Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 172: Sự việc bí ẩn




Nghe thấy câu này, Evanson suýt tí nữa đã phun máu mồm rồi. 

Anh ta vội vàng nhìn tới nhìn lui Nick Fury và Melinda: 

“Nè, hai người đủ rồi đó! Tôi chỉ là đang yêu thôi mà, hai người có cần bày ra cái bộ dạng này không?” 

“Ngài, cục trưởng cục SHIELD!” Evanson chỉ vào Nick Fury. 

“Cô, đặc vụ cấp bảy của SHIELD!” Evanson chỉ vào Melinda. 

“Tôi được thăng chức rồi, giờ là cấp tám nhé.” Melinda dửng dưng phản bác lại. 

“Cấp bậc không phải là mấu chốt!” 

Evanson gào toáng lên: 

“Nếu hai người có thời gian rảnh thì hãy suy nghĩ đến những việc liên quan đến hòa bình và thế giới được không? Dù cho có muốn nhiều chuyện thì hai người làm ơn mua lấy một tờ báo mà xem mấy cái tin hot của các ngôi sao đi nhé?” 

“Đừng kích động, đừng kích động.” 

Đợi Evanson xả hết cơn bất mãn, Nick Fury mới bắt đầu cười trừ giải thích: “Những chuyện liên quan đến đời sống tình cảm của nhân viên cũng là một phần trách nhiệm của một người cục trưởng như tôi mà.” 

Cuộc chiến trong giới tình báo không thể thiếu được những ngón nghề riêng. Một đặc công không chỉ dùng tiền bạc, những lời nói dối và mẹo để lấy được tin tức tình báo, tình cảm cũng là một trong những nhân tố quan trọng mà bọn họ dùng đến. Góa phụ đen Natasha cũng từng là một tinh anh trong số đó. 

Mặc dù hành vi này đa số mọi người đều khinh thường nó. Nhưng có một điều phải nhớ đó là, những người dùng tính mạng mình để đổi lấy hòa bình cho quốc gia và thế giới như bọn họ vẫn còn cao quý hơn khối kẻ tự xưng mình là người đóng thuế, ung dung ngồi trong nhà giương mắt nhìn người khác phải hi sinh. 

“Trên danh nghĩa, tôi chỉ là một người cố vấn thôi.” Evanson nói. 

“Nhưng những chuyện mà anh biết có lẽ còn nhiều hơn một số đặc công cao cấp.” 

Nick Fury nói. “Anh chưa từng nghi ngờ là cô ấy có thể là một gián điệp được gài vào sao?” 

“Ngài nghiêm túc chứ?” 

Evanson liếc nhìn, anh có chút không đoán ra được, liệu Nick Fury đang nói đùa hay là đang nghiêm túc. 

“Anh nói thử xem?” Nick Fury hỏi vặn lại. 

“Hay là tôi nên ném ngay một quả cầu lửa lên mặt ngài lúc này.” 

Evanson nghiêng đầu, nói: “Cái kiểu nghi ngờ này của ngài làm tôi thấy rất khó chịu.” 

Nếu thuần theo lí trí mà nói thì Evanson có thể hiểu được sự hoài nghi của Nick Fury. Bởi vì những chuyện mà anh biết, dù là chuyện về Hydra hay là cái công ty Umbrella do anh bịa ra rõ ràng đều có thể trở thành những mối nguy hiểm cho bọn họ. 

Nhưng nếu xét về mặt tình cảm thì việc tùy tiện nghi ngờ người mà mình thích là một việc tuyệt đối không thể chấp nhận được. Huống chi dựa vào đâu mà một người con gái mới gần gũi với mình một chút đã bị nghi là gián điệp? Trong mắt của mấy người bộ tôi không có chút đào hoa nào hay sao? 

“Cất cái bệnh nghề nghiệp của ngài đi, tôi là một Warlock nên tôi có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng cô ấy không hề có ác ý gì với tôi.” 

Evanson lạnh lùng nói: “Huống hồ...” 

“Gặp ác thì cứ thẳng tay diệt thôi, đây là quan niệm của tôi.” Evanson bất ngờ tạo tư thế giơ dao ra. 

“Những người được gọi là ninja đều là những người có nghị lực mạnh mẽ.” 

Sau đó lại làm lố, giơ tay chỉ về phía trước. 

“Ngài sẽ chấp nhận như vậy à?” Cuối cùng, Evanson vung tay, kết thúc bằng một câu hỏi. 

“Ừm... đúng thật là tôi sẽ không làm như vậy.” Nick Fury cười mỉm, đáp. 

Giống như những gì vừa nói ban nãy, sự nghi ngờ của Nick Fury hoàn toàn vì sự nhạy cảm thái quá và bệnh nghề nghiệp của ông ấy. Hiện giờ khi có được sự đảm bảo của Evanson nên ông cũng yên tâm hơn. 

“Nếu không có gì khác...” Evanson nói thẳng: “Tôi phải về đây.” 

Không nói năng ngọt sớt hay cười đùa như mọi lần. Đây là lần đầu tiên kể từ khi biết Evanson đến giờ, Nick Fury nhìn thấy Evanson dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông. Xem ra, anh ta giận thật rồi. 

“Tôi xin lỗi.” 

Nick Fury cố gắng làm tỏ rõ sự chân thành trên khuôn mặt. 

“Tôi không nên nghi ngờ anh.” 

“Người mà ngài nên xin lỗi không phải tôi.” Evanson nói. 

“Vậy xin hãy truyền đạt lời xin lỗi của tôi đến người đó.” 

Nick Fury cúi đầu một cái rồi nói. 

Lúc này, Melinda đang đứng cạnh Evanson vội kéo tay áo anh, ánh mắt ám chỉ như thế là được rồi đó, số người có thể khiến cho cục trưởng cục SHIELD nói lời xin lỗi không có nhiều đâu. 

“Tôi... sẽ chuyển lời thay ngài.” 

Evanson nói, coi như đã chấp nhận lơi xin lỗi của Nick Fury. Anh biết nếu tiếp tục làm ầm lên thì đến cuối sẽ khó nói chuyện lắm. 

“Vậy bây giờ chúng ta bàn vào chuyện chính đi.” 

Nick Fury hít sâu một hơi, kêu hai người bọn họ ra ghế sofa ngồi. 

“Khi anh vừa mới nhận chức vụ này, tôi đã từng nói là hi vọng anh sẽ giúp chúng tôi về mấy mặt thần bí.” Nick Fury nhắc lại. 

“Đúng vậy.” Evanson ngồi trên ghế sofa, vỗ vỗ mặt nói. 

“Bây giờ tôi có một việc liên quan đến vấn đề này muốn nhờ cậu giúp.” Nick Fury nói. 

“Hửm? Cái tòa nhà to đùng này có quỷ à?” 

Evanson chép miệng: “Chắc chắn là có một số người làm nhiều chuyện khuất tất rồi.” 

“Này...” Nick Fury chỉ nhắm mắt làm ngơ sau đó nói với giọng đầy bất lực: 

“Tôi đã nói xin lỗi rồi mà, anh cứ nhai đi nhai lại như thế có ý nghĩa gì đâu.” 

“Nè, anh có thể rộng lượng hơn chút được không?” 

Melinda đang ngồi bên cạnh cũng lên tiếng nói đỡ: 

“Một người đàn ông hay chấp vặt sẽ không có ngừi phụ nữ nào thèm thích đâu.” 

“Hừ, tôi không nghĩ cô cũng được coi là con gái nữa đâu.” Evanson hừ lạnh một tiếng. 

Melinda vô cùng tức giận trước câu nói của Evanson, đến nỗi gân xanh nổi hết cả lên. Mặc dù cô là một nữ đặc vụ thì cũng vô cùng kiêng kị việc người khác tùy tiện bàn luận vấn đề tuổi tác của mình, hơn nữa đối với một người con gái hơi “đứng” tuổi thì ghét nhất chính là người khác nói mình lớn tuổi. 

“Được rồi, việc vừa nãy kết thúc tại đây. Bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu công việc.” 

Evanson cảm thấy rằng nếu mà kiên quyết dứt áo ra đi ngay từ đầu thì hành động tính toán chi li của bản thân đúng là có chút hơi nhỏ mọn. Vả lại anh cũng có chút tò mò, rằng rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến một người vô cùng tin vào khoa học như Nick Fury lại có thể cho rằng đó là một chuyện kì bí. 

“Đại khái là vào khoảng nửa năm trước, vệ tinh của chúng tôi có ghi lại được hình ảnh một vật thể từ bên ngoài trái đất rơi xuống khu vực bang New Mexico.” Nick Fury trình bày sự việc. 

“Thiên thạch? Cái đó thì có gì mà bí ẩn.” Có thể là thiên thạch xuyên qua bầu khí quyển rồi đâm vào trái đất, chuyện này quả thực rất hiếm gặp, hơn nữa sau khi chúng rơi xuống trái đất cũng không có động tĩnh gì quá lớn, có thể thấy thể tích của nó cũng không quá to. Nhưng như vậy cũng đâu được tính là chuyện gì bí ẩn? 

Tuy nhiên, New Mexico, tên địa điểm này có vẻ hơi quen thuộc. Có phải vì món bánh Tortilla ở đó không? 

“Không phải là thiên thạch.” 

Nick Fury nói một cách chắc chắn. 

“Quan sát qua vệ tinh giám sát thì có thể thấy, chỉ số năng lượng của vật thể này là rất đáng kinh ngạc. Hơn nữa, sau khi đi qua bầu khí quyển, khối lượng của nó cũng không hề thay đổi.” 

“Vậy thì có chút kỳ lạ đó.” 

Trong quá trình rơi xuống của thiên thạch, nó sẽ ma sát mạnh với bầu khí quyển sau đó bốc cháy, đa số đều sẽ hóa thành tro bụi trước khi rơi xuống mặt đất, chỉ có một số tảng đủ lớn mới có thể đáp đến bề mặt trái đất, nhưng thể tích của chúng sẽ bị rút lại một cách mạnh mẽ. Vậy mà thể tích của vật thể này lại không hề thay đổi, đã thể còn có phản ứng năng lượng cao, vậy thì chỉ có một khả năng. 

“Sản vật văn minh ngoài hành tinh?” 

Nick Furry gật gật đầu. 

“Tôi nghĩ ngài nên đến gặp Cơ quan vũ trụ.” Evanson nói. 

“Nếu đó là một tàu vũ trụ bị rớt xuống hoặc thậm chí là một quả bom ngoài hành tinh, tôi sẽ không tìm đến anh làm gì.” 

Nick Fury nói: “Nhưng thứ rơi xuống lần này thật sự quá khó để có thể giải đáp.” 

“Cái gì vậy?” Evanson hỏi. 

Nick Fury không nói, chỉ mở TV trong văn phòng của anh ta, trong TV là hình ảnh một chiếc búa chiến đấu cán ngắn nằm đơn độc trong một căn hầm. 

Evanson: “Thứ này... đúng là thú vị rồi đó.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.