Một chiếc McLaren màu bạc chạy băng băng trên đường, từng chiếc từng chiếc đèn đường lướt qua thân xe, tạo thành các luồng sáng nhấp nhô.
Trong buồng xe yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe kêu sàn sạt. Hai tay Lăng Cận Dương nắm chặt tay lái, đôi mắt thâm thúy thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh. Nhìn thấy Đồng Niệm vẫn cúi đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ, không khỏi mím môi cười: “Đừng lo lắng, không tìm được hộ khẩu thì cũng sẽ không làm trễ nãi việc kết hôn của chúng ta.”
Đồng Niệm rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt anh, giọng nói thật thấp: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nắm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của cô vào lòng bàn tay mình, Lăng Cận Dương mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh: “Chẳng lẽ trong lòng của em, chồng của em không có biện pháp gì sao? Không có hộ khẩu, em vẫn là Lăng phu nhân.”
"Phụt ——"
Đồng Niệm nở nụ cười, giơ tay lên nhéo lên má của anh, trách mắng: “Kiêu căng, ngạo mạn!”
“Ui da…!” Lăng Cận Dương cau mày kêu đau, nhìn cô chằm chằm, sắc mặt buồn bã: “Sao em nhéo mạnh thế? Thật là đau.”
Giơ tay lên nhìn một chút, Đồng Niệm nghĩ vừa nãy cô đâu có nhéo mạnh đâu chứ, sao anh lại kêu đau. Mỗi lẫn anh nhéo cô, lúc đó mới thật sự là đau, đúng là người đàn ông keo kiệt.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng mặt ê mày ủ của anh, Đồng Niệm không nhịn được mềm lòng. Cô tiến sát lại gần anh, ngẩng mặt hôn lên môi anh một cái: “Được chưa, đồ ba gai.”
Lấy tay ôm cổ của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương cúi mặt xuống, cắn lên môi cô một cái. Cảm thấy vừa lòng mới buông cô ra.
Đồng Niệm nhếch miệng, giơ tay lên sờ cái môi đau rát của mình, mơ hồ còn có thể cảm nhận được dấu răng. Cô phồng má, giận giữ nhìn anh, cắn răng nghiến lợi lầm bầm: “Có thù tất báo.”
Người đàn ông chiếm được tiện nghi tâm tình cực tốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của cô, cảm thấy rất thích thú, không có cãi lại. Anh nắm lấy mu bàn tay của cô, đặt ở trên môi hôn lên một cái, chuyên tâm lái xe.
Trở lại Lan Uyển, Lăng Cận Dương đi lên lầu xem ba anh một chút. Nhìn thấy ông nằm ngủ ngon, mới xoay người rời đi, trở về phòng.
Đẩy cửa phòng ngủ sách vách ra, trong phòng chỉ có một chiếc đèn đặt dưới đất chiếu sáng. Lăng Cận Dương nhìn vào, nghe tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, anh định cất bước đi vào. Vừa mở cửa ra, thấy người bên trong mặc đồ ngủ cất bước đi ra cửa.
“Ba đã ngủ chưa?” Đồng Niệm cầm trong tay một cái khăn lông mùa trắng, vừa lau tóc vừa hỏi anh.
Lăng Cận Dương nhướng mày, nhìn gò má sau khi tắm ửng hồng của cô, bước tới, ôm cô vào trong ngực: “Em định đi ngủ sao?”
Chậm rãi cúi đầu, ngửi nhẹ mùi hoa lài trên người Đồng Niệm, Lăng Cận Dương híp mắt, cắn nhẹ lên cằm của cô, trầm giọng nói: “Sao em không đợi anh tắm với?”
Khuôn mặt Đồng Niệm trong chớp mắt đỏ lên, bởi vì lời nói của anh mà trái tim đập loạn xạ. Kể từ khi tắm chung cùng nhau, mỗi lần cô đi tắm anh đều lấy cớ để được tắm cùng cô. Bị anh ăn sạch sành sanh, còn giúp anh thoải mái.
Nhớ tới những hình ảnh đó, lỗ tai Đồng Niệm nóng như lửa đốt, “Lưu manh!”
Nghe cô mắng, Lăng Cận Dương liền kháng cự lại, khóe miệng nở nụ cười không đàng hoàng, “Không phải em rất thích anh đối xử lưu manh với em sao?”
Đồng Niệm nghe không lọt vào tai nữa, cũng không dám dây dưa cùng với anh, nói đi nói lại, người cuối cùng xui xẻo cũng là cô. dđl/q"d Cô giơ tay lên che miệng của anh, đẩy anh ra khỏi cửa, “Anh đi ra ngoài.”
Lấy tay đặt trên ngực cô, Lăng Cận Dương nhướng mày, ánh mắt không vui, giọng nói lạnh xuống: “Em có ý gì chứ? Tại sao lại đuổi anh đi ra ngoài?”
