có ý gì?

Mím môi đứng lên, cô đang muốn rời đi, lại thấy cửa lớn đóng chặt có người đẩy ra, thư ký đi vào trước tiên, nhìn về phía người phía sau giới thiệu: “Tổng giám đốc, vị này chính là Đồng tiểu thư.”

Người đàn ông đi tới, trên người anh bận một bộ đồ tây màu đen được cắt may thủ công, áo sơ mi trắng bên trong cũng không có đeo cà vạt, tùy ý cởi hai nút áo phía trên, lộ ra kiết hầu đầy kêu gợi, khuôn mặt đẹp mê người.

Đồng Niệm thấy mặt của người kia, nụ cười ở khóe miệng vừa mới nặn ra thoáng chốc cứng ngắc lại. Người đàn ông này không phải là người đàn ông trong xe dưới bãi đậu xe hay sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đồng Niệm càng thêm khó coi, người này rõ ràng đã tới công ty từ sớm, lại chậm chập không lộ diện, rõ ràng là cố ý mà.

Trầm Phái Ngao cười đi tới, dừng bước đứng trước mặt cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nhiễm cười: “Đồng tiểu thư rất đẹp, không cần trang điểm lại.”

Một câu nói của anh, khiến khuôn mặt Đồng Niệm đỏ lên, cô mím môi cúi đầu, “Thật xin lỗi khiến Thẩm tổng chê cười.”

Trầm Phái Ngao thấp giọng cười một tiếng, cất bước đi tới trước bàn làm việc, khom lưng ngồi xuống, đồng thời hướng về phía cô duỗi tay nói: “Mời ngồi.”

Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Đồng Niệm cũng kiềm chế tính tình lại, không được để cái tôi của bản bóng dáng hưởng đến công việc. Từ trong túi xách cô lấy ra một tập tài liệu, sắc mặt yên tĩnh: “Thẩm tổng, đây là bản kế hoạch dự án chúng tôi đã sửa chữa lại, xin ngài dành thời gian xem một chút, còn có chỗ nào quan trọng nữa thì chúng ta cùng nhau thương lượng.”

Nhìn cô đẩy tài liệu tới, Trầm Phái Ngao cũng không có động, anh nhìn mặt cô chằm chằm, cười nói: “Loại chuyện như thế này, sao lại để Đồng tiểu thư đích thân tới, phái người khác tới là được.”

Đồng Niệm mỉm cười nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Người đàn ông này thật là biết cách giả bộ. Duy Hàm đã tới nhiều lần cũng không cho gặp, vào lúc này còn nói lời như thế?

Kiềm chế lại sự tức giận trong lòng, Đồng Niệm nở nụ cười: “Thẩm tổng nói quá lời, Lăng thị chúng tôi rất coi trọng sự hợp tác với Thẩm thị, thành ý rất rõ ràng.”

"Ha ha ha…" Trầm Phái ngao mím môi cười một tiếng, vẻ mặt ôn hòa, "Đồng tiểu thư thật biết nói chuyện."

Anh cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng cầm tập tài liệu trên bàn, dđl/q'd gương mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng: “Tôi mới từ nước ngoài trở về, đối với thị trường trong nước còn chưa có hiểu rõ, cho nên chuyện này, tôi không tùy tiện trả lời cô được, cho chúng tôi một ít thời gian để làm quen một chút với thị trường nội địa.”

Khóe mắt Đồng Niệm thoáng qua vẻ khó chịu, môi trái tim mím chặt. Anh ta nhẹ nhàng nói ra một lý do, có biết mỗi ngày Lăng thị vì chuyện này, hao tổn biết bao nhiêu không?

“Thẩm tổng.” Đồng Niệm điều chỉnh lại vẻ mặt, khóe môi nâng lên nụ cười, bình tĩnh nói: “Dự án này nên bắt đầu sớm một chút, đối với hai tập đoàn đều có lợi. Hiện tại bên ngoài cạnh tranh kịch liệt như vậy, coi trọng nhất chính là thời gian. Nếu thời cơ đến mà không làm, bị người khác đoạt đi, chúng ta không phải sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ sao?”

Trầm Phái Ngao nhíu chặt mày, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cô, trong mắt mang theo ý cười: “Có đạo lý.”

Trong lúc nói chuyện, anh mím môi đứng dậy đi tới bên cạnh cô, bàn tay rơi xuống đặt trên mặt bàn, cười nói: “Nhưng Đồng tiểu thư, con người tôi có một tật xấu, trước tiên phải có hứng thú với đối tác mới có thể hăng hái làm việc được?”

