(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh trăng như nước, ta mài mực, giọng không nhanh không chậm:
“Còn những ai ở lại, nay Thôi Tống đã chết, nếu Lý gia lên ngôi, ta sẽ là cung phi; nếu Dương gia lên ngôi, ta sẽ là nghĩa công chúa; nếu Thái tử hoặc Hiền Vương lên ngôi, ta cũng là tẩu muội của họ.”
Ta chậm rãi ngẩng đầu, từng người nhìn họ:
“Ai muốn theo ta, Minh Vấn Thu, từ nay đừng gọi ta là phu nhân nữa, mà phải gọi là chủ tử, ai muốn một chỗ đứng trong thời loạn thì hãy để lại tên tuổi, quê quán, gia quyến trên tờ giấy này. Một ngày nào đó, chỉ cần ta còn sống, sống thì luận công ban thưởng, chết thì truy ân cho gia đình!”
Chẳng bao lâu, có người đầu tiên bước ra, viết tên mình lên giấy. Hàng người bắt đầu nhộn nhịp, lần lượt truyền tay bút để ghi danh.
Trong góc sân, vẫn có bốn, năm người do dự, vẻ mặt lưỡng lự.
Ta vào nhà lấy ra ít đồ, đưa cho họ:
“Ở đây là chút bạc vụn, các ngươi chia nhau rồi xuống núi đi. Các ngươi không muốn đi Bắc Cương, cũng không muốn theo ta, chắc hẳn là nhớ đến người thân trong nhà rồi, vậy hãy đi đi.”
Không nhất thiết phải hy sinh gia đình để lập công danh sự nghiệp.
Vài người nhận lấy bạc, cúi đầu cảm ơn ta liên hồi rồi xuống núi.
Nhưng có một người khác hẳn.
“Hạ thần vừa muốn lấy bạc, lại muốn ghi danh, có được không?”
Ta đánh giá hắn.
Áo vải thô sơ, tướng mạo bình thường, giọng trầm ổn.
Ta nhớ hắn, chính là người đã đá thanh kiếm của Dương Hằng khi nàng ấy định giết ta.
“Ngươi tên gì?”
“Lý Mục.”
Mẫu thân Lý Mục bị bệnh, hắn là người con hiếu thảo, muốn về thăm mẹ nhưng không có tiền chữa bệnh. Chỉ cần ta chịu đưa bạc, hắn sẽ ở lại đi theo ta.
“Được thì được, nhưng như vậy không công bằng.” Ta chỉ về phía những người đang ghi danh, “Ta đã cho ngươi bạc, họ sẽ không phục, ngươi tính thế nào?”
Lý Mục nói có lý, quay đầu định xuống núi.
Ta gọi hắn lại:
“Trừ phi ngươi giúp ta làm một việc, hoàn thành rồi thì tự nhiên sẽ được thưởng.”
Ba ngày sau, Lý Mục dắt một xe cỏ khô đến cổng viện của ta.
Ta vạch mấy lớp cỏ ra.
Minh Vọng Xuân ẩn trong đống cỏ, mặc áo vải thô, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta.
“Vấn Thu, đúng là muội thật sao.”
Ta giúp nàng lấy đi vài cọng cỏ khô trên tóc:
“Hiền Vương phi, ta cũng biết là tỷ, tỷ đã trao hổ phù Ngự Lâm quân cho Triệu Triết.”
Nhớ lại trước đó Thái tử nói không giết ta là vì nể mặt ba người tỷ muội chúng ta, ta liền biết rằng đại tỷ đã phạm sai lầm lớn, không ngờ đó lại là sai lầm này.
“Hắn lấy Minh Văn Hạ ra đổi, ta buộc lòng phải làm vậy.”
Minh Vọng Xuân xuống xe, gỡ đống cỏ khô ra.
Minh Văn Hạ ngồi ôm gối, mặt không cảm xúc, ánh mắt dại đi.
Đại tỷ xót xa nói: “Hôm sinh thần, ta đã nói là đã mấy tháng không gặp nó. Cách đây không lâu, Triệu Triết cho ta gặp một lần, trông nó đã ra nông nỗi này rồi.”
Ta tiến tới bắt mạch, cơ thể không có vấn đề gì.
Minh Văn Hạ bị mất ngôn ngữ, có lẽ do công việc ở Lại Bộ từ đầu mùa xuân. Trong thời gian đó, Triệu Triết đã đưa nàng đi gặp cả trăm người… Xem mệnh quá nhiều có thể dẫn đến phản ứng ngược.
“Dưỡng sức là sẽ khá lên thôi.”
“Ta biết, nhưng Triệu Triết cắt đứt nguồn thức ăn của nàng, yêu cầu ta giao lại hổ phù mới chịu thả người, ta không còn cách nào khác là phản bội Triệu Minh Thừa.”
Đại tỷ đỡ nhị tỷ đi vào sân.
Đêm khuya, ta nhận được thư của Thịnh Quốc công.