Ngẩng mặt lên, Đồng Niệm cảm thấy oan ức, cô trừng mắt nhìn anh, đưa tay chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình, nói: “Mấy hôm nay em ngủ không ngon giấc, anh có thể cho em ngủ ngon giấc một đêm không.”
“Anh nói là anh không cho em ngủ sao?” Lăng Cận Dương cảm thấy bất mãn khi nghe Đồng Niệm nói vậy.
Đồng Niệm nhếch môi, gật đầu một cái, hai mắt nhìn thẳng vào mắt anh, tràn đầy tố cáo. Không phải chính anh không cho em ngủ sao?
“Em nói sai rồi.” Lăng Cận Dương nở nụ cười, ôm chặt eo của cô, sắc mặt không chút thay đổi, “Là do anh động, em hưởng thụ.”
"......"
Sắc mặt Đồng Niệm đen xuống, trong lòng vô cùng tức giận: “Lăng Cận Dương.”
Thấy cô thật sự nổi giận, Lăng Cận Dương không cười nữa, cúi đầu lấy lòng: “Ngoan, tối nay anh không lộn xộn nữa, dể cho em ngủ thật ngon được không?” Trong lúc nói chuyện anh định đi vào phòng, lại bị Đồng Niệm kiên quyết cản ở ngoài cửa.
Ngước cằm lên, ánh mắt Đồng Niệm tràn ra vẻ giễu cợt, cô sẽ không tin tưởng loài soái lang như anh.
Đưa tay chặn ở cửa, vẻ mặt Đồng Niệm kiên định, không chịu nhượng bộ: “Không được, anh nhất định phải nghe lời, nếu không em giận thiệt đó.”Nhìn bộ dáng tức giận của cô, Lăng Cận Dương bất đắc dĩ thở dài, không dám ép buộc cô, thất vọng nói: “Được rồi, chỉ đêm nay thôi đó.”
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Đồng Niệm mím môi cười, cô nhón chân lên hôn lên mặt anh một cái, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.” Vừa ngừng nói, cô chỉ sợ người đàn ông này đổi ý, vội vàng đóng cửa phòng lại.
Còn chưa kịp hôn một cái, Đồng Niệm đã đóng cửa lại. Trong lòng Lăng Cận Dương có chút mất mát, anh lấy tay sờ chỗ lúc nãy cô hôn lên má mình, mày nhíu lại.
Đúng là nhóc con không có lương tâm, xem ra là mệt thật rồi.
Đóng cửa phòng ngủ, Đồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng dựa vào cánh cửa, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại. Cô đi tới bên giường, kéo chăn trên giường ra, từ ngăn kéo trên đầu giường lấy ra tờ hôn thú kia, nắm chặt trong tay.
Trầm tư hồi lâu, trong lòng Đồng Niệm mơ hồ thoáng qua cái gì, cô rút tấm ảnh gia đình ra, nhìn hồi lâu, sắc mặt dần dần tối lại. Khoảng một lát sau, cô lấy tấm giấy hôn thú cất đi, tắt đèn ngủ.
Buổi tối ở Lan Uyển vô cùng yên tĩnh. Đồng niệm nằm trên giường, đôi mắt nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, trái tim phiền não không thôi. Đột nhiên xuất hiện tờ giấy hôn thú, làm cho cô có quá nhiều suy đoán và hoảng sợ. Một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ bao phủ trái tim cô như thế này.
Chuyện này cô lại không thể nói với bất kỳ ai, hơn nữa cũng không thể nói cho Lăng Cận Dương biết, cô chỉ có thể một mình chịu đựng đối mặt. dđl/q"d Theo đạo lý mà nói, cô theo mẹ vào nhà họ Lăng cũng chỉ có hơn chục năm, nhưng sao mẹ cô và Lăng Trọng lại có giấy hôn thú ba mươi hai năm trước chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã giấu diếm cái gì đây?
Đồng Niệm mím môi, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, trong lòng vô cùng hoảng loạn, cơn buồn ngủ cũng biến mất. Cảm giác lạnh lẽo cũng dần dần dâng lên, làm cho cả người Đồng Niệm nhẹ nhàng phát run, cô co người lại, dùng chăn đắp kín khắp người.
Tay chân hoàn toàn lạnh lẽo, đôi mắt Đồng Niệm u ám. Cô thật sự sợ, sợ phải đối mặt với chuyện mà bản thân cô không thể chấp nhận được. Nghĩ đến Lăng Cận Dương, đáy lòng càng thêm run sợ, cô không dám nghĩ nữa, cố gắng ức chế suy nghĩ lung tung trong đầu mình. Mọi thứ có chút mơ hồ, từng giây từng phút như muốn xâm nhập vào đầu. Đồng Niệm che chăn nhắm mắt lại, bắt buộc mình ngủ, không cho phép mình suy nghĩ nữa.
Đến cuối cùng, sự thật gì đang chờ đợi cô?
