Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 302




Chuyện ở New York xong xuôi, hội Avengers hẹn nhau cùng đi liên hoan. Đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ, siêu anh hùng cũng là người, cũng phải ăn cơm thôi, nếu không cứ để người ta đói bụng thì nhỡ có ngày không thể biến thân được thì sao?

Nhưng sau khi trải qua bạo loạn do loài Chitauri xâm lược New York, mọi người đành phải liên hoan trong một quán thịt nướng nhỏ không bị chịu tàn phá, hơn nữa sau khi trải qua đợt này tất cả đều mệt quá chừng, không ai nói gì nhiều, cho nên bữa cơm này khá là nặng nề, cho đến khi...

"Hai phần hamburger của tôi đâu rồi?" Tony trợn tròn mắt nhìn quanh bàn ăn, rõ ràng anh ta nhớ là hai cái hamburger mà mình cầm vừa đặt ở đây mà, sao có thể vừa mới chớp mắt một cái đã biến mất tiêu rồi?

Sau đó anh ta giương mắt nhìn Banner đang cắm đầu ăn. Anh ta là kẻ tình nghi lớn nhất, ai bảo trong người anh ta còn có thêm một kẻ khác tồn tại cơ, hơn nữa nhìn sức ăn của anh ta cũng không hề yếu.

"Dottie." Lúc này, Carter nhìn sang hướng Dottie đang cúi đầu im lặng: "Đừng đùa với cháu của tôi nữa, đưa hai cái hamburger đấy ra đây."

Dottie nhíu mày, mặt đầy vẻ bất mãn, nhưng cô vẫn lấy từ trên người ra hai cái hamburger rồi đặt lên bàn, nhưng miệng thì vẫn oán trách: "Peggy, sao lúc nào chị cũng nghi ngờ em đầu tiên thế?"

"Hừ! Tôi còn không hiểu cô sao." Carter hừ lạnh, sau đó nói với mọi người: "Hồi đó tôi sống chung với cô ta trong một căn hộ, có bữa ăn tự phục vụ, mỗi lần ăn trưa cô ta đều giấu một con gà vào người để mang về."

"Chị đúng là tẻ nhạt." Dottie quệt miệng bất mãn nói: "Chuyện cũ rích từ đời thuở nào rồi mà còn lôi ra để nói."

Lời này vừa dứt, Tony liền khom người cúi xuống, ánh mắt gian tà bắt đầu quan sát, đến Captain America cũng tỉnh rụi đảo mắt nhìn ngó. Chuyện con gà chưa nói đến vội, đấy là chuyện hồi trước rồi, quan trọng là bây giờ cô ta đang mặc bồ độ bó sát vào người, vậy vừa nãy cô ta giấu hai cái hamburger ở đâu?

Bốp! Một tiếng bạt tai sắc nét vang lên, Dottie vung tay quất vào mặt Stark.

Tony liền bị tát lật mặt sang một bên, mặt run rẩy một hồi mới lầm bầm nói: "Tát mạnh tay thật."

Carter tỉnh bơ nói ra một câu chứa đầy thông tin "Hồi ấy bố anh cũng nói vậy."

Mặt Tony tối sầm, anh thừa biết đức hạnh hồi còn trẻ của bố mình là như thế nào, nói chung thì... Ừ, cũng không khác anh ta bây giờ là mấy. Nói như vậy, hẳn người phụ nữ này là một trong số rất nhiều tình nhân của bố mình.

Bốp, ngay vào lúc Tony đang rầu rĩ thì Dottie lại vung tay lần nữa, lần này là nhắm thẳng vào mặt Captain America.

Thế này thì hay rồi, mọi người đều thấy ánh mắt của Captain America lập tức không giống trước nữa, thậm chí Thor còn cười ra tiếng. Cậu ta một đời chính trực như vậy, có lẽ hồi ấy cũng...

Chẳng có gì cả! Chẳng có gì cả, thật đấy! Vẻ mặt Captain America cực kỳ vô tội và ngơ ngác, hồi trước tôi chưa từng gặp người phụ nữ này.

"Hừ! Cái đồ chết tiệt không có lương tâm." Dottie hừ lạnh một tiếng, câu nói này của cô lại khiến những người khác nhìn Captain America bằng ánh mắt không vừa ý.

Thế nhưng tiết mục người con gái bị ruồng bỏ lên tiếng tố cáo người đàn ông bạc tình mà mọi người mong chờ lại không diễn ra, chỉ thấy Dotiie đứng dậy đi sang bên cạnh, ôm lấy đầu của Carter, nói với Captain America: "Anh bỏ đi suốt hơn 60 năm, khiến cho chị Peggy của tôi chờ đến mòn mỏi."