[Có thể đến kinh trong vòng mười ngày.]
Ta ngồi trong sân, khẽ đẩy chiếc nôi, dùng ngón tay đùa với đứa bé:
“Con à, ông ngoại của con sắp đến đón con rồi, vui không?”
Minh Vọng Xuân từ cửa bước vào.
Nàng định vào cung cứu Hiền Vương.
“Ta đã rất khó khăn mới cứu tỷ ra khỏi Hiền Vương phủ, giờ tỷ lại muốn vào cung để chịu chết sao? Giờ đây, quân đội khắp nơi đều đổ về kinh thành, thà rằng tỷ đến đất phong của Hiền Vương ở Yên Lăng để chiêu binh cứu viện. Với tư cách là Vương phi của Hiền Vương, tỷ chắc chắn có thể điều động một hai đạo quân!”
Đại tỷ do dự: “Nhưng trước khi vào cung, Triệu Minh Thừa đã dặn ta không được manh động.”
Ta khẽ cười nhạt: “Hắn đâu biết rằng tỷ đã lấy cắp hổ phù.”
Minh Vọng Xuân bị ta chọc giận, lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi đã giết cặp vợ chồng Thôi gia, ngươi có tư cách gì để trách ta?”
Nàng vừa mới nhìn thấy chiếc nôi bên cạnh ta, lập tức tiến tới nhìn đứa trẻ, giật mình:
“Là con của ngươi sao? Ta có cháu rồi sao?”
Ta im lặng nhìn nàng.
Đại tỷ hoàn toàn tập trung vào đứa trẻ, nhẹ nhàng bế lên, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương:
“Trông giống Thôi Tống, không giống ngươi mấy.”
Ta: “…”
Minh Vọng Xuân ôm đứa bé, dường như suy nghĩ điều gì đó:
“Ta đồng ý đi Yên Lăng. Nếu hắn thật sự gặp chuyện, ta có thể giải cứu hắn.”
Ta lập tức đứng dậy: “Ta sẽ cử người hộ tống tỷ.”
Nàng nhìn ta, có phần ngẩn ngơ: “Vấn Thu, không ngờ, khi ngươi làm mẹ, ngươi lại dịu dàng hơn trước rất nhiều.”
Nghe vậy, ta sững người, khẽ nheo mắt, quan sát nàng và đứa trẻ.
Sau vụ Dương Hằng, ta cũng đã hiểu ra nhiều điều. Nhiều lúc, những lời các nàng nói nghe rất chặt chẽ, mà không thể tranh luận hay cãi lý…
“Đại tỷ, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Ta ôm đứa trẻ từ tay nàng, hạ giọng:
“Thật ra, đây là con của ta và Lý Huyền Ca. Ta không cố ý giết Thôi Tống, chỉ là khi mọi chuyện vỡ lở, hắn muốn giết đứa trẻ này, và vô tình chạm vào kiếm của ta. Trong lúc hỗn loạn, hắn đốt cháy ngôi nhà, khiến Dương Hằng cũng mất mạng.”
Minh Vọng Xuân nhìn ta đầy kinh ngạc.
Ta ôm đứa trẻ, quỳ xuống:
“Ta cầu xin tỷ, đưa đứa trẻ đến Yên Lăng, nuôi dưỡng bí mật. Khi nào thiên hạ thái bình, ta sẽ đến đón nó.”
Minh Vọng Xuân khởi hành đến Yên Lăng.
Ta kiểm tra xung quanh, bên cạnh còn lại khoảng năm trăm người, trừ Lý Mục, tất cả đều được cử đi bảo vệ nàng.
“Muội thì sao?” nàng hỏi từ đầu xe.
Ta nhẹ nhàng chạm vào đứa trẻ quấn tã:
“Đại tỷ, tỷ không cần lo cho ta, nhất định phải bảo vệ nó. Nếu nó chết, ta cũng sẽ không sống nổi.”
Minh Vọng Xuân vô cùng cảm động, chỉ trời mà thề hứa với ta:
“Muội muội, muội đã đặt tên cho nó chưa?”
“Minh Triều.”
Minh Triều, hy vọng của ta, gửi gắm cả vào đứa trẻ này.
Sau khi đại tỷ rời đi, ta sắp xếp Minh Văn Hạ ở chùa Bạch Vân, quay về khóa cửa viện.
Ta đi đến trước cửa cung:
“Ta muốn gặp Triệu Triết.”
16
Triệu Triết đang vô cùng đau đầu.
Ba vạn quân của Thịnh Quốc Công đang từ phía Đông áp sát kinh thành. Năm vạn quân tiên phong của Lý Huyền Ca từ Bắc đánh xuống Nam, sắp vượt qua sông Trường Giang. Trong kinh thành, sau khi Thôi Tống qua đời, bách quan lặng thinh, không gió không sóng. Nhưng trong cung, đám tông thất do Triệu Minh Thừa cầm đầu đã bị giam giữ nhiều ngày, nhất quyết không hợp tác với Thái tử. Triệu Minh Thừa kiên quyết đòi tận mắt nhìn thấy thi thể Đại Hành Hoàng Đế.