Sắc mặt Đồng Niệm đột nhiên trầm xuống, cô cảnh cáo mình không được nổi giận, ngửa đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, lạnh lùng nói: “Thẩm tổng lời này là có ý gì?”

Người đàn ông nở nụ cười yếu ớt, hai mắt thâm thúy lướt qua một tia sắc bén, “Đồng Tiểu thư bên ngoài có rất nhiều tin đồn, Bái Ngao rất có hứng thú muốn nghe một chút?”

Kinh ngạc đứng lên, mặt Đồng Niệm liền biến sắc, giọng nói lạnh xuống: “Đó là chuyện riêng của tôi, cùng công việc có liên quan sao?”

Trầm Phái Ngao lắc đầu một cái, nụ cười trên môi đầy vẻ ngoan độc: “Đồng tiểu thư, cô là người đại diện cho hội đồng quản trị, có toàn quyền quyết định tất cả mọi quyết sách. Cũng có nghĩa là tương lai sẽ cùng Thẩm thị hợp tác, cô không phải cảm thấy rằng, tôi cần có chỗ hiểu rõ cô sao? Bởi vì mỗi phương diện trong tương lai đều ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định của cô.”

Hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt lại, lửa giận trong lòng Đồng Niệm bắt đầu không thể khống chế. Thấy người đàn ông đối diện nở nụ cười, cô càng thêm tức giận!

Đưa tay cầm tấm thiệp mời, Trầm Phái Ngao mỉm cười đưa tới, thong thả nói: “Xem ra Đồng tiểu thư cũng không có coi Bái Ngao là bằng hữu. Nhưng mà chuyện này cũng không cần gấp gáp, tôi coi cô là bằng hữu cũng giống như nhau, trước tiên cô hãy bắt đầu hiểu về tôi trước đã.”

Anh đưa thiệp mời cho Đồng Niệm, trầm giọng nói: “Tối mai Thẩm thị có một tiệc rượu, kính xin Đồng tiểu thư nể mặt.”

Cố nén lại sự tức giận trong lòng, Đồng Niệm nhận lấy thiệp mời, trên mặt lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Được, tôi nhất định sẽ đến.”

Hồi lâu Trầm Phái Ngao nhìn bóng lưng cô đi ra, hai chân gác lên bàn làm việc, khóe miệng từ từ nở nụ cười.

Lần gặp mặt này, Đồng Niệm cảm thấy Trầm Phái Ngao rất khó chơi, chỉ là tiệc rượu ở Thẩm thị, cô nhất định phải đi, đây là cơ hội nhanh nhất để hiểu biết nhiều về Thẩm thị.

Gần tới giờ tan việc, Mục Duy Hàm đẩy cửa đi vào, nhắc nhở cô đã đến thời gian chuẩn bị, “Lát nữa em có muốn anh đón em đi cùng không?”

Thu dọn đồ đạc xong, Đồng Niệm suy nghĩ rồi lắc đầu cười: “Không cần, chúng ta sẽ gặp nhau ở bữa tiệc.”

Mục Duy Hàm vui vẻ đồng ý, cũng không có nói thêm gì nhiều, thấy Đồng Niệm sau khi rời đi, vội vàng đi chuẩn bị cho chuyện khác.

Đồng Niệm chạy về nhà thay đổi dạ phục rồi lái xe tới khách sạn, bên trong bãi đậu xe đều có người nghênh đón.

Đi tới bên ngoài phòng tiệc, Đồng Niệm đã thấy Mục Duy Hàm chờ ở bên ngoài, cô bước nhanh tới hỏi: “Anh chờ rất lâu sao?”

Xoay người lại thấy Đồng Niệm, Mục Duy Hàm ngẩn người. Cô mặc trên người chiếc váy dài màu tím nhạt, tóc bới cao, lộ ra chiếc cổ trắng nõn đến mê người, cùng với phong cách tao nhã so với vẻ ngây thơ hồn nhiên trước đây khác biệt một trời một vực.

Mục Duy Hàm thu hồi tầm mắt lại, nở nụ cười: “Em ăn mặc như thế này nhìn rất đẹp mắt.”

Đồng Niệm cúi đầu nhìn xuống người mình, nhếch môi cười nhẹ: “Cám ơn anh.” Cô kéo cánh tay Mục Duy Hàm, theo anh đi vào trong phòng tiệc.

Trong phòng tiệc, mọi người ồn ào, ăn uống linh đình. Hiện tại nhà họ Thẩm ở thành phố Duật Phong có quyền lực nhất, cho nên người tới nịnh bợ nối liền không dứt.