À, hóa ra chuyện là như vậy. Đám người sực tỉnh ra, vì không được xem trò hay nên liền quay đầu sang bên khác. Nhưng Tony với tình thương dâng trào lại nhìn về phía Dottie. Có lẽ người phụ nữ này không chỉ là một trong số những mẹ hai của mình, mà sau này còn là cô của mình?

"Đúng rồi... Evanson đâu rồi?" Natasha vốn đang vùi đầu vào ăn, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, cô cũng tự hiểu được, sau khi hoàn thành nghi thức triệu hồi Tony về, Evanson liền tự giác biến đi rồi.

"Sếp bảo là mệt." Sarah ngồi bên cạnh Natasha, lấy một tờ giấy ăn rồi cưng chiều lau vụn hamburger ở khóe miệng Natasha: "Cho nên về nghỉ trước rồi."

"Thực ra tôi nghĩ là anh ta vội vàng về xem cửa hàng của mình có sập hay không." Hawkeye không ngẩng đầu, nói.

Nhưng lần này anh ta nói oan cho Evanson rồi, người ta xưa nay không hề về nhà, còn nghỉ ngơi thì... miễn cưỡng cũng gần giống thế, đại khái có thể coi là nghỉ ngơi.

Hiện giờ anh ta đang ngồi ở trong đại sảnh của hộp đêm Legacy of the Void, do lần này New York chịu đại kiếp nên những nơi ăn chơi giống chỗ này mặc dù không chịu tổn hại gì, nhưng cũng không có người có tâm trạng để đến đây, nên chỗ này lại rất yên tĩnh. Chỉ có Evanson đến đây, ngoài ra vì không có người ngoài nào khác đến đây nên còn có cặp song sinh eredar ngồi trước mặt anh ta trong hình dáng vốn có của mình.

Thực ra Evanson không hề muốn đến đây, bởi vì anh ta có nói vài lời mà đến giờ nghĩ lại mới thấy sợ, đến trốn cũng không kịp, làm gì dám tự chui đầu vào lưới cơ chứ. Đáng tiếc là hai nữ ác ma này không hề cho anh ta cơ hội ẩn trốn, trực tiếp ra lệnh bắt anh ta tới đây.

"Trông anh có chút căng thẳng." Cặp song sinh eredar cười nói rôm rả, nhưng Evanson lại thấy rợn hết cả người.

"Không căng thẳng, tôi không vội gì đâu." Evanson cũng cười theo, đưa tay nâng ly rượu vang trước mặt.

"Anh không căng thẳng thì sao toát nhiều mồ hôi thế?" Alythess nghiên đầu cười nói.

"Mồ hôi?" Evanson lau mái tóc sắp ướt đẫm của mình, ngay sau đó liền lộ ra vẻ bừng tỉnh: "À, thì là vì thành phố mất điện mà, điều hòa không bật được, nên tôi mới thấy khó chịu, đúng rồi, khó chịu."

"Hóa ra là do khó chịu à." Mắt Sacrolash cong như trăng lưỡi liềm, kéo dài giọng ra mà nói: "Nhưng tay anh sao mà run thế?"

"A?" Evanson dùng cánh tay như bị mắc bệnh Parkinson của mình kề ly rượu lên miệng: "Không có gì, là do trận đấu vừa nãy kịch liệt quá, nên giờ có hơi mất sức mà, chờ một lúc là hết ngay."

"Hừ hừ..." Alythess cười gằn nhìn Evanson uống rượu, vì tay run nên còn có chút rượu rơi vào quần áo, đột nhiên cô ra sức ho khan một tiếng: "Khụ khụ!"

"Phụt!" Evanson vừa nuốt được nửa ngụm rượu liền bị giật mình đến phun cả rượu ra bàn.

"Ha ha ha..." Trông thấy dáng vẻ thảm hại của Evanson, Sacrolash phát ra tiếng cười như chuông bạc. "Được rồi, không trêu anh nữa."

Sau đó mặt cô nghiêm lại: "Nói chung lần này chúng tôi rất hài lòng với biểu hiện của anh."

Alythess: "Thế giới này chắc chắn là tất cả của chúng ta, mà lần này anh lại giành được thành công trong tay kẻ cướp, cứu vãn được tài sản của chúng ta."

Sacrolash: "Cho nên ta có thể chính thức bắt đầu kế hoạch tiếp theo rồi."

"Tất nhiên rồi." Evanson lau miệng, thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện công việc thế này không cần phải sợ gì nữa rồi: "Cánh cổng của tân thế giới đã mở ra, tiếp theo sẽ phải khuấy đục nước để mò được cá. Nhưng để người khác khuấy nước có vẻ tốt hơn."

"Có mục tiêu rồi?" Alythess hỏi.

Evanson nhớ lại quả bom hạt nhân: "Cứ coi như là đã có rồi đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.