Thực Ảnh

Chương 7




Edit: Spum-chan

“Nhược Đình…… Ngươi đây là tự tìm đường chết.”

Đôi môi bị chiếm đoạt cuối cùng cũng được giải phóng, sau đó thân thể bị ôm lấy nhấc bổng lên không trung, đi về phòng.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó, bất kì ai cũng có thể đoán được. Long Nhược Đình hít một hơi thật sâu, ngoan ngoãn tựa đầu lên hõm vai Ngô Ảnh Trạch.

Chuyện này vốn cũng nằm trong kế hoạch…… tuy rằng xảy ra sớm hơn dự định một chút.

“Như thế này…… là ngươi ngầm đồng ý?” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười nhìn người trong lòng, trầm thấp nói: “Ai nha! Ta đang muốn làm chuyện xấu với ngươi đó.”

“Ảnh Trạch……” Thanh âm trầm thấp hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng lúc trước, mà tràn đầy mị lực dụ hoặc: “Ngươi muốn ta sao……?”

“Muốn.” Ngô Ảnh Trạch gật đầu trực tiếp thừa nhận: “Vô cùng muốn.”

“Nếu muốn……” Ánh mắt Long Nhược Đình tà mị gắt gao quan sát Ngô Ảnh Trạch, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng động lòng người: “Nếu muốn, dùng lòng trung thành của ngươi đổi lấy.”

“Ngươi nói…… trung thành?” Ngô Ảnh Trạch muốn xác định lại suy nghĩ của mình.

“Đúng, trung thành.” Long Nhược Đình bình tĩnh lặp lại hai chữ này.

Cửa phòng ngủ vẫn mở. Gió nhẹ nhàng thổi qua, bên trong tỏa ra huân hương tự nhiên, cũng chính là hương thơm đặc biệt trên người Long Nhược Đình khiến người ta trầm luân, say đắm. Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường, cười như không cười gạt đi những sợi tóc đen óng tán loạn trên trán người kia.

“Ngươi muốn trung thành như thế nào?”

“Ta muốn…… lòng trung thành của ngươi đối với Long Nhược Hồng.”

Thì ra…… là như thế.

Ngô Ảnh Trạch bỗng nhiên muốn cười. Hắn là người thông minh, tất nhiên hiểu được ý của Long Nhược Đình.

Người này nhìn qua tựa hồ rất nhu nhược…… kỳ thật lại không hề đơn giản. Lòng can đảm rất lớn, cũng rất tự tin. Nếu bị vẻ bề ngoài của y làm cho mê muội, khẳng định sẽ phạm sai lầm.

Long Nhược Đình đã tính toán từ trước, y không cần hắn bầu bạn, không cần sự quan tâm của hắn, không cần tình yêu của hắn, mà là cần năng lực của hắn. Y hôm nay đặt tất cả vào một ván cược, cược xem sự mê luyến của hắn đối với y, rốt cục có sâu đậm hay không.

Quả nhiên…… cảm giác hạnh phúc chỉ là ảo mộng, thời gian ngọt ngào vừa qua cũng chỉ là giả dối, sâu trong đôi mị nhãn hoặc nhân kia vĩnh viễn chính là hàn băng không thể hòa tan, lạnh lẽo khiến lòng người đau đớn.

Tình yêu so với tự do, so với quyền lực, vậy tình yêu, rốt cuộc còn có tác dụng gì?

Đối với kết quả ngày hôm nay, Ngô Ảnh Trạch không hề bất ngờ.

Ngô Ảnh Trạch không bất ngờ, không đau lòng, không hối hận, không phẫn nộ, hắn không có bất kỳ cảm xúc nào cả, tựa như tất cả những thứ đó đã theo hai chữ “trung thành” kia biến mất, tan vào hư vô.

Ngô Ảnh Trạch vẫn rất để tâm chuyện lá thư của Tiểu Tam lần trước. Hắn rất quan tâm, cho nên đã đi tra xét.

Phái tâm phúc bắt đầu tra xét từ nơi nhìn thấy lần trước, mười ngày sau, kết quả lại là Long Nhược Đình và phó sứ Khu Mật Viện Diêu đại nhân có âm thần liên lạc với nhau.

Xem ra, liên hệ giữa bọn họ đã không phải chuyện ngày một ngày hai.