Cả đêm trằn trọc không ngủ được, ngày hôm sau mở mắt, Đồng Niệm đau đầu dữ dội. Tối nay các loại giấc mộng kỳ lạ đồng loạt xuất hiện, gắt gao bao lấy, khiến cô giãy giụa không thoát, trong lòng càng thêm hoảng hốt.
Đi vào phòng tắm rửa mặt, Đồng Niệm nhìn sắc mặt trắng bệch của mình trong gương liền nhíu mày. Rửa mặt xong, Đồng Niệm dùng phấn lót che lại, xong xuôi mới thay quần áo đi xuống lầu.
Đi tới giữa cầu thang, Đồng niệm nghe thấy một giọng nói truyền ra trong nhà ăn, cô dừng bước, đứng tại chỗ lẳng lặng lắng tai nghe một lát, sau đó mới đi xuống lầu.
"Chào buổi sáng."
Lăng Cận Dương quay đầu nở nụ cười, kéo ghế bên cạnh ra để cho Đồng Niệm ngồi xuống. Nhìn sắc mặt không được tốt của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương cúi đầu, đến gần bên tai cô, cười đểu hỏi: “Không có anh, em ngủ cũng không ngon đúng không?”
Đồng Niệm đỏ mặt, đưa tay nhéo lên đùi anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh im đi.”
Lần này Đồng Niệm nhéo rất đau, Lăng Cận Dương liền thay đổi sắc mặt. Chỉ là ba anh đang ngồi phía đối diện, anh cũng không nói nữa, chỉ cười bưng ly sữa lên, đưa đến trước mặt cô: “Em uống sữa đi.”
Lăng Trọng nhìn vẻ mờ ám của hai người bọn họ, mím môi cười nhẹ. Ông bỏ dao nĩa trên tay xuống rồi hỏi: “Phòng tân hôn của hai đứa, muốn chuẩn bị như thế nào?”
Không cần chuẩn bị, thay đổi một chút trong phòng ngủ của con là được rồi. Lăng Cận Dương nắm lấy tay Đồng Niệm, nhìn ánh mắt e lệ của cô nói: “Phòng ngủ của Đồng Niệm tạm thời để đó, chờ sau này có em bé, sẽ đổi thành phòng trẻ em.”
Tầm mắt rũ xuống khẽ nâng lên, Đồng Niệm nhìn biểu tình của Lăng Trọng, thấy ánh mắt nụ cười của ông vẫn như thường, không có bất kỳ khác thường gì, thần kinh căng thẳng của cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, Lăng Trọng nhíu mày nhìn sang, lại nhìn thấy Đồng Niệm rũ mắt xuống, rõ ràng là muốn tránh né ánh mắt ông. Lăng Trọng giật mình, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, ánh mắt ông trầm xuống.
Kể từ khi Lăng Cận Dương ký đơn chuyển nhượng cổ phần, những cổ đông không gây khó dễ nữa. Chỉ là mỗi năm điều phải tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị một lần, cho nên Lăng Trọng quyết định một tuần nữa sẽ tiến hành cuộc họp.
Gần đây trong khoảng thời gian này, Lăng Cận Dương hết sức bận rộn, vừa chuẩn bị cho đại hội cổ đông, vừa chuẩn bị cho hôn lễ. Hôn lễ cách đại hội cổ đông sau một tuần. Tuy rằng việc chuẩn bị hôn lễ không khác so với lúc anh đính hôn với An Hân lắm, nhưng khi đó đều là nhà họ An chuẩn bị nên anh hoàn toàn không có chú tâm lắm.
Nhưng hôm nay, là anh kết hôn với người anh yêu, nên so với lúc trước không giống nhau. Tất cả mọi thứ anh đều tỉ mỉ, từng chút một chuẩn bị. dđl/q"d Mỗi lần anh cho người đi chuẩn bị cho hôn lễ, trên mặt đều rất vui vẻ, đồng thời cũng nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của Đồng Niệm trong lúc này.
Trên bàn đặt một chiếc áo cưới được thiết kế theo kiểu dáng mới nhất, đôi mắt Lăng Cận Dương trầm xuống. Anh nghĩ đến cảnh cô mặc lên người bộ áo cưới lộng lẫy này, ý cười trên khóe môi dịu dàng: “Lấy cái này đi.”
Thấy anh đồng ý, quản lý tiệm áo cưới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sửa đi sửa lại mất gần một tháng, hôm nay cuối cùng vị đại gia này mới vừa ý, thật là không dễ dàng mà.
Ra khỏi tiệm áo cưới, Lăng Cận Dương đi tới công ty. Lúc đến phòng làm việc, nhìn thấy chỗ Đồng Niệm trống không, nhíu mày hỏi: “Đồng trợ lý đâu?”
Phụ tá lập tức đứng lên, một mực cung kính nói: "Đồng tiểu thư đi ra ngoài, nói là có một số việc muốn làm."
Nghe vậy, Lăng Cận Dương ngẩn người, thầm nghĩ Đồng Niệm có chuyện gì quan trọng phải làm sao? Sao anh lại không biết chứ?