Triệu Triết triệu kiến ta.
“Minh Vấn Thu, bổn cung đang định tìm ngươi, ngươi lại tự dâng mình đến.”
Ta ngước mắt nhìn thẳng vào hắn:
“Ta từng hứa trong mật thất rằng, nếu Điện hạ thành công, ta tất sẽ theo.”
Triệu Triết từ từ bước xuống bậc thềm, giọng nói đầy mỉa mai:
“Thật vậy sao? Vừa hay, ngươi là nghĩa nữ của Thịnh Quốc Công, cũng là người trong lòng của Lý Huyền Ca, ta giữ ngươi làm con tin thì thế nào?”
Ta nhếch môi cười khinh khỉnh:
“Điện hạ, ngài từng thấy triều đại nào mà con tin trên thành lại có ích chưa? Đừng nói ta là nghĩa nữ hay người trong lòng của họ, cho dù ta là cha ruột của Dương Thiệu hay mẹ ruột của Lý Huyền Ca, ngài đẩy ta xuống trước mặt họ cũng chỉ khiến sĩ khí quân địch tăng thêm thôi.”
Sắc mặt Triệu Triết sầm lại:
“Vậy ngươi còn có tác dụng gì?”
Ta tiến lên hai bước, nghiêm nghị nói:
“Ta có thể giúp Điện hạ thuyết phục Hiền Vương ủng hộ ngài.”
“Ngươi sẽ giúp ta sao?” Hắn nghi ngờ hỏi.
Ta khẽ cười:
“Điện hạ, ta đâu có hại ngài bao giờ!”
Ta vào cung lần này là để gặp Triệu Minh Thừa. Khi mọi người bị giam ở Kiến Thủy điện, hắn đã bị Triệu Triết giam vào ngục tối.
Triệu Minh Thừa chỉ liếc ta một cái:
“Trừ phi để ta gặp thi thể tiên đế, nếu không ta sẽ không ủng hộ Triệu Triết đăng cơ.”
Ta cho tất cả lui ra, ngồi đối diện hắn:
“Tỷ phu, chẳng phải ngài chỉ muốn biết Thái tử có thực sự giết vua hay không sao?”
Hắn nhìn ta.
“Ngài muốn xem, ta sẽ dẫn ngài đi xem. Nhưng mà…”
Ta cố ý dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Không cần xem nữa, ta nói ngài nghe, đúng là như vậy.”
Triệu Minh Thừa siết chặt nắm tay, giận dữ đấm vào tường:
“Vậy ngươi đừng hòng vì hắn mà thuyết phục ta nữa.”
Ta khẽ gật đầu, vẫn ngồi tại chỗ, nhìn hắn:
"Nhưng ta đang thuyết phục vì chính mình."
Triệu Minh Thừa ngạc nhiên: “Ngươi?” Hắn nhìn ta đầy dò xét, “Ngươi dựa vào gì?”
Ta không để ý đến sắc mặt của hắn, tự mình nói tiếp:
“Tỷ phu, nếu ngài cứ giằng co với Triệu Triết, giang sơn này sẽ là của Dương gia hoặc Lý gia. Ngài không muốn chọn Triệu Triết, vậy hãy chọn ta, ta có sự hậu thuẫn của Thịnh Quốc Công phủ…”
Chưa kịp nói hết câu, sắc mặt Triệu Minh Thừa đã đầy tức giận, lập tức lớn tiếng ngắt lời:
“Đủ rồi, Ngươi thật hoang tưởng. Cho dù không có Triệu Triết, vẫn còn tông thất, đâu phải đã hết người. Còn về Thịnh Quốc Công, cái gọi là nghĩa nữ, thì có chút giá trị gì? Ngươi về đi.”
Ta đã biết trước sẽ như vậy.
Ta không giỏi thuyết phục người khác bằng cách trực tiếp.
“Vậy ta nói xem, nếu ngài không chọn ta thì sẽ thế nào nhé. Ngài không chọn ta, là muốn ép Triệu Triết sớm lập người kế vị để đổi lấy sự ủng hộ của ngài. Vậy nên ngài phải chờ, chờ đến khi Triệu Triết không còn đường lui, hắn sẽ phải tìm đến ngài.”
Sắc mặt Triệu Minh Thừa vẫn điềm nhiên.
Ta ngước lên nhìn hắn, thở dài và lắc đầu:
“Vậy thì ngài sẽ không đợi được nữa đâu. Chỉ cần ta bước ra khỏi đây, Triệu Triết sẽ biết rằng quân đội ở Yên Lăng đã được điều động. Phong địa của ngài, binh mã của ngài, mang danh nghĩa của ngài mà tiến công kinh thành. Ngài nói xem, nếu ngài là Triệu Triết, liệu ngài có tin rằng chỉ cần một đạo thánh chỉ của hắn là xong chuyện?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");