Lướt mắt nhìn xung quanh, Đồng Niệm không thấy hứng thú lắm, chỉ là Mục Duy Hàm ở bên cạnh cô thì thầm to nhỏ, nói cho cô biết những người này tên họ là gì, dđl/q'd xuất thân như thế nào, là thù hay là bạn.

Đã qua nhiều năm như vậy, Đồng Niệm chưa từng để ý qua những chuyện này. Hôm nay vì Lăng thị, cô đành kiên nhẫn tiếp nhận, vừa nghe vừa ghi nhớ, bắt buộc bản thân mình phải gia nhập vào những hoàn cảnh như thế này.

Khóe mắt thoáng qua một bóng dáng quen thuộc, Đồng Niệm dừng chân lại ngắm nhìn, ánh mắt dần dần u ám.

Chỉ thấy trong đám người cách đó không xa, Đồng Tâm mặc chiếc váy màu trắng lộ vai, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đầy nụ cười. Cô cầm một ly rượu trong tay, trái phải xã giao, vô cùng thành thạo.

Khoảng thời gian gần đây, nhanh chóng gặp may, ngọc nữ Đồng Tâm, ngôi sao mới làm cho người ta chú ý. Trong một phim đảm nhiệm vai chính, phòng bán vé bán số lượng vé rất cao, trong một đêm đã lan tỏa rất nhanh.

Nhìn thấy người đối diện, sắc mặt Đồng Tâm thay đổi, cô cầm ly rượu từ trong đám người đi ra, hướng về phía Đồng Niệm đi tới.

"Đã lâu không gặp."

Đồng Niệm mím môi, sắc mặt hết sức khó coi. Mục Duy Hàm nhìn thấy chân mày cô nhíu chặt, vẻ mặt cũng trầm xuống.

Liếc mắt nhìn người bên cạnh, Đồng Tâm nở nụ cười rét lạnh, tiến lên một bước, lại gần bên tai Đồng Niệm nói: “Từ nhỏ đến lớn, vận khí của chị luôn tốt như vậy!”

Trong lời nói của Đồng Tâm có ý mỉa mai, Đồng Niệm cũng không muốn để ý tới.

“Đồng tiểu thư?” Thôi Thiếu Phong đi tới đứng bên cạnh Đồng Tâm, thấy người trước mặt, nở nụ cười vui vẻ chào hỏi. Hiện giờ người cầm quyền tập đoàn Lăng thị là cô, dĩ nhiên là có nhiều người muốn tiếp cận.

Đồng Tâm đưa tay khoác cánh tay của người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười thật tươi: “Cô ấy là chị của em.” Ngừng lại, Đồng Tâm lại giới thiệu: “Chị, anh ấy là Thôi Thiếu Phong, công ty Thôi thị.”

Đồng Niệm cười lạnh, ánh mắt vẻ mặt hờ hững, mắt cũng không nhìn đến, lạnh nhạt nói: “Đồng tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi. Tôi không có em gái.”

Nói xong Đồng Niệm kiên quyết xoay người rời đi, cũng không nhìn tới vẻ mặt trắng bệch đầy khó chịu của Đồng Tâm.

Sau đó không lâu lắm, Trầm Phái Ngao nhìn bọn họ đi tới, đứng dậy nghênh đón, cười nói: “Hai vị chịu đến, thật là nể mặt mà.”

Đồng Niệm nhìn Trầm Phái Ngao, cô không có chút hảo cảm nào, chỉ cười cho có lệ. Mục Duy Hàm đứng bên, khách khí cùng anh ta nói chuyện.

Đèn trong phòng tiệc đột nhiên tối xuống, chính giữa phòng đột nhiên được rọi sáng bởi chiếc đèn chùm to lớn.

Thẩm Thế Minh cất bước đi tới ánh đèn chùm, đôi mắt thông minh phát sáng, ông đứng ở trước miro kể chuyện vui trong nhà một lúc. Trong tiếng cười của mọi người từ từ đi vào vấn đề: “Tối nay tôi muốn long trọng giới thiệu với mọi người, CEO mới của Thẩm thị, Lăng Cận Dương.”

Ông vừa giới thiệu, mọi người xung quanh đều xôn xao.

Một người đàn ông đi tới, mặt mũi lạnh lùng. Ánh mắt Lăng Cận Dương lướt nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt vẻ mặt mát lạnh, từ trên người anh tản mát ra một khí thế bức người.

Trong đám người, vẻ mặt Đồng Niệm đầy kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt cô thoáng chốc nóng lên, tầm mắt dần dần mơ hồ không nhìn thấy rõ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.