Trung thư quản lí chính vụ, Khu Mật Viện chưởng quản binh quyền. Ngô Ảnh Trạch không thể không bội phục bản lĩnh của Long Nhược Đình, trong vài năm y đã thu phục hết những người bên cạnh, hơn nữa hiện tại còn lưu lại thế lực trong triều.

Từ sau khi Ngô Ảnh Trạch biết việc này, vẫn không nói ra, cũng không để lộ trước bất kì ai. Hắn không biết là mình muốn tiếp tục quan sát động tĩnh của Long Nhược Đình, hay là cố tình xem nhẹ chuyện này.

Nhược Đình……

Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt xinh đẹp kia, hắn muốn ngừng ý cười bên môi mình, nhưng lại không đủ sức.

Nhược Đình……

Nếu có thể, lời nói này, ta thật hy vọng không phải sự thật.

Nếu đây không phải sự thật…… Ta nghĩ ta sẽ thật lòng yêu thương ngươi, đối xử với ngươi thật tốt…… Thậm chí, có thể vi phạm nguyên tắc của mình, vì ngươi mà hủy bỏ hôn ước.

Mỗi ngày ở cạnh ngươi, ta rất hạnh phúc. Kỳ thật, trong hai mươi lăm năm qua, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác đó.

Vì sao…… Không thể để cho tháng ngày bình yên ấy tiếp tục? Hay là vì…… ngươi đối ta, vốn không hề có tình cảm sao?

Ngô Ảnh Trạch cúi người hôn lên môi Long Nhược Đình, tinh tế lướt theo viền môi xinh đẹp của y, liếm qua chiếc cằm nhọn, mút lấy xương quai xanh duyên dáng kia.

Thanh âm ướt át, thoáng run rẩy, gợi lên ham muốn bị che dấu.

Long Nhược Đình, hãy nhớ kỹ…… Ngô Ảnh Trạch, không phải một người dễ dàng bị mê hoặc như vậy. Cho dù…… có lẽ hắn thực sự yêu ngươi.

“Nhược Đình……Trung thành của ta, toàn bộ cho ngươi.”

Thanh âm trầm thấp, ngữ điệu chân thành, biểu tình thành kính, tựa như lời thề non hẹn biển dưới sự chứng giám của minh nguyệt.

Long Nhược Đình nghe thấy đáp án, tay chủ động vòng qua ôm lấy lưng Ngô Ảnh Trạch, đồng thời chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngô Ảnh Trạch khá bất ngờ, khóe môi gợi lên một mạt cười trào phúng.

Nhược Đình…… Ngươi là an tâm sao? Ngươi lúc này…… muốn cam nguyện giao ra thân thể rồi lại trốn tránh sự thật sao?

Ta không cho phép…… Ta muốn ngươi mở to mắt, nhìn ta. Nhìn ta như thế nào từng chút…từng chút chiếm đoạt ngươi.

Lại cúi đầu tinh tế duyện hôn lần nữa, động tác trong tay cũng dần trở nên mạnh mẽ. Thanh âm thở dốc cùng rên rỉ hòa lẫn vào nhau, khóe mắt Long Nhược Đình trào ra một dòng lệ thủy.

“Nhược Đình……”

Tiếng gọi vô cùng dịu dàng, hoàn toàn tương phản với động tác thô bạo xé rách y sam, đối lập rõ ràng.

Thân thể mê người hoàn toàn bại lộ trong không khí. Làn da trắng như ngọc, khung xương mảnh khảnh, vóc dáng tiêm gầy, không mềm mại như nữ nhân, nhưng lại băng thanh ngọc khiết, mỹ lệ không thể tả.

Trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một tầng ửng đỏ, hai cánh môi run run khép mở, nhũ tim hồng nhạt…… kích thích từng sợi dây thần kinh của Ngô Ảnh Trạch.

Nhược Đình…… Ngươi nhất định phải tin tưởng rằng ta yêu ngươi, ta yêu ngươi đến mức vứt bỏ tất cả, yêu ngươi đến phản bội quân chủ…… Ta đã sắp hoàn hoàn toàn bị ngươi mê hoặc.

Ngô Ảnh Trạch xoa nắn hạ thể Long Nhược Đình, cảm thấy dục vọng trong tay dần dần ngẩng đầu, hé miệng ngậm lấy nhũ tiêm mẫn cảm phía trước, ra sức duyện hút, thân thể Long Nhược Đình khẽ run rẩy, nhanh chóng tiết ra trong lòng bàn tay hắn.

“Nhanh thật…… Ngươi bình thường không tự làm sao?” Ngô Ảnh Trạch cười bỡn cợt nói.

Long Nhược Đình không phản ứng, nhắm mắt không đáp.

“Nhược Đình?”

Nhìn đôi mắt phượng luôn nhắm chặt, hứng thú muốn hành hạ người trước mắt lần đầu tiên bị khơi dậy trong lòng Ngô Ảnh Trạch.

Mở mắt ra, nhìn ta.

Nâng lên đôi chân thon dài, lộ ra mật huyệt chưa bị ai chạm tới, Ngô Ảnh Trạch cố ý không dùng thuốc bôi trơn, dùng một chút lực, đưa khí quan nóng rực của mình vào thật sâu bên trong.

“A……”

Cảm giác hạ thể bị xé rách, khiến cho Long Nhược Đình đau đến sắc mặt trắng bệch. Hai tay ôm lấy Ngô Ảnh Trạch buông xuống, nắm chặt lấy đệm chăn mong giảm bớt đau đớn.

Nơi siết chặt kia khiến người ta sắp thở không nổi.

Ngô Ảnh Trạch thử rút ra vài lần, Long Nhược Đình rốt cục nhịn không được mở to mắt, hung hăng trừng hắn.

“Ngươi…… A……” Dùng sức nắm chặt lấy chăn, các ngón tay hầu như trở nên trắng bệch.

Ngô Ảnh Trạch muốn nhìn, chính là ánh mắt như vậy, thon dài, mỹ lệ, dụ hoặc nhân tâm. Rõ ràng là cam tâm tình nguyện hiến thân, lại vẫn mang theo hận ý băng lãnh như trước.

“Ta yêu ngươi…… Nhược Đình.”

Ngô Ảnh Trạch dịu dàng mỉm cười, cúi đầu hôn lên mắt Long Nhược Đình.

Lần đầu tiên không hề cảm nhận được khoái cảm, chỉ như đang tra tấn, Long Nhược Đình vô cùng khổ sở.

Sau khi xong việc, Ngô Ảnh Trạch mới phát hiện sàng đan trắng tuyết đã nhiễm lên một mảnh đỏ sậm, trông thật ghê người.

Tuy rằng đối với Long Nhược Đình chỉ là giao dịch, chính mình lại cố ý thô bạo như thế, nhưng nhìn Long Nhược Đình suy yếu thở dốc, hắn vẫn sinh ra cảm giác tội lỗi.

Long Nhược Đình quật cường cắn răng chịu đựng, vẫn không muốn bật ra tiếng rên.

Ngô Ảnh Trạch đứng dậy gọi thị nữ mang nước đến, tự mình vệ sinh thân thể cho Long Nhược Đình, lại thay sam sạch sẽ và chăn đệm khác cho y.

Sau khi thu dọn xong, Ngô Ảnh Trạch ngồi ở bên giường, dịu dàng cầm tay Long Nhược Đình.

“Nhược Đình, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?”

Vẻ mặt Long Nhược Đình không chút thay đổi, dùng thanh âm suy yếu nói:

“Mau chóng tiếp nhận chức vị của phụ thân ngươi, nghĩ cách thả ta ra ngoài.”

“Sẽ như ngươi mong muốn.” Ngô Ảnh Trạch trịnh trọng gật đầu: “Có lẽ sẽ tốn không ít thời gian, nhưng ta nhất định làm được.”

Hắn hôn nhẹ lên trán Long Nhược Đình, đứng dậy đi ra ngoài.

“Tạm thời cáo từ…… Ta sẽ lại đến, Nhược Đình.”

Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng bước qua cửa phòng, lộ ra nụ cười hàm ý sâu xa.

Thực xin lỗi, Nhược Đình.

Con người của ta, sẽ không cam tâm tình nguyện để bất kỳ ai lợi dụng…… cho dù đối phương là ngươi.

Cái nào thật, cái nào giả, ai là lưới, ai là cá…… Ta sẽ từ từ, để ngươi hiểu